MINH HẬU THẬT TÙY HỨNG (MINH HẬU NGẬN NHÂM TÍNH)

Từ nhỏ Triết Tuyên liền biết bà cố của mình không giống những người khác, bà cố nghiêm khắc xưa nay không thích ôm bọn họ, xưa nay không cưng chiều bọn họ, lúc còn rất nhỏ hắn cùng một đám anh chị em họ cùng tiếp thu huấn luyện gian khổ, có thể rút khỏi có thể từ bỏ, nhưng mà một khi lui ra từ bỏ, chính là mất đi cái họ Johnson này.

Gia tộc Johnson từ xưa đến nay đều là xã hội mẫu hệ, bà cố của Triết Tuyên từng có chín người trượng phu, nhưng là không có ai có thể sống lâu như bà cố. Bà có hai mươi bảy hài tử, năm đó đắc ý nhất chính là trưởng nữ, nhưng sau đó trưởng nữ rời khỏi gia tộc, có người nói cho đến nay trưởng nữ cũng chưa có trở về lần nào

Triết Tuyên nhớ khi còn bé có vị đường ca gây ra lỗi lầm không những không biết hối cải mà còn chạy trốn, sau đó hắn còn nhớ rõ đường ca quỳ gối ngoài cửa lớn khẩn cầu bà cố lại cho hắn một cơ hội.

Ngày ấy bà cố cũng gọi bọn họ đến trước cửa, chống gậy nói với đường ca cũng đồng thời là nói với bọn họ: “Gia tộc Johnson ta từ xưa đến nay được gọi là Chiến Tu La, bởi vì gia tộc Johnson không có đào binh! Không có người yếu! Ngươi!” Bà cố chỉ đường ca đang quỳ “Nhục nhã tên gọi của gia tộc, không xứng với họ Johnson, từ đây ngươi không phải là người nhà Johnson, các ngươi cũng nghe rõ, chuyện như vậy ta không hy vọng xảy ra nữa!”

Bà cố của hắn rất mạnh mẽ, nghiêm khắc, có chút lãnh huyết, không có một chút hòa ái nào. Thế nhưng, hắn sai rồi.

Đó là trước đại hủy diệt, một ngày trời trong nắng ấm, bà cố ngồi ở trên chiếc ghế dài, một nam tử trông rất trẻ trung dễ nhìn gối lên đầu bà cố ngủ, ngón tay của bà cố nhẹ nhàng xoa tóc hắn, nhẹ giọng hát hên một bài ca dao từ rất xưa, giống như bài ca dao đó có thể làm cho nam tử ngủ thoải mái chút.

Hắn từ trước đến nay vẫn không biết bà cố có thể hòa ái dễ gần như vậy, hắn muốn biết nam tử trẻ đẹp kia là ai, có thể làm cho bà cố ôn nhu như vậy.

Từ trong miệng mẫu thân, hắn biết đến người kia, là cậu của hắn, một người không được ghi lại ở trong gia phả của gia tộc Johson, là hài tử duy nhất của trưởng nữ của bà cố, bà cố rất sủng cậu, đối xử với cậu hoàn toàn khác bọn họ, dường như cậu là bảo bối duy nhất của bà. Mẫu thân nghe xong liền cười nói, đúng vậy, cậu là bảo bối của tổ mẫu con, bảo bối rất quý giá.

Hắn không hiểu, cậu trông không mạnh mẽ một chút nào, lại kiêng ăn lại tùy hứng, nhưng mà mỗi lần bà cố tức giận cậu chỉ cần lại gần ôm bà cố nói hai câu êm tai, bà cố sẽ nguôi giận trong nháy mắt. Đối với các loại yêu cầu quá mức mà cậu đưa ra, bà cố đều đáp ứng, cậu không cao hứng thì bất kể là bà cố, nhóm tổ mẫu (bà nội), nhóm tổ phụ (ông nội) đều dùng mọi cách dỗ cậu hài lòng, có lúc mẫu thân cũng sẽ đi lấy lòng cậu. Hắn không hiểu cậu yếu đuối như thế thì có cái gì có thể lấy lòng? Nhưng mà, hắn lại sai rồi.

Sau đại hủy diệt, tất cả bắt đầu lại từ đầu, thế giới mới, quy tắc mới, vương của bọn họ đổi ý, hạ lệnh Thiết kỵ (quân đội tinh nhuệ) của gia tộc Johnson bước vào Minh giới tiêu diệt Minh vương Minh hậu, thế nhưng, gia tộc Johnson luôn trung thành với vương lại nói không, phản kháng lệnh vua là tội chết, toàn tộc.

“Tất cả đều mới, ngươi đã không còn là vương, gia tộc Johson ta không cần trung thành với ngươi.” Bà cố không tự ti cũng không kiêu ngạo nói “Gia tộc Johson ta không trung thành với bất luận người nào! Chỉ trung với gia tộc của ta!”

Vương rất tức giận, phái ra toàn bộ binh mã tru diệt gia tộc của hắn, thậm chí không tiếc tự thân xuất mã, thế nhưng, vương cũng sai như hắn, quên đi mất một người.

Không gian vặn vẹo, cậu xuất hiện từ bên trong lỗ trống đen thui, một thân trường bào màu xanh nhạt, một cái chiến kích, xuất hiện đằng sau vương, bồng bềnh giữa không trung “Vương triều của ngươi kết thúc” Thanh âm âm lãnh vang lên.

“Ta chính là vương của Tu La, nhữ (một cách xưng hô thời xưa) muốn hành thích vua sao?” Vương mắt lạnh nhìn cậu.

Cậu nở nụ cười, cười rất đẹp, bỗng nhiên vung chiến kích một cái, chém xuống đầu lâu của vương treo ở trên đầu nhọn, nhìn thẳng hắn “Chỉ tiếc ngươi không phải là vương của ta.” Cậu treo đầu lâu lên, nhìn thẳng binh mã dưới chân,” Tu La Vương đã bị bổn hậu chém, bọn ngươi lúc này không hàng, muốn chờ đến khi nào?”

Minh hậu, thê tử của Minh vương, nửa người của Minh Vương, đó là mạnh mẽ cỡ nào, quả nhiên, như bà cố đã nói, gia tộc Johnson không có kẻ yếu, sau đó, hắn ở trên gia phả nhìn thấy tên của cậu, bên dưới trưởng nữ của bà cố, tên Ngọc Trai, quả nhiên là bảo bối.

******************************

Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, chiếm hơn ngàn mẫu, đặt tại một ngọn núi lửa hoạt động không mạnh, hầu như nước của cả ngọn núi đều là ôn tuyền, xã hội hiện nay có thể tìm được một tài nguyên như vậy để khai phá cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Sơn trang thiết kế theo kiểu phục cổ, như một tòa sơn trang thời cổ đại, trạm khắc hoa lệ, đình đài lầu các mọi thứ đều không thiếu, dưới cây xanh vây quanh, lầu xuất hiện mơ hồ, đẹp mà thần bí, thiết bị thiết kế hiện đại đem cổ đại cùng hiện đại kết hợp hoàn mỹ.

Đủ loại phi thuyền đỗ ở dưới chân núi, mọi người lên núi bằng tàu siêu tốc, sơn trang ở trên đỉnh ngọn núi phụ cận, sườn núi là phố buôn bán, có các món ăn ngon, y phục, trang sức. Đến trên đỉnh ngọn núi tiến vào đại sảnh sơn trang, đại sảnh hùng vĩ theo phong cách phục cổ làm cho các bạn học cho dù quen sống trong nhung lụa cũng phải trợn tròn mắt.

“Triết, tiểu tử ngươi không phải cũng là quý tộc đấy chứ?” Ngao Ngũ nhíu mày.

“Tớ nếu như là quý tộc chẳng lẽ cậu lại không nhận ra tớ?” Vương Tử Triết nhướng mày.

“Đúng a.” Ngao Ngũ rũ mi.

“Hoan nghênh đến chơi Vạn Mai sơn trang, nếu thằng cháu này có chiêu đãi không chu toàn xin mọi người cứ nói với cô.” Hai người phụ nữ trông có vẻ không lớn hơn bọn họ được bao nhiêu đi vào, lớn lên gần như giống hệt nhau, đều ăn mặc theo phong cách phục cổ, một người xanh lam, một người xanh tím, người nói chuyện chính là nữ nhân mặc quần áo màu xanh tím.

“Mẹ, dì hai.” Vương Tử Triết biết điều kêu một tiếng.

Thiều Lệ Na như quen thuộc đi lên trước, đưa tay ra “Vương phu nhân, tôi là giáo sư hệ khảo cổ học của Vương Tử Triết, tôi tên là Thiều Lệ Na, cảm tạ Vương phu nhân mời.”

Nữ nhân mặc áo xanh tím nhìn nàng không có ý vươn tay ra, nhàn nhạt nói “Tôi chưa kết hôn.”

“A?” Thiều Lệ Na sửng sốt một chút, lập tức đổi giọng “Thật không tiện Vương nữ sĩ, tôi không biết.”

“Tôi không phải họ Vương.” Nữ nhân áo xanh tím vẫn nhàn nhạt như trước, làm cho Thiều Lệ Na rất mất mặt, rất lúng túng.

“ Tại sao chị lại bắt nạt người khác như vậy.” Nữ nhân áo xanh lam pha trò, nói với mọi người “Bọn cô là chủ nhân của Vạn Mai sơn trang, đây là chị của cô Tố Vân, cô là Tố Vũ, hy vọng mọi người chơi vui vẻ.” Tố Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Vương Tử Triết “Mọi người có thể tìm Tiểu Triết để xem phòng đã được đặt trước.” Nàng vừa dứt lời, mấy trăm người tất cả đều đánh về phía Vương Tử Triết, làm cho hắn phải kêu lên cứu giá, mấy chục tên nhân viên làm công liền chạy tới cứu.

Long Ngọc không đi cướp cùng đám người kia mà là đi về phía Tố Vân Tố Vũ. “Có chuẩn bị đặc biệt hay không?”

“Phong cảnh số một, ôn tuyền tốt nhất, phòng xa hoa đặc biệt.” Tay Tố Vân cầm một cái thẻ màu đen, Long Ngọc bắt đầu cướp, Tố Vũ nhanh tay đoạt đi mất, cậu lại cướp của Tố Vũ, lại bị Tố Vân đoạt đi. Cậu không cao hứng trừng bọn họ, Tố Vân đem thẻ đen đặt ở bên môi khẽ hôn “Để bọn em hôn một chút liền cho anh.”

“Hừ!” Long Ngọc ngạo kiều nghiêng đầu qua chỗ khác.

“Nếu không, anh hôn bọn em?” Tố Vũ lấy lòng hỏi.

“Ừm!” Long Ngọc gật đầu, đến gần, hai người cùng ngẩng mặt lên, cậu dự định hôn Tố Vũ trước.

Âm Nhã Diệc đột nhiên ra tay, một tay cướp đi thẻ đen từ trong tay Tố Vân, một tay đem Long Ngọc sắp hôn đến Tố Vũ kéo vào trong lồng ngực, mặt tối sầm lại đem người ôm đi, hai tỷ muội đồng thời giơ ngón giữa ở sau lưng hắn “Hẹp hòi!”

Hắn quay đầu lại trừng các nàng một chút, Long Ngọc đưa tay câu cổ hắn, cầm lấy thẻ đen nhìn “Đoàn tụ sum vầy, đi thôi.” Âm Nhã Diệc cảnh cáo trừng các nàng, ôm Long Ngọc đi về phía phòng nghỉ.

“Sách, nhiều năm như vậy, vẫn hẹp hòi như thế.” Tố Vũ bĩu môi.

“Hắn sợ chúng ta cướp đi đại ca, nếu chúng ta muốn cướp thì đã cướp rồi.” Tố Vân cười nhạt.

Hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Quét thẻ qua máy, cửa tự động mở ra, Âm Nhã Diệc ôm người tiến vào, đem người đặt lên ghế sa lông chất đầy gối ôm mềm mại, hôn lên, sờ soạng từ trên xuống dưới.

“Này! Anh làm cái gì thế! Em cùng em gái em thì tức cái gì nha! Ôi! Sao anh lại cắn em!” Long Ngọc đem người đẩy ra khỏi cổ.

“Anh vẫn chưa quên nguyện vọng của hai nha đầu kia đâu!” Âm Nhã Diệc gặm gặm cổ của cậu.

“Hả?” Long Ngọc nghĩ một chút, cười nói: “Lớn lên gả cho ca…A!” chưa cười xong liền bị lấp kín miệng, nằm ở trong gối mềm không thể động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên trên mở ra y phục của cậu, ngón tay man mát mơn trớn da thịt, cậu cười xấu xa, đưa tay xoa nhẹ mặt Âm Nhã Diệc “Mềm như vậy còn có lực sao?”

Âm Nhã Diệc cũng nở nụ cười với cậu, nhét thêm mấy cái gối ở dưới thắt lưng cậu, đem hai chân cậu gác lên vai của mình “Em nói xem?”

“Sắc lang!” Mắt cười nhưng mồm lại mắng.

*************************************

Đô đô đô…

Quang điện gấp gáp vang lên, Long Ngọc mơ mơ màng màng đưa tay tìm ở bên dưới đống chăn đệm mềm lót ở bên dưới, rốt cuộc tìm thấy, ngón tay ấn một cái “Này?”

“Nha! Mắt muốn mù rồi!” Âm thanh sợ hãi của Tố Vân truyền đến, bảo là mắt muốn mù nhưng nhìn chằm chằm không chớp mắt Long Ngọc nằm giữa đống chăn mềm và sa lông, toàn thân đầy tình sắc nằm nhoài trên ghế, chăn mềm nửa chặn nửa che, trên da thịt trắng noãn đầy dấu vết xanh tím, lười biếng mở mắt, một tay chống đầu, mơn trớn mắt, trong mắt mê ly phong tình vạn chủng, làm cho nàng thấy mà chảy nước miếng.

“Xem đủ chưa?” Âm Nhã Diệc hẹp hòi dùng áo ngủ màu đen đem người gói lại.

“Không có!” Tố Vân trừng hắn, người xấu! Quấy rối nàng thưởng thức ca ca!

“Nhìn nữa cũng là ta nhìn!” Âm Nhã Diệc mặt lạnh nói với nàng.

“Tiểu Vân có việc thì nói cùng Nhã Diệc, anh đi rửa ráy.” Long Ngọc đứng dậy đi về phía phòng tắm. Đã sớm hiểu rõ những nha đầu kia có chuyện cũng chưa bao giờ gọi vào quang điện của Âm Nhã Diệc, mà là gọi cho mình. Nếu như tìm mình có việc, cứ việc nói thẳng, nếu đấu võ mồm như thế nhất định là tìm Âm Nhã Diệc.

Thấy Long Ngọc tiến vào phòng tắm, mặt Âm Nhã Diệc càng lạnh hơn “Chuyện gì nói đi.”

“Anh kiềm chế một chút, mỗi ngày như vậy anh của tôi cũng chấp nhận được? Còn nữa! Anh tôi không phải của anh!” Tố Vân thấy ca ca không có ở đây thì lại càng không cho hắn hòa nhã.

“Ca ca của cô từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ đầu ngọn tóc đến cái móng chân đều là của tôi, tôi không kiềm chế cô cũng không có quyền nói.” Hắn hừ nhẹ.

“Anh còn thật không biết xấu hổ nha!” Nàng cắn răng.

“Vừa may, ca cô liền yêu tôi không biết xấu hổ.” Hắn quả thật không biết xấu hổ.

“Anh…” Tức giận đến nỗi nàng thật muốn thổ huyết.

“Được rồi, đừng ầm ĩ.” Tố Vũ kéo lại Tố Vân “Nói chuyện chính đi.” Vẻ mặt sớm nên nói của hắn làm cho Tố Vũ đều có chút muốn đánh hắn, nhưng vẫn nhịn “Hôm nay Ngao Tiến sẽ đến, anh chú ý một chút, đừng làm cho hắn xung đột cùng ca ca, hắn đối với ca ca rắp tâm bất lương.”

“Tôi biết.” Nghe được Ngao Tiến đến Âm Nhã Diệc cũng vẻ mặt nghiêm túc.

“Mặt khác, phố ăn uống trên sườn núi có thể dùng, có thức ăn mà ca ca thích ăn, anh không biết đói bụng nhưng ca ca biết, chú ý một chút!” Tố Vũ dặn dò.

“Tôi còn rõ hơn các cô.” Nói xong không chờ các nàng đáp lại đã tắt quang điện, lấy đồ dùng tắm rửa ra đứng ở cửa phòng tắm chờ vợ yêu của mình triệu hoán.

Quả nhiên, trong chốc lát, Long Ngọc liền gọi hắn “Nhã Diệc, quần áo.”

“Đến rồi.” Âm Nhã Diệc cười ha ha đẩy cửa đi vào.

Long Ngọc vừa mới tắt nước, quay lưng về phía hắn, từng giọt nước chảy xuống trên lưng, trên da thịt trắng mịn còn lưu lại vết tích hoan ái, Âm Nhã Diệc không tự chủ nuốt nước miếng, vợ yêu nhà hắn bất luận mặc hay không mặc quần áo đều đẹp.

“Quần áo.” Long Ngọc thoải mái xoay người lại, đưa tay đòi quần áo.

“Thân ái, em thật đẹp.” ánh mắt của hắn nhìn thân thể lõa lồ của Long Ngọc từ trên xuống dưới, chậm rãi bước tới gần hôn nhẹ vào miệng người trước mặt, không đã nghiền, ôm người hôn sâu lên, theo nụ hôn sâu sắc thân thể cũng nổi lên phản ứng.

“Ừm…Nhã, em đói…” thanh âm khàn khàn của Long Ngọc làm cho dục vọng của hắn rục rà rục rịch.

“Được, lập tức cho em ăn no…” Ngón tay một đường đi xuống, chạm đến chỗ cơ mật tìm tòi.

“Âm Nhã Diệc!” Long Ngọc nắm lấy cái tay kia, trừng hắn “Em nói em đói bụng rồi!”

“Hừm, hả? Ừ! A! Biết rồi!” Âm Nhã Diệc bị cậu bấm một cái lên cánh tay, rốt cục biết vợ yêu nhà hắn là đói bụng.

“Chờ em ăn no lại trừng trị anh!” Long Ngọc nguýt hắn một cái, chỉ chỉ đầu của hắn “Trong này mỗi ngày đều đang suy nghĩ gì đấy!”

“Nghĩ em đấy.” Âm Nhã Diệc cũng không né mà để cho cậu đâm, nghĩ vợ yêu ăn no thì đến lượt hắn ăn, ân, ôn tuyền còn chưa tắm đâu!

“Phố ăn uống không biết mở không.” Long Ngọc ở ngay trước mặt hắn lau nước trên người, vừa mới lau hai lần Âm Nhã Diệc liền tiếp nhận.

“Hai nha đầu kia nói với anh là có mở, ăn vặt hay là đi phòng ăn?” hắn vừa lau vừa ăn đậu hũ, lau xong còn giúp Long Ngọc mặc quần áo, mặc xong cũng không buông tay ra mà trực tiếp ôm người vào trong lồng ngực.

“Ăn vặt đi.” Long Ngọc ở trong lồng ngực của hắn chà xát.

“Được.” Âm Nhã Diệc một tay ôm cậu đi ra phòng khách, ở trên cửa ánh sáng ấn vào phố ăn vặt, ánh sáng lấp lóe, mở cửa ra dĩ nhiên là đầu phố ăn uống.

Phố ăn uống rất dài, tạo thành vòng tròn vòng qua sườn núi, đủ loại phòng ăn đồ ăn vặt, không thiếu gì cả, trên đường đã có những người túm năm tụm ba, đều là những người trong đám bọn họ, gật đầu chào hỏi lẫn nhau, quan hệ tốt thì kết bạn mà đi. Long Ngọc lôi kéo Âm Nhã Diệc tìm đồ ăn mình thích ở trong đống đồ ăn vặt, cậu ăn Âm Nhã Diệc bỏ tiền, rất là hài hòa, chỉ có điều, Âm Nhã Diệc kẻ này toàn bộ là quét thẻ đen, nếu không phải người ăn là Long Ngọc, đừng nói Tố Vân, Tố Vũ đều muốn xù lông rồi!

Lúc mới bắt đầu mọi người cũng không chú ý, sau đó mới phát hiện, Long Ngọc không phải tùy tiện ăn, mà là rất sành ăn, mỗi loại ăn vặt đều là làm trực tiếp, phối hợp nước chấm, làm chín mấy phần, luộc ra sao, đều là cậu định đoạt. Có bạn học cũng thử một chút, phát hiện ăn ngon đến nỗi muốn nuốt luôn đầu lưỡi của mình.

“Ngọc thiếu, nếu như ngài đến mỗi ngày thì thật tốt a.” chủ quản của phố ăn vặt cười nói, từ trên xuống dưới sơn trang này đều biết Ngọc thiếu là thân thích của ông chủ lớn, hơn nữa rất sành ăn, lại nấu ăn rất ngon, hai vị ông chủ lớn đều nói rồi, nếu như được cậu đích thân chỉ điểm một cái liền đủ cả đời! Lời này thực sự là không phải nói ngoa.

Long Ngọc ăn xong xâu cá nướng, liếm liếm nước tương trên môi “Lần này hai người bọn họ không đau lòng chứ?” Còn lại một viên có chút không muốn ăn, trực tiếp nhét vào trong miệng Âm Nhã Diệc, “Đi, nhà tiếp theo.”

“Cẩn thận một chút, ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, buổi tối ăn không ngon, ban đêm lại đau bụng.” Âm Nhã Diệc nuốt viên cá trong miệng, kéo Long Ngọc còn muốn ăn tiếp lại, kéo đến trong lồng ngực xoa xoa cái bụng tròn vo.

Từ nhỏ Long Ngọc đói một trận no một trận đã sớm làm đau dạ dày, sau đó điều dưỡng một đoạn thời gian, không cho phép ăn đồ ăn nguội, cay đừng có mơ, nước lạnh không được phép uống, nhưng là vẫn không hoàn toàn điều dưỡng được, một khi ăn quá nhiều bụng sẽ không chịu được.

“Được rồi, nghe lời anh, bất quá, buổi tối em muốn ăn tôm hấp đậu, trứng ôn tuyền, muốn luộc lâu một chút, thêm ớt!” Long Ngọc bắt đầu gọi món ăn.

“Không cho phép ăn cay!” Âm Nhã Diệc bác bỏ thêm ớt.

“Ớt ngọt cũng không được?” Long Ngọc lùi một bước hỏi.

“Không được!” Phủ định như chặt đinh chém sắt.

“Hừ!” Long Ngọc bĩu môi không để ý đến hắn, bước nhanh về phía trước “Em đi rửa tay, mua cho em một chén sữa bò nóng đi.”

“Vâng, phu nhân.” Âm Nhã Diệc nhìn cậu trẻ con như vậy muốn cười lại không dám cười, mắt thấy cậu đang bước nhanh vào trong phòng rửa tay, ý cười trên môi càng sâu hơn, thân ái, em tại sao lại làm người yêu như vậy!

Sau mười phút, trong phòng rửa tay liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Long Ngọc, Âm Nhã Diệc bước vội vào, sữa bò trong tay vẫn vững vàng như vậy. Khi bước vào thì một bóng người liền nhào tới, Long Ngọc tựa lên bả vai của hắn, nhẹ nhàng run.

“Nhã Diệc…Ngao Tiến hắn…giở trò lưu manh…”

Âm Nhã Diệc vừa ngẩng đầu thì thấy Ngao Tiến mặc áo tắm đứng đó, đi tắm suối nước nóng thì mặc áo tắm lượn lờ là một chuyện rất bình thường, nhưng cái tên này bên trong cái gì cũng không mặc, vừa nãy tám phần mười là lộ “điểu” ra ở trước mặt vợ yêu hắn, nghĩ như vậy Âm Nhã Diệc cũng lạnh thêm ba phần, Ngao Tiến đối mặt với cặp mắt kia, suýt chút nữa khóc to.

Lão tử là bị oan nha!

Ba phút trước, Long Ngọc đi ra từ bên trong phòng đơn, liền nhìn thấy Ngao Tiến đang đi ra từ một phòng đơn khác, chân mày cậu nhăn lại, Ngao Tiến thấy cậu liền xù lông.

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Muội muội nhà ta mở, liền là của ta, ta ở nơi này thì làm sao?” Long Ngọc xưa nay vốn không ưa Ngao Tiến, bắt đầu từ năm đó tiểu tử này nói cậu xấu đến mức không nhận ra, Long Ngọc liền kết thù với hắn.

“Muốn mặt sao, của ngươi? Cái gì là của ngươi!” Ngao Tiến từ trước đến giờ không lọt mắt Long Ngọc, ngươi nói một đại nam nhân lại lớn lên xinh đẹp như vậy làm cái gì? Còn mưu mô, yêu thù dai! Vẫn là nam nhân sao!

“ Ngao Tiến ngươi đi ra ngoài không mang theo cái bịt miệng sao?” Long Ngọc lạnh mắt nhìn hắn.

Hắn đột nhiên vui vẻ, cười xấu xa nói “Phía dưới ta còn không có gì đâu! Muốn xem sao?” Vốn định đùa đùa Long Ngọc nhưng chưa từng nghĩ.

“Ngươi cũng đừng hối hận!” Long Ngọc vừa nói xong, nhanh tay rút ra đai lưng của hắn ném một cái sang bên cạnh, quát to một tiếng.

Sau đó, Âm Nhã Diệc kiền chạy vào.

Ngao Tiến cảm giác sự trong sạch của mình hoàn toàn hủy ở trong tay Long Ngọc rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi