MINH CHỨNG TÌNH YÊU CỦA GIÁM ĐỐC BÁ ĐẠO

Chương 8:

Sở Trình Thiên nhẹ nhàng ôm Tô Tuệ Anh vào trong lòng, rất kiên nhẫn giảng giải, ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Tuệ Anh, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt mê người.

Tô Tuệ Anh sau ngày trải đời sao có thể chịu nổi sự dịu dàng như vậy, hơn nữa ánh mắt của anh thương tiếc rõ ràng như vậy, nếu cô còn ngượng ngịu ngược lại lại như cô đang cố làm ra vẻ.

“Nhưng… hiện tại là ban ngày, buổi tối hẵng làm chuyện kia đi.”

Tư tưởng bảo thủ đã ăn sâu vào Tô Tuệ Anh không bỏ được, nhưng lại nhượng bộ một bước.

Nhưng lời vừa dứt, cô lập tức ý thức được mình lỡ miệng, cô lại muốn người ta tối nay bôi thuốc cho mình, kia chẳng phải đang ngầm ra hiệu cho người ta ở lại thêm một ngày nữa hay sao?

Tô Tuệ Anh bị ý nghĩ của chính mình khiến đầu cúi càng thấp hơn.

“Đương nhiên buổi tối cũng cần bôi thuốc, nhưng hiện giờ cần hơn.”

Tất nhiên Sở Trình Thiên nghe ra được sự lưu luyến trong giọng nói của Tô Tuệ Anh, nụ cười bên môi càng thêm sâu, lập tức khéo léo đáp lại lời cô, lại nói thêm: “Nếu em cảm thấy sáng xấu hổ, vậy tôi kéo rèm vào là được rồi.”

Nói xong, Sở Trình Thiên cầm lấy điều khiển ở đầu giường, nhẹ ấn một cái, rèm cửa lập tức tự động chậm rãi khép lại, nhưng bởi lúc này mặt trời đang gắt, xuyên qua tấm rèm chiếu vào trong, toàn bộ căn phòng vẫn sáng trưng.

Tô Tuệ Anh còn đang muốn từ chối, nhưng lại lo lắng bản thân như vậy sẽ khiến anh cảm thấy cô làm bộ làm tịch, dứt khoát nhắm chặt mắt, không nhúc nhích, anh muốn thế nào thì tùy anh đi.

Sở Trình Thiên biết cô đã đồng ý, nhẹ nhàng đặt cô nằm ngang lên giường, sau đó dịu dàng cởi quần nhỏ của cô ra, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận bôi thuốc cho Tô Tuệ Anh.

Thuốc, mang theo mùi hương thoang thoảng, mát lạnh, bôi lên khiến người ta thoải mái, đặc biệt bàn tay anh có những vết chai mỏng, hơi thô ráp, mỗi một lần chạm vào nơi riêng tư của cô, cô đều sẽ giống như điện giật vậy, toàn thân run rẩy.

Cảm nhận được sự run rẩy của Tô Tuệ Anh, trái tim Sở Trình Thiên cũng không nhịn được mà run theo, vốn dĩ ngón tay chỉ đang xoa bên ngoài, bắt đầu từng chút một tiến vào trong, cuối cùng thực sự không nhẫn nại được nữa liền chen vào trong cơ thể của Tô Tuệ Anh.

“Ưm!”

Tô Tuệ Anh thở nhẹ một tiếng, sợ đến mức hai chân lập tức kẹp chặt lại, mở to hai mắt vốn đang nhắm chặt, ánh mắt quở trách nhìn Sở Trình Thiên.

Thế nhưng lại không biết hành động này của cô, ánh mắt này của cô càng thêm khơi dậy dục vọng của Sở Trình Thiên.

“Ngoan, mau thả lỏng chân, em kẹp tay tôi như vậy, tôi làm sao bôi thuốc cho em được?”

Sở Trình Thiên nằm xuống bên cạnh Tô Tuệ Anh, một tay chống đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của Tô Tuệ Anh.

“Anh… anh nào có bôi thuốc cho người ta, rõ ràng đang…”

Tô Tuệ Anh bị anh nhìn đến đỏ mặt, tim đập nhanh.

“Đang cái gì?”

Khóe môi của Sở Trình Thiên lại giương lên, nở nụ cười xấu xa.

“Anh… xấu xa…”

Tô Tuệ Anh cuối cùng cũng coi như đã hiểu rõ, cái tên nhìn dịu dàng vô hại này thực ra chính là một con sói đội lốt cừu.

Sở Trình Thiên cười sảng khoái một hồi, cúi đầu cắn vào vành tai đáng yêu của Tô Tuệ Anh, nhẹ thổi khí, nói: “Tay tôi bị em kẹp đau quá…”

Tô Tuệ Anh bị anh thổi đến mức cổ mềm nhũn, vừa nghe thấy anh nói tay bị cô kẹp đau, cô theo bản năng thả lỏng hai chân, kết quả…

Sở Trình Thiên vốn dĩ mới vào được nửa ngón tay, phập một tiếng liền đưa toàn bộ ngón tay vào trong, sau đó nhẹ đảo quanh một vòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi