MINH HÔN CHÍNH THÚ

Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan 


    Tôi không dám suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhắm chặt mắt lại, đưa hai ngón tay ấn vào mắt, rồi điều động một chút âm khí trong cơ thể ra hai đầu ngón tay, một bàn tay nắm lại thành thủ quyết.


    "Đinh Sửu Mộc Hỏa, Nhất Thiết Giai Hư Vọng." Đọc khẩu quyết xong, tôi chỉ cảm thấy sợi dây âm khí ở đan điền (vùng dưới rốn) ngay lập tức tách ra, ngay tiếp sau đó một luồng khí lạnh lẽo liền xuất hiện, chầm chậm hội tụ về phía đại não, toàn thân không khỏi tự thấy rùng mình. Thỉnh thoảng bên tai lại vang lên từng đợt âm thanh lớn "Bịch.. bịch.. bịch.." như có cái gì đó đập vào đâu vậy. 


    Tôi mở mắt ra nhìn một cái, ngay lập tức liền thấy may mắn. Ôi vãi loằn, tôi lúc này trông cũng khí thế ra phết đấy chứ, loại phép thuật cao cấp này tôi cũng có thể dùng đến. Tuy nhiên lúc này, tôi không thể sung sướng vì nó quá lâu, bởi vì nhân viên bảo vệ lúc nãy đi ở bên cạnh tôi, hiện tại đang ôm đầu và đập liên tiếp vào tường, lúc này khuôn mặt anh ta đã chảy đẫm máu nhìn vô cùng kinh khủng. 


    Chúng tôi vậy mà lại vẫn đang ở cửa thang máy ở tầng mười như cũ, tôi vội vàng kéo người bảo vệ kia và lật người anh ta lại. Cái người đàn ông này, ban đầu anh ta còn muốn dùng đầu tông chết mẹ tôi nữa, tôi cũng đến là chịu thua anh ta con mẹ nó luôn. Tôi trực tiếp dùng tay véo anh ta một cái, đột nhiên sau đó đôi mắt trống rỗng của anh ta cũng phục hồi dần trở lại.


    Tôi nhìn thấy phản ứng đầu tiên của anh ta là quay đầu lại rồi cau mày, sau đó anh ta hú lên "Đau quá." rồi ngất thẳng luôn. Lúc đó, tôi đi đến nhấn thang máy, nghĩ muốn đem anh ta xuống dưới trước, nhưng tiếng máy liên lạc của tôi lại nhanh chóng vang lên: "Chung Xuyên! Chung Xuyên, cậu lại cút đi đâu thế? Bảo trông chừng mà cũng không trông hẳn hoi cho nổi."



    Giọng nói tức giận của Vạn Thạc Minh phát ra từ máy liên lạc, tôi nhanh chóng lấy ra máy liên lạc rồi nói: "Tôi đang ở tầng mười, tôi có một chút vấn đề nhỏ ở đây!"


    Trong lòng tôi tuy rằng khó chịu, nhưng không còn cách nào khác. Tốt xấu gì tôi cũng là một Âm Dương Sư. Nếu như nói bị ma quỷ trêu đùa, thì cũng có chút quá mất mặt rồi.


   Nghĩ đến điều này, đương nhiên tôi sẽ không nói rằng tôi đã bị ma quỷ cản trở, nhưng ngay khi tôi vừa dứt lời thì giọng nói của Vạn Thạc Minh lại phát ra từ máy liên lạc: "Ai yêu cầu anh lên tầng mười? Anh muốn đi tìm chết à?"


    Con mẹ nó chứ, tôi khinh, là anh ta bị mất trí hay là tôi bị mất trí? Nhưng mà, ngay khi tôi muốn nói điều gì đó thì lại phát hiện ra máy liên lạc bị mất tín hiệu, quay đầu lại liếc nhìn thang máy thì cũng phát hiện số trên thang máy đã biến mất. Cho dù tôi có nhấn nó như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không hề có phản hồi gì.


    Từ xa liền phát ra tiếng khóc khủng khiếp, thê thảm của một người phụ nữ. Tôi quay lại liếc nhìn thang máy một lần nữa, đèn ở phía trên vậy mà lại bị tắt cả rồi. 



    Tôi vô thức lấy ra thanh kiếm đồng. Nhìn xung quanh một cách cảnh giác, nhưng mà lại phát hiện ở một đầu bên kia, ánh điện bỗng dưng chớp tắt liên hồi. Phản xạ đầu tiên chính là có ma.


    Bởi vì vừa nãy đã đọc khẩu quyết để mở "Tỉnh Nhãn", cho nên đã tiêu hao đi không ít âm khí. Hiện tại tôi thậm chí còn không thể mở nổi mắt âm dương, cho nên tôi lại tiếp tục thử nhấn thang máy một lần nữa, nhưng thang máy căn bản chính là không có chút phản ứng gì.



    Tôi không thể ngu ngốc mà đi thăm dò nó được. Tôi kéo nhân viên bảo vệ với khuôn mặt đẫm máu lên, sau đó tôi nghĩ về việc đi lên bằng cầu thang bộ, tôi có thể tới đó và xin sự giúp đỡ, việc bắt ma sẽ được giao cho Vạn Thạc Minh, người cực kỳ ưu tú kia. 


    Nghĩ đến điều này, tôi liền trực tiếp đi thẳng đến phía đối diện của ánh đèn và muốn đi xuống cầu thang.


    Nhưng tôi lại phát hiện ra cánh cửa cầu thang bộ vậy mà bị khóa bởi một cái xích. Đuỵt mọe, nó còn bị rỉ do mấy đêm dính nước mưa nữa chứ. 


    Sau khi đá vài cái liên tiếp vào cửa, cánh cửa vẫn chẳng hề mở được và tôi thì trở nên bất lực. Vào lúc đó, tiếng khóc càng ngày càng thê lương, thảm thiết hơn, mà tiếng khóc này lại giống như là có ma lực vậy, thoáng cái liền động chạm và khơi dậy những ký ức không muốn nhớ lại ở sâu trong trái tim tôi. 



    Những cảm xúc tiêu cực liền trực tiếp tràn vào bên trong, trái tim tôi dường như đang trỗi dậy những nỗi buồn không tên. Tôi hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại cảm xúc của mình nhiều nhất có thể, cố gắng thoát ra khỏi những cảm xúc tiêu cực của bản thân. 


    Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân về những kí ức và khoảng thời gian hạnh phúc của mình, nhưng thứ xuất hiện trước mặt tôi lại là cách mà bố mẹ tôi đã rời bỏ tôi mà đi như thế nào. Sau một thời gian khá dài, tôi gần như không chịu nổi nữa mà ngồi bệt xuống dưới đất khóc như một thằng đần. Dường như tôi đang bị biến thành một thằng trầm cảm, trong tôi toàn là những cảm xúc tiêu cực và bi quan. 



    Tôi tự tát mình một cái thật mạnh, cuối cùng cũng bị bản thân tát cho tỉnh táo ra một chút. Tôi rõ ràng nhận ra rằng tôi không thể cứ ngu ngốc ở đây mà chờ đợi.


    Cứ tiếp tục chờ đợi như thế này, hôm nay tôi sẽ là người phải chết. Tôi hít một hơi dài và nhìn nhân viên bảo vệ đã hoàn toàn bất tỉnh ở dưới đất, thấy hơi thở của anh ta vẫn ổn định, tôi liền đứng dậy hướng về nơi tiếng khóc thê lương, thảm thiết kia đang truyền tới, lúc này ánh đèn vẫn đang vẫn chập chờn nhấp nháy không thôi.


    Tôi sợ rằng chờ đến lúc tìm ra nguyên nhân thì sẽ không kịp để niệm chú. Cho nên tôi trực tiếp cắt một đường ở ngón út của mình, rồi vẩy máu lên trên thanh kiếm đồng. Sau sự cố ở thôn Kim Quý, tôi phát hiện ra rằng máu của tôi thật sự là một báu vật. 



    Tôi chậm rãi bước qua bên đó, nhưng chỉ thấy một cụ già mặc quần áo sạch sẽ đang ngồi xổm ở một góc. Khuôn mặt cụ già đó rất gầy, bàn tay của người đó trông như một cái cành cây khô vậy, thỉnh thoảng lại lấy vài tờ vàng mã cho vào trong chậu than để đốt.


    Lúc này tôi không chắc cụ già này là người hay là ma quỷ, thanh kiếm đồng trong tay cũng không kiềm được siết chặt hơn một chút. 


    Cụ ấy dường như đang rất chăm chú, thậm chí còn không nhận ra rằng có một người đang đi đến bên cạnh cụ ấy vào lúc này, dường như cụ ấy hoàn toàn không hề nghe thấy tiếng khóc gần như đã tuyệt vọng, còn có một chút đau thương kia. 



    "Cụ bà ơi, cụ.. làm thế nào mà cụ có thể ở đây vào lúc này?" Tôi ho khẽ một tiếng và nói với cụ bà trông có vẻ yếu đuối đó.


    Sau khi nghe thấy những lời nói của tôi, cụ bà từ từ ngẩng đầu lên nhìn. Vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt của bà cụ rõ ràng là có một chút sợ hãi, giọng nói gần như mang theo cả một tia khẩn cầu nho nhỏ mà nói với tôi: "Vị bảo vệ này, tôi sẽ rời đi ngay sau khi tôi đốt xong những thứ này. Tôi chắc chắn sẽ rời đi sau khi tôi đốt những thứ này." Cụ bà có chất giọng Tần An rất đậm, nhưng tôi miễn cưỡng vẫn có thể hiểu được lời nói của bà ấy. 



    Nghe giọng nói của bà ấy, thanh âm mang theo một chút run rẩy và sợ hãi, tôi xác định rằng bà ấy chính là một con người bởi vì khi bà ấy nói, hơi thở phả ra rất nặng nề, ma quỷ sẽ không có hơi thở nặng nề như vậy.


    Sau khi biết bà ấy là một con người, tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm, cụ bà nhanh chóng chú ý đến thanh kiếm đồng trong tay tôi và nói với tôi: "Vị đồng chí nhỏ này, cậu là Âm Dương Sư có đúng không?"



    Tôi khẽ gật đầu với bà ấy, sau khi tôi xác nhận điều đó, bà ấy hơi run rẩy, dường như ngay lập tức sau đó, bà ấy liền trực tiếp quỳ thẳng xuống trước mặt tôi. 


    Tôi nhanh chóng nâng bà ấy lên để bà ấy có thể muốn nói gì đó thì nói, mà không phải quỳ xuống trước tôi mà nói như thế. Cụ bà đang quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào khóc, bà nói: "Vị đồng chí nhỏ này, tôi cầu xin cậu hãy cứu lấy cháu gái của tôi. Con bé không phải muốn đi hại người đâu, chỉ là con bé không còn cách nào khác cả."


    Ngay khi bà cụ vừa nói xong, tôi chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi xung quanh cơ thể tôi, tro vàng mã trong lò than bị thổi bay tứ tung. Tôi nhìn xung quanh, hiện tại tôi có thể kiểm tra ra bất thường vì tôi đã mở con mắt âm dương rồi.


    Ngay khi tôi đang nhìn xung quanh, thì từ phía đằng sau của bà cụ, một người từ từ xuất hiện


___________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi