MINH HẬU THẬT TÙY HỨNG (MINH HẬU NGẬN NHÂM TÍNH)

Tiến vào đại học, thân là học sinh mới, giáo sư dẫn dắt để Long Ngọc lấy tay đặt trên một quả cầu ánh sáng trong suốt, ánh sáng trong quả cầu nhanh chóng chuyển động, khi dừng lại thì có một làn khói màu đen đỏ bay lên, giáo sư dẫn dắt nhụt chí bĩu môi, nói thầm: “Lại là một tên hỗn huyết.” Chỉ tay vào đường bên phải “Bên kia”. Ngay cả giáo sư dẫn dắt cũng không có chú ý đến, Long Ngọc hiện ra không phải là hình sợi dài mà là hình sương mù. Long Ngọc hờ hững liếc mắt một cái, cười gằn rồi đi. Chỉ là đồ vật của nhân loại mà muốn cậu hiện thân phận thực sự sao? Nếu như là Linh giới thì còn có thể nhìn thấy, bên trong màu đen như mực kia nở rộ ra một đóa Mạn Đà La yêu diễm đỏ như máu, đó là loài hoa chỉ nở ở Minh giới và Tu La, đại biểu cho chết chóc.

Tỉ lệ sinh đẻ của kỷ nguyên mới cho dù thấp, nhưng nhân loại vẫn đem người phân ra thành ba bảy loại. Vào thời kỳ đại hủy diệt, các loại linh hồn giao tạp, khiến người ta phát hiện linh hồn biến dị, tuổi tác tăng lên rất nhiều, tuổi trung bình lên tới ba trăm tuổi, người đặc biệt sẽ lên tới ngàn vạn tuổi, cũng chính là dị năng giả. Người đời gọi những người không có huyết thống loài người gọi là thuần huyết, người như vậy thì tỉ lệ xuất hiện dị năng là vô cùng lớn, ngược lại những người có huyết thống loài người gọi là hỗn huyết, người như thế tỉ lệ xuất hiện dị năng nhỏ vô cùng, người ta cho rằng, huyết thống dung hợp tốt nhất là, Thần tộc cùng Linh tộc, Yêu tộc cùng Tu La, đây là tỉ lệ tốt nhất.

Nếu như muốn hỏi Long Ngọc, cậu sẽ nói cho các ngươi biết, đây là dung hợp bết bát nhất, cái gì mới là dung hợp hoàn mỹ nhất? Linh giới cùng Minh giới, Minh giới cùng Tu La, sức mạnh của Minh giới mới là chí cao vô thượng!

Bên trong trường học, hỗn huyết nhiều hơn so với thuần huyết, môn học ít hơn rất nhiều so với thuần huyết, nhất là Long Ngọc còn chọn hệ văn học cổ đại rất ít người học, học sinh trên danh sách chỉ có năm mươi mốt người, mà đến đi học còn không tới hai mươi người, đại đa số chỉ là học sinh quý tộc đi học bằng cách đút lót, hoặc là nghĩ biện pháp tăng cao năng lực của mình, mơ rằng sẽ có một ngày mình có thể trở thành dị năng giả.

Cái thời đại này, cao nhất chính là vương, chỉ tiếc là không có người thấy vị được gọi là vương, nghe nói chế độ, quy tắc của thế giới này đều do vương làm ra, mà tiếp theo là quý tộc, thượng quý tộc là gia tộc thuần huyết, bọn họ được hưởng một phần đặc quyền, ví dụ như gia tộc Johnson mang huyết thống Tu La thuần túy chưởng quản quân bộ.

Tiện thể cũng nói luôn, thương mại do Yêu tộc khống chế chủ yếu, nông nghiệp do Linh tộc khống chế chủ yếu, quân bộ do Tu La tộc không chế chủ yếu, mà Thần tộc bị mất đi quyền lực, chỉ được đến quyền giám sát một số thứ, cái này do Linh tộc đảm nhiệm là thích hợp hơn, nhưng mà, ai bảo định ra quy tắc không phải bọn họ đâu.

Long Ngọc nâng cằm híp mắt, nửa mê nửa tỉnh nghe giáo sư đã hơn trăm tuổi nhưng nhìn như mới ba mươi giảng về sự phát triển của thế giới mới, tầm quan trọng của huyết thống, trong lời nói còn biểu đạt một số ý tứ, nói huyết thống của đám học sinh bên dưới là không có tiền đồ.

Cái gì là huyết thống thấp kém, cái gì loại hình vô dụng, Long Ngọc nghe mà bất mãn. Sinh ra làm nhi tử của Chiến thần Nhân giới danh xưng Đại tướng quân Long Tĩnh cùng biểu tượng của chết chóc Yêu nhược tây phi Chân Giao của Tu La giới, tính tình của cậu vốn không tốt, hơn nữa người có thể đánh được cậu ở trên thế giới này một bàn tay có thể đếm được, không đúng! Ngay cả một ngón tay cũng không có, để một tên gia hỏa hỗn huyết thất bại nói cậu như vậy, có thể chịu cậu liền không phải Long Ngọc.

Mắt nhẹ nhàng nháy một cái, vào lúc mí mắt trên chạm vào mí mắt dưới, trong phòng học liền vang lên vài tiếng đùng đùng, đèn chiếu sáng đột nhiên nổ tung toàn bộ, dòng điện mạnh mẽ đi ngang qua thân thể của giáo sư, cho dù là thuần huyết bị dòng điện bảy ngàn vôn đi qua thân thể cũng đủ để cho hắn nằm viện trên hai, ba tháng.

Sự tình lần này được học viện cho là sự cố bất ngờ, đương nhiên cũng có khoa điều tra đặc thù đến đây điều tra, đến khi nhân viên điều tra đi lướt qua Long Ngọc ở trên hành lang, trong lòng cậu hừ lạnh một cái, con chim ngói nho nhỏ chán sống rồi sao?

Đặc phái viên đứng tại chỗ không dám động, mãi đến tận khi Long Ngọc biến mất ở cuối hành lang mới dám đưa tay lên lau mồ hôi, thân nương nãi nãi nha! Tôn đại thần này sao lại ở đây!

Kết quả cuối cùng, sự kiện kia chính là bất ngờ, đánh chết cũng là bất ngờ, tuyệt đối không có những lý do khác!

Nói rõ luôn, khoa điều tra đặc thù là dùng để quản giáo thuần huyết, phòng ngừa thuần huyết dùng dị năng linh tinh làm thương tổn hỗn huyết, khoa điều tra đặc thù do tộc có cánh ở Yêu giới tạo thành, tất cả đều là bộ tộc có cánh đã có từ xa xưa.

Sau khi kỷ nguyên mới phát triển, số lượng của những bộ tộc từ xa xưa càng ngày càng giảm, đa số đều hòa chung vào nhân loại, nhưng vẫn còn một số bộ tộc tồn tại, Ngao thị, Hữu Dực thị, Lâu thị của Long tộc, gia tộc Johnson, gia tộc Mercer của Tu La giới, Lãnh thị, Liễu thị của Linh giới, Hiên Viên tộc của Thiên giới, tám gia tộc lớn nhất tạo thành thượng quý tộc; Thương thị, Phiền thị, Cung thị của thuần huyết Thiên giới cùng Linh giới, Tuyên thị, Úc thị, Ông thị của thuần huyết Linh giới cùng Yêu giới, Mâu thị, Hình thị, Bí thị của thuần huyết Yêu giới cùng Tu La giới, Ứng thị, Thiều thị, Bồng thị của thuần huyết Thiên giới cùng Yêu giới, mười hai gia tộc tạo thành hạ quý tộc, hai mươi gia tộc này tạo thành giới quý tộc.

Nhưng có thể nhìn thấy vương chỉ có người của thượng quý tộc, nhưng cũng không phải cứ là quý tộc liền có thể nhìn thấy vương, vì lẽ đó đến tận hôm nay vương là ai, thân phận gì còn là một điều bí ẩn trong tầng lớp quý tộc.

Phương pháp ngày ấy của Long Ngọc hoàn toàn là phá hoại quy tắc, hẳn là bị trừng phạt, vấn đề là ai dám?

Từng tầng từng tầng báo cáo lên trên, người bên trên đều là bất đắc dĩ thở dài đem trách nhiệm đẩy lên bên trên, đẩy tới đẩy lui liền đẩy tới chỗ cao nhất, sau đó? Đương nhiên là đá chìm biển lớn, ngay cả một gợn sóng cũng không có.

Ngươi có thể không sủng lão bà như thế được không?

Gia chủ Ngao gia phẫn hận chửi bới, đương nhiên chỉ có thể mắng trong lòng, mắng ra lời, ạch, hắn không có can đảm đó.

*********************************

Trong học viện đã bắt đầu phân chia phe phái, thể hiện rõ ràng ở cuộc tranh cử làm hội trưởng hội học sinh, Thương Hoán của hạ quý tộc Thương gia, Georgia Mercer của gia tộc Mercer, hai người tranh không phân cao thấp.

Long Ngọc chậm rãi bước trên đường trường, khó tránh khỏi gặp gỡ với một người trong số họ. Thân là hạ quý tộc, Thương Hoán không dậy nổi hứng thú với một người hỗn huyết bình thường như thế, nhưng thân là thượng quý tộc Georgia lại chú ý tới trên người Long Ngọc. Trên người cậu có một loại mùi vị rất thơm, vô cùng mê hoặc, đồng thời mang theo vị máu, trong khoảng thời gian ngắn Georgia có chút nghi hoặc, là hạng người gì mà có thể đồng thời nắm giữ dụ hương cùng mùi máu?

Dụ hương đối với những chủng tộc có từ xa xưa không thể quen thuộc hơn, đó là mùi đồ ăn, hơn nữa ngửi thấy dụ hương sẽ càng thêm thoải mái ngon miệng, nếu như là trước đây, Georgia chắc chắn sẽ nhào tới, nhưng hiện tại hắn lại do dự, mùi máu nồng nặc kia đã nói rõ người chết ở trong tay người này không phải là ít, cảm giác người kia là một đóa hoa ăn thịt người, tỏa ra mùi hương hấp dẫn con người tự động đưa tới cửa. Georgia quyết định quan sát một khoảng thời gian rồi nói sau, hắn cũng không biết ý nghĩ này hôm nay của hắn đã cứu hắn một mạng.

“Ngọc mỹ nhân, đã không có giáo sư một tuần rồi, tại sao lại không có ai dạy thay? Lâm Song Mộc ngậm bút ai thán, người này là hỗn huyết với Linh giới, lớn lên có mấy phần thanh tú, tính cách rất là tùy ý.

“Ai biết được.” Long Ngọc nhún nhún vai, trong miệng nói không biết nhưng trong lòng lại rõ hơn bất kỳ ai, xem ra là bị dọa sợ rồi không dám dạy thay, nghe nói Văn hiệu trưởng đều tìm đến thượng quý tộc, nhưng những người có thể đến trường dạy học đều tìm các loại lý do để chạy. Long Ngọc ngửi ngửi cổ tay của mình, ân, mùa hoa đến mà mùi máu này vẫn không giấu được, thượng quý tộc đối với hương vị này quá là mẫn cảm, cũng trách mình năm đó giết quá nhiều, mùi máu này, mùi hoa Mạn Đà La, đã sâu đến tận sương tủy, mùa hoa vừa đến mùi vị liền phát ra. Trước đây đối với lục giới đây có thể nói là mê hoặc của đồ ăn, hiện tại chỉ có thể nói là cảnh báo, muốn mệnh thì đi đường khác!

Sau trận đại hủy diệt năm đó, oan hồn vong linh ác quỷ ngập trời, cậu tay cầm lợi kiếm chém giết bao nhiêu, trở thành biểu tượng cho chết chóc giống như là mẹ của cậu.

Chưa kể khi đó trùng hợp là kỳ Tu La của Long Ngọc. Long Ngọc là nửa người nửa Tu La, trưởng thành đến độ tuổi nhất định thì sẽ tiến vào kỳ dung hợp, đợi đến khi kỳ dung hợp lên đến đỉnh điểm, sẽ tiến vào kỳ Tu La, đồng thời cũng sẽ cuồng hóa, hành động hoàn toàn dựa theo bản tính của Tu La. Bản tính của Tu La là gì? Khát máu, dễ giết, lệ khí!

Mười năm kia, Thiên giới, Linh giới, Yêu giới đã được thấy tận mắt cái gì mới thật sự là Tu La, Thanh Phong kiếm dài ba thước trong tay Long Ngọc một đường chém giết đến khi kiếm vỡ vụn, vốn tưởng rằng thế là xong, nhưng ai có thể nghĩ rằng cậu lại vứt bỏ kiếm hỏng, lấy móng tay làm vũ khí, sát ý không giảm, càng giết càng thuận lợi. Vì để cho Minh vương ra tay ngăn chặn Long Ngọc, các giới chỉ có thể ký xuống điều ước bất bình đẳng kia, sau đó Minh vương chỉ cần ôm ngang một cái là không sao. Mấy vị vương kia đều rơi hết cằm xuống đất, chỉ đơn giản như vậy?

Sau đó mọi người cũng hoài nghi là Minh vương cố ý thả Long Ngọc đi ra, sau đó sự thật chứng minh đúng là như vậy. Theo như Minh vương nói, hắn không nỡ đi áp chế thân ái nhà hắn đâu, ngược lại cũng đủ loạn, lại loạn thêm một chút cũng không sao, thân ái nhà hắn phát tiết đi ra là không sao rồi.

Nghe được lời nói như vậy, vương của bốn giới ngay cả tâm tình muốn liên thủ giết chết Minh vương cũng có! Đáng tiếc cũng chỉ có thể nghĩ thôi, trọng điểm là đánh không lại nha đánh không lại!

Hiệu trưởng Lãnh Phi đồng thời cũng là tộc trưởng tiền nhiệm của Lãnh gia của thượng quý tộc thở dài nặng nề, ôm lấy đầu quát to một tiếng: “Trời xanh ơi! Vị Thần Tiên kia đến thu vị tôn đại thần này đi! Còn có để cho người khác sống hay không đây!”

“Vị tôn đại thần kia?” Giọng nói ôn hòa bất ngờ vang lên, Lãnh Phi nhất thời cứng đờ ngẩng đầu lên đối mặt với một đôi mắt màu xanh thẫm.

===================

Vài ngày sau.

“Nghe nói hiệu trưởng mời tới một vị giáo sư thiên tài lại vô cùng trẻ tuổi?”

“Thời đại này còn có một giáo sư đại học thiên tài? Vừa trẻ tuổi lại vừa là một thiên tài không phải minh tinh thì chính là minh tinh.”

“Tớ thấy hắn căn bản là khoác lác đi!”

“Lần trước nói cái gì mà tuổi trẻ tuấn kiệt, hỏi ra tuổi tác đều sắp tám mươi.”

“Tám mươi cũng không lớn cũng chỉ là một đại thúc thôi!”

“Vấn đề là đại thúc cũng phải là đại thúc tuấn tú nha! Cái mặt đầy hố kia, so với bề mặt của mặt trăng còn lợi hại hơn.”

“Tớ cũng nghe nói, nói nguyên lai là bị hủy dung, đấy còn là kết quả sau khi sửa rồi đấy!”

“Cái gì! Vẫn là sau khi sửa rồi? Vậy cái mặt trước khi sửa thì ra sao nha?”

“Ây… lạnh nha!”

Nhóm bạn học nữ vừa đi vừa thảo luận, Long Ngọc đan cánh tay ra sau đầu cùng Lâm Song Mộc xem Thương Hoán cùng Georgia đấu dị năng trên đấu trường, hai người một người dùng lửa còn một người dùng điện, đánh không phân cao thấp, vô cùng đặc sắc. Long Ngọc thế nhưng lại tẻ nhạt ngáp một cái, ở trong mắt cậu thì đây chỉ là một trò chơi của trẻ con thôi! Cậu lúc đầu còn ngồi ở bên cạnh Lâm Song Mộc xem, càng xem càng chán, liền hơi hơi di chuyển tìm một nơi cách xa ít người ngáp ngủ gật.

Chỉ tiếc cậu không thành công, cái ngáp kia của cậu đưa tới sự bất mãn của Thương Hoán. Tựa hồ vẫn quen ở địa vị cao, vẫn cho rằng năng lực của mình đủ khiến đám hỗn huyết kia ước ao đến chết, nhưng tên hỗn huyết không đáng chú ý này lại dám không nhìn sự hoàn mỹ của hắn! Tay run lên, quả cầu lửa màu lam nho nhỏ bay về phía Long Ngọc, tất cả mọi người đều hét lên kinh ngạc, mà Long Ngọc động cũng không động một cái chỉ bán nheo lại mắt, tóc mái ngăn chặn mắt của cậu, cũng chặn lại mưa to gió lớn trong mắt. Mắt thấy quả cầu lập tức liền muốn đốt lên mặt cậu, trong sự né tránh của hỗn huyết bên cạnh, sự trào phúng của đám thuần huyết, cậu cười lạnh động ngón tay.

Trước khi ngón tay cậu giơ lên, một cơn gió thổi đến, thổi bay tóc của cậu, lộ ra một đôi mắt phượng nhỏ dài, cặp mắt kia trừng trừng nhìn Thương Hoán, như muốn lôi hồn phách của hắn ra. Bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, Thương Hoán thực hối hận tung quả cầu lửa kia nhưng cũng không kịp thu hồi.

Một quyển giáo án dày màu đen che ở giữa quả cầu lửa và Long Ngọc, tay của chủ nhân quyển giáo án nhẹ nhàng run lên đẩy quả cầu lửa bay trở lại, nổ ra một cái hố bên cạnh Thương Hoán. “Hoàn hồn” Thân âm ôn hòa như nỉ non, như đang nói chuyên với người tình của mình, tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Long Ngọc, một khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt ánh vào trong mắt của cậu.

Tất cả học sinh đều nhìn về phía người đàn ông kia. Một thân âu phục nhàn nhã màu xanh đơn giản nhưng không mất đi sự nghiêm túc, chiếc áo màu trắng bên trong mở ra hai cúc áo, cổ áo hơi mở rộng, một tay nắm lấy cằm của Long Ngọc, một tay ôm giáo án. Tóc đen hơi dài mềm mại rủ xuống bên mặt, hơi hơi chặn lại một nửa con mắt bên trái, mang theo một cái kính màu đen không gọng, con mắt màu cà phê bên trong cặp kính chuyển động, phảng phất như có một màu xanh lục sinh đẹp lướt qua. Khóe môi nhạt màu hơi giương lên, hắn quay về phía Long Ngọc cười yếu ớt, từ xa nhìn lại, khiến cho người ta có một loại cảm giác thoải mái ôn hòa.

Long Ngọc rời đi tay của hắn, ngón tay đè lại phần tóc bị gió thổi loạn, trên dưới đánh giá đối phương một chút, nhướng mày một cái: “Âm giáo sư?” Âm Nhã Diệc cười nhẹ gật đầu một cái “Hiệu trưởng nói em là trợ giáo của hệ văn học cổ đại, nếu có chuyện gì thì tìm em là được.” Hắn nhấn mạnh hai chữ ‘tìm em’. Long Ngọc chớp mắt một cái, đưa tay ra làm tư thế mời “Giáo sư mời đi bên này, em mang thầy đến phòng làm việc.”

“Được.” Âm Nhã Diệc cười khẽ, đi cùng với cậu.

Nửa ngày sau, đám học sinh bị bỏ lại mới phản ứng được.

“Thầy ấy nhất định là giáo sư mới! Quá tuấn tú rồi!”

“Năng lực cũng không thấp nha!”

“Ta muốn chuyển hệ! Ta muốn chuyển hệ!”

“Ta cũng thể! Ta cũng thế!”

“Hệ văn học cổ đại ta đến đây!”

Nữ sinh hưng phấn kêu.

Thương Hoán cúi đầu nhìn cái hố ở bên chân, đột nhiên nhớ tới cặp mắt kia của Long Ngọc, trong lòng lộp độp một cái, có một loại cảm giác muốn nhìn thấy cậu, “Người đến”- khẽ gọi, người hầu đứng sau hắn liền tiến lên nghe lệnh “Chọn môn văn học cổ đại.”

“Vâng” Người hầu không hỏi nhiều mà đi làm luôn.

Georgia vuốt cằm, hỗn huyết kia không đơn giản, vừa nãy hắn cảm giác được trong không khí có sát khí dày đặc, loại sát khí đến từ Tu La giới, hắn chỉ mới thấy tổ mẫu mình dùng qua, mỗi một loại sát khí đều không giống nhau, sát khí vừa nãy giống như của tổ mẫu, thậm chí còn mạnh hơn, lẽ nào hỗn huyết kia có cùng gia tộc với tổ mẫu của hắn, không thể nào? Tổ mẫu của hắn là người nhỏ nhất của gia tộc Johnson, hơn nữa chưa từng nghe nói có hỗn huyết ghi lại trên gia phả của Johnson gia tộc. Có thời gian nhất định phải hỏi tổ mẫu một chút!

Khu giáo viên đại học là ở phía đông nam của bộ đại học, giáo sư có tiếng nói trong trường học mới có phòng nghỉ ngơi riêng của chính mình. Khu nhà giáo viên chỉ có ba tầng, được xây dựng bằng hình thức giảm dần từ dưới lên trên, tạo thành hình cái tháp. Lầu một diện tích to nhất, phòng khách là khu sinh hoạt công cộng, cửa chính quay về phía cầu thang, cầu thang đồng thời cũng phân ra khu vực, bên trái là khoa văn, bên phải là khoa học tự nhiên, mỗi người một phòng nhỏ nhưng cũng đủ để kê một cái giá sách, một cái tủ sách cùng hai cái ghế. Tầng hai là nơi dành cho giáo sư ở ngoài, gian phòng so với phòng của giáo sư ở lầu một lớn hơn một chút, có thể đặt một cái sô pha cho hai người ngồi cùng loại trang sức giống như bồn hoa. Tầng ba là khu đặc biệt, chỉ có một phòng, cả phòng khoảng chừng một trăm mét vuông. Gian ngoài chỉ có hai mươi mét vuông dùng cho tiếp khách, bao gồm bàn học cùng ba chiếc ghế sô pha đơn, một giá sách; mà buồng trong có phòng tắm, phòng rửa tay, tủ quần áo, một cái giường đôi thoải mái, có thể thấy được người có thể sử dụng nơi này rất đặc biệt.

Long Ngọc mở ra cửa phòng, dùng tay làm tư thế mời: “Âm giáo sư, đến.” Âm Nhã Diệc bước vào đánh giá rồi thỏa mãn gật đầu, Long Ngọc nghiêng đầu đứng ở ngoài nói: “Nơi này chính là phòng làm việc của thầy, không có chuyện gì thì em xin phép đi trước.” Cậu còn chưa bước ra, liền bị người trong nhà kéo vào một cái, cửa bộp một tiếng đóng lại.

“A…” Long Ngọc bị ép ở trên cửa, bị hôn mạnh mẽ, đầu lưỡi cưỡng ép tiến vào trong miệng trắng trợn càn quét, hai tay cũng không chịu thành thật lôi kéo y phục của cậu, lòng bàn tay lạnh lẽo kề sát vào da thịt làm cho cậu tỉnh táo vài phần. Cậu đưa tay kéo tóc của Âm Nhã Diệc xuống, khiến cho người kia phải buông tha cho môi của cậu. Long Ngọc tóm được cơ hội thở lấy hơi, trừng mắt nhìn người trước mặt: “Anh…Đồ cầm thú! Gặp liền động dục!”

Âm Nhã Diệc sờ một cái ào chỗ mẫn cảm sau lưng cậu “Ừm…”Long Ngọc ưm một tiếng chân như nhũn ra, buông lỏng tay cầm tóc. Âm Nhã Diệc chôn đầu vào cần cổ của cậu khẽ liếm cắn, gieo xuống từng viên từng viên ô mai sáng rõ “Ta chỉ động dục đối với em.” Nói xong hôn một đường đi xuống, lưu lại một loạt vết tích ám muội, hôn đến ngực, há mồm ngậm một điểm đã đứng thẳng, hàm răng khẽ cắn, đầu lưỡi liếm qua. Cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân Long Ngọc, làm cho cậu hầu như không khống chế được, tiếng rên rỉ không che giấu từ trong miệng chảy ra, làm cho con mắt của Âm Nhã Diệc tối sầm, khoanh tay ôm lấy người đã xụi lơ, nhanh chân đi vào phòng trong, đem người quăng lên chiếc giường lớn mềm mại, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Long Ngọc nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống đầu, một tay khác mơn trớn ở trên môi, quần áo màu lam nhạt bị mở rộng, đám cúc ở trong trận lôi kéo đã bị rơi rớt, lộ ra vai, từ cổ đến trước ngực có một chuỗi vết tích ám muội, quần cởi một nửa lộ ra quần nhỏ màu đen. Cậu vuốt môi mình ha ha cười khẽ lên, thấy thế nào cũng là một hình ảnh đầy mê người.

“Em cái tên tiểu yêu tinh này.” Âm Nhã Diệc ngồi vào bên giường đưa tay nắm mặt của cậu, cùng với nói là nắm không bằng nói là sờ.

“Em yêu tinh?” Ngón tay của Long Ngọc mơn trớn vết tích trên da thịt “Không biết đây là tên yêu nghiệt nào lưu lại.”

Mắt của Âm Nhã Diệc tối sầm mấy phần, kéo tay cậu đem người ôm vào trong lòng “Hừm, để vi phu kiểm tra xem, xem là ai lưu lại.” Thuận thế áp đảo giở trò.

“A…Cái tên không biết xấu hổ…” Nhẹ giọng kháng nghị, Long Ngọc đưa ra cánh tay vòng lên cổ của hắn, làm càn rên rỉ lên. Âm thanh dập dờn lấy lòng Âm Nhã Diệc, nhìn như thô bạo cởi ra quần áo của cậu, đem người lật ngược lại, hôn lên cái lưng trơn bóng.

“Đã nói…bao nhiêu…lần…Ân…không cho phép…Không cho phép làm từ phía sau…A! Khốn nạn!” Long Ngọc chửi bới tên gia hỏa chỉ biết thoải mái chính mình mà không giúp cậu giải quyết kia.

“Xin lỗi.” Lời xin lỗi nghe thì có vẻ rất thành ý thế nhưng người vẫn gặm cắn lưng Long Ngọc, mặt sau chỉ mở rộng đơn giản liền chen vào, dẫn đến một tiếng kêu cao vút của Long Ngọc, một chút cũng không có ý muốn thu lại.

Ngượng ngùng? Rụt rè? Xấu hổ sợ hãi?

Nói nhảm! Đó là chuyện trước khi kết hôn! Bây giờ đều là lão phu phu, cần thiết sao!

Trong phòng cảnh “xuân” vô hạn.

Lần thứ hai nói chuyện cẩn thận của hai người đã là hai tiếng rưỡi sau.

Long Ngọc nằm lỳ ở trên giường mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác trên eo có một đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp, thoải mái ừm một tiếng, mặt chà xát ở trên gối: “Tỉnh rồi?” Âm Nhã Diệc nghe được âm thanh của cậu, trong lòng nóng lên, đem mặt dán vào trên lưng của cậu, tham lam ngửi mùi vị trên người cậu, từ thắt lưng cho đến tận trên cổ.

“Ha ha…” Long Ngọc cười khẽ từng trận, lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, cắn một cái lên bả vai của cậu “Bảo bối cười cái gì vậy?”

“Âm Nhã Diệp, anh không cảm thấy anh hiện tại ngửi tới ngửi lui trông rất giống cẩu cẩu sao?” Long Ngọc trêu ghẹo hắn, chờ người phía sau phản ứng. Một lát sau vẫn không thấy gì, cậu chớp mắt mấy cái rồi nghiêng đầu “Tức rồi?”

Thân thể của cậu bị Âm Nhã Diệc quay lại, đối mặt hắn, trên lỗ mũi bị một đầu lưỡi ấm áp liếm qua “Gâu!” Một tiếng kêu lanh lảnh, làm cho Long Ngọc giống như nhìn thấy một con đại cẩu đang run run lỗ tai ngoắt ngoắt cái đuôi “Ha ha…” Không nhịn được cười to lên, nằm ở trong lòng Âm Nhã Diệc cười đến chảy nước mắt. Cái tên này! Cũng thật là trung khuyển!

Long Ngọc cười xong, nhìn người đang ôm cậu, đưa tay nhéo mũi của hắn kéo sang hai bên mấy lần, giả bộ tức giận nói: “Âm giáo sư, thầy đây là giở trò đồi bại giữa ban ngày, vẫn là ra tay đối với học sinh của mình trong trường học, thầy có biết cái từ mặt người da thú hay không, rất thích hợp với thầy nha!” Một mặt cười xấu xa, chỉ trích hắn là “Lão sư xấu”.

Âm Nhã Diệc kéo xuống cái tay đang giở trò của cậu, há mồm ngậm ngón tay cậu, từng ngón từng ngón liếm duyện “Long Ngọc đồng học, ban ngày em câu dẫn lão sư còn đem trách nhiệm đổ lên đầu lão sư, lão sư phai phạt em.” Nói còn chưa dứt đã lần thứ hai đặt lên, chỉ nghe Long Ngọc rít một tiếng.

“Âm Nhã Diệc ngươi cái tên cầm thú!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi