MINH CHỨNG TÌNH YÊU CỦA GIÁM ĐỐC BÁ ĐẠO

Chương 32:

“Thoải mái không?”

Sở Trình Thiên giảm tốc độ, áp chặt thân dưới rung lắc trước sau.

“…”

Tô Tuệ Anh cắn chặt môi dưới, đỏ mặt không trả lời, đè nén bản thân không phát ra âm thanh.

“Bíp bíp…”

Lúc này, đột nhiên phía sau vang lên một hồi còi chói tai, tốc độ lái xe của Sở Trình Thiên chậm quá, chặn xe phía sau.

Tô Tuệ Anh hoảng hốt, lại lần nữa muốn bỏ trốn, thật đúng là mắc cỡ.

“Ngoan, đừng nhúc nhích, nhìn anh.”

Sở Trình Thiên một tay ôm lấy Tô Tuệ Anh, đạp cần ga, xe tăng tốc rú lên một tiếng.

“Trình Thiên, như vậy không được… đợi về đến nhà anh đi… được không…”

Tô Tuệ Anh vẫn có chút không muốn buông, tiếng hô hoán của hai người bên cạnh và chiếc xe đi qua, tuy nhiên không nhìn thấy tình cảnh trong xe, nhưng cô lại cảm thấy rất kỳ cục, đành phải thả lỏng bản thân.

“Thôi được, cứ vậy đi, anh sẽ không làm gì, em ngoan ngoãn ngồi đó đi, về nhà sẽ xử lý em sau.”

Sở Trình Thiên mỉm cười, nắm chặt tay Tô Tuệ Anh không buông, tốc độ lái xe tăng nhanh.

“Anh… Sao anh lại hư hỏng như vậy chứ…”

Tô Tuệ Anh bị hành động vô lại của anh làm cho không biết nên khóc hay nên cười, đành phải ngoan ngoãn áp lại sự khó chịu việc cứ mãi duy trì cái tư thế khó xử với anh.

May là nhà của anh không xa, mười phút sau là đến nơi rồi.

Xe vừa dừng, Tô Tuệ Anh liền nhảy ra khỏi đùi anh, muốn nhặt lại cái quần nhỏ trên ghế bên mà Sở Trình Thiên vừa vứt xuống, ai biết anh đột nhiên chặn ngang ôm lấy cô, tiếp tục đi vào biệt thự của anh.

Qua một trận triền miên điên cuồng mới tha cho Tô Tuệ Anh.

Cao trào qua đi, Tô Tuệ Anh mềm nhũn ghé vào bộ ngực cường tráng của anh, mặt đỏ bừng lấm tấm mồ hôi, môi lại cười hạnh phúc.

Cô lúc này đã sớm ném Hoắc Anh Tú và Tô Tuệ Vân lên chín tầng mây rồi.

“Đêm nay em thật sự không muốn về nhà sao? Bố mẹ em họ không lo lắng cho em chứ?”

Sở Trình Thiên nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nõn nà của cô.

Tô Tuệ Anh khẽ cắn môi nghĩ một chút: “Hay là về thôi, nếu không sáng sớm mai bố mẹ không thấy lại lo lắng.”

Bây giờ đã gần hai giờ rồi, nghĩ đến Hoắc Anh Tú và Tô Tuệ Vân cũng đã ngủ rồi.

“Được rồi, nghỉ mười phút nữa rồi anh tiễn em về.”

Sở Trình Thiên ánh mắt không nỡ dời xa nhìn Tô Tuệ Anh.

“Ừm!”

Tô Tuệ Anh an tâm nhắm mắt lại, chẳng biết tại sao, ở bên Sở Trình Thiên cô đặc biệt an tâm, bên cạnh anh không muốn nghĩ đến điều gì, chỉ muốn ôm anh, tựa vào anh, đem mọi thứ trao cho anh.

Lúc Tô Tuệ Anh bị Sở Trình Thiên nhẹ nhàng lay tỉnh, cô đã được mặc quần áo ngồi trong xe của anh, còn xe của anh đã dừng ở khu phố nhỏ nơi cô sống.

“Trình Thiên, sao anh biết em sống ở đây?”

Tô Tuệ Anh không khỏi ngạc nhiên, nhìn lên bộ quần áo đã mặc chỉnh tề trên người, nghĩ đến lúc cô ngủ thì anh đã mặc cho cô, sau đó bế cô lên xe, chuỗi hành động này lại không làm cô tỉnh giấc, có thể thấy anh dịu dàng biết bao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi