MINH HÔN CHÍNH THÚ

Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii


Lưu Bội lại bắt đầu khóc nấc lên. Tôi cũng không biết phải nói gì vào lúc này, chỉ biết lặng lẽ ngồi nhìn.



Có thể thấy được rằng cô gái này hẳn đã phải chịu ấm ức đến cực độ. Nếu không cô cũng sẽ khóc lóc thảm thiết như vậy. Phải mất một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.


Tôi nói với cô ấy: "Cô từ bệnh viện theo tôi về đây phải không?"


Lưu Bội gật đầu với tôi và nói: "Tôi thấy anh nói anh có thể thấy mẹ của Đình Đình. Tôi nghĩ... Anh cũng sẽ... sẽ giúp được tôi."


Nghe vậy, có vẻ như cô ấy thực sự biết Hồ Đình Đình.


"Cô có quen Hồ Đình Đình không?" Tôi hỏi Lưu Bội.


Lưu Bội gật đầu với tôi. Khi nhắc đến Hồ Đình Đình, dường như cô càng trở nên buồn bã. Cô ấy ôm mặt và nói với tôi: "Tất cả là tại tôi. Là tôi hại cô ấy thảm như thế. Nếu không phải do tôi, cô ấy sẽ không đến bước đường này.


Nói đoạn, cô ấy lại bắt đầu khóc ầm lên, tôi bối rối chỉ muốn hỏi Lưu Bội chuyện gì đã xảy ra.


Lưu Bội thống khổ khóc lóc, rồi đội nhiên ôm lấy đầu gào thét: "Aaaa?? Bọn họ lại đến rồi. Anh gì ơi, xin hãy giúp tôi. Làm cho tôi hồn phi phách tán đi."


Cô ấy lăn lộn trên mặt đất không ngừng gào khóc, nhất thời tôi cũng không biết phải làm sao. Tôi nhìn Lưu Bội và nói: " Rốt cuộc là có chuyện gì? Bọn họ mà cô nói là ai?"


"Aaaaaa! Xin hãy để cho tôi chết đi." Đột nhiên cả người cô ấy mờ dần đi, biến thành một làn khói trắng bay vụt ra ngoài.


Mà tiếng hét cuối cùng trước khi biến mất của Lưu Bội lại khiến tôi có ấn tượng sâu sắc.


"Anh trai, xin hãy khiến tôi hồn phi phách tán đi! Tôi không muốn lại hại... hại thêm bất kỳ ai nữa..."


Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lưu Bội đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết. Rõ ràng là cô ấy đang bị ai đó khống chế.


Tôi lập tức lấy điện thoại và gọi cho Xa Dục, nhưng cậu ta thế mà lại tắt máy rồi? Tôi liếc nhìn thời gian, lúc này đã hơn ba giờ sáng rồi.


     


Tôi vẫn có chút khó hiểu, nếu Lưu Bội bị người nuôi quỷ 'nuôi', thì tại sao cô ấy lại yếu đến vậy? Bị kiểm soát mà lại vẫn có thể dễ dàng chạy ra ngoài như vậy sao?


Nhưng nếu cô ấy không bị ai kiểm soát, thì tình huống vừa rồi là sao?


Với lại nhìn tình trạng của Lưu Bội, hẳn là cô ấy không thể khiến cho tôi gặp ảo giác mà nhìn thấy vòi hoa sen phun ra máu được.


Nên tôi có thể đoán được, vụ việc trong phòng tắm hẳn là không phải do cô ấy làm, mà là người khác.


Cho đến tận khi trời tờ mờ sáng, tôi mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Sáng ngày hôm sau, tôi chợt nghe thấy tiếng Xa Dục đang gọi tôi dậy.


"Vãi ạ, tên nhóc nhà anh sao lại ngủ ở dưới lầu thế?" Xa Dục một mặt 'tươi như hoa' nở nụ cười 'tràn ngập gió xuân'. Tay còn cầm ít đồ ăn sáng.


Tôi dụi dụi mắt nói với Xa Dục: "Anh trúng số hay sao mà cao hứng thế?"


Xa Dục cười không ngậm được mồm: "Trúng số chả là cái gì sất, tôi tìm được tình yêu của đời mình rồi."


"Hồ Đình Đình á?" Tôi tròn mắt hỏi Xa Dục.


Xa Dục nắm lấy tay tôi, cười hạnh phúc như đồ ngốc: "Tất nhiên rồi, Hồ Đình Đình chính là món quà mà ông trời ban cho tôi. Anh có thấy chuyện của hai chúng tôi giống như định mệnh không? Là sự an bài của số phận, khiến hai chúng tôi đến bên nhau."


Tôi bất lực lắc đầu, vừa muốn nói với Xa Dục về Lưu Bội mà tôi gặp hôm qua, nhưng cậu ta không đợi tôi nói đã mở mồm hỏi: "Chú Cung đâu rồi?"


 "Đi công tác rồi, còn đi đâu thì tôi cũng không biết. Trương Siêu thì vẫn chưa dậy nữa." Tôi nhìn Xa Dục mà nói.


Xa Dục nghe xong liền vô cùng hớn hở: "Thật hả? Xem ra đến ông trời cũng 'đẩy thuyền' giúp tôi rồi. Tôi còn muốn xin nghỉ phép, ai ngờ ông chú đó lại đi công tác. Haha, quá tốt. Thế tôi đi trước nhé, tôi phải đi tìm Đình Đình thân yêu của tôi đây."


Nói đoạn, Xa Dục lập tức phi ra cửa.  Haizz, rơi vào lưới tình liền biến thành kẻ điên.


Có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết thừa Hồ Đình Đình đó còn chưa đồng ý làm người yêu Xa Dục đâu.


"Này!! Từ từ đã, tôi vẫn còn chuyện muốn nói với anh!" Tôi hét lên với Xa Dục.


Nghe tiếng tôi, Xa Dục dừng lại quay người nhìn. Lúc này anh ta mới nhìn thấy vết cắt trên mặt tôi, liền nói: "Vãi đái, Chung Xuyên. Mặt của anh làm sao thế?"


Tôi kể hết với Xa Dục về chuyện của Lưu Bội tối hôm qua.


Nghe xong, Xa Dục gật đầu rồi bày ra một bộ dạng suy tư.


"Không phải là anh cũng nghĩ Lưu Bội kia không có làm gì, là tôi tự có ảo giác đó chứ hả?" Tôi nói với Xa Dục.


Xa Dục lại cười tươi như hoa nói: "Xem ra ông trời thức sự muốn tác thành cho tôi và Hồ Đình Đình rồi. Cô gái tên Lưu Bội  xưng là bạn của Đình Đình đó khẳng định là chết oan. Nếu tôi giúp cô ấy giải oan, có phải Đình Đình nhà tôi sẽ rất sùng bái tôi không?


Tôi thực sự bốc hơi hết con mẹ nó lời. IQ của Xa Dục lúc này chẳng khắc gì chỉ dừng ở mức một con số, não ném mẹ bên đường cho chó tha rồi.


Nghĩ vậy tôi cũng chẳng buồn nói thêm gì nữa, chỉ bảo Xa Dục tôi sẽ đến bệnh viện với cậu ấy để nghe ngóng chuyện của Lưu Bội xem sao. Tôi lên lầu gọi hỏi Trương Siêu một tiếng, cậu ấy bảo sẽ ở lại trông cửa hàng thôi.


Tôi với Xa Dục lái xe đi thẳng đến bệnh viện, nhưng lại không thấy Hồ Đình Đình còn ở đây nữa.


Y tá nói với chúng tôi, hôm nay Hồ Đình Đình không muốn trị liệu, nên đã nhất quyết đi về trường rồi.


Hai thằng chúng tôi vừa ra khỏi bệnh viện liền đi đến trường của Hồ Đình Đình. Còn chưa đến tòa ký túc tôi đã thấy có rất nhiều sinh viên chạy tới bao quay khu ký túc số 18.


Nhìn bên dưới có nhiều người nhưng vậy, tôi không tránh khỏi thấy khó hiểu. Xa Dục vội kéo một cậu sinh viên nam lại và hỏi: "Huynh đệ này, mọi người đang làm gì thế?"


Nam sinh nhìn chúng tôi cười nói: "Hihi, em gái gọi cao cấp của trường chúng tôi về rồi, hiện giờ đang bị người ta đánh đó. Haha, đáng đời loại đĩ điếm. Hai anh muốn xem thì nhanh chân lên, chậm chân là không có kịch hay để xem nữa đâu."


Nghe cậu nam sinh nói vậy, tôi ngơ người hỏi: "Trường đại học mà cũng có chuyện kiểu này cơ á?"


Xa Dục trả lời tôi: "Chim to thì cây gì cũng có."


Tôi trợn mắt nhìn Xa Dục: "Ý anh là cây to thì loại chim gì cũng có ấy hả?"


Xa Dục cười ha ha: "Như nhau cả, nghĩa có khác gì đâu."


Tôi mang tâm lý hóng chuyện chạy về phía tòa 18, nhưng bên trong lẫn bên ngoài tầng ba đều toàn là người. Tôi căn bản không nhìn thấy được gì cả. Mấy người ở hàng đầu lại còn giơ điện thoại lên rõ cao nữa.


Tôi muốn chen vào bên trong nhưng người xem cũng như phát điên, xô đẩy nhau như nước lũ.


Tôi không chen chân vào nổi, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng của một nữ sinh. "Em tuy là gái gọi cao cấp đó nhưng giá cả lại vô cùng hợp lý, phù hợp túi tiền. Cả nhà mình ai muốn trải nghiệm có thể trực tiếp đến tìm em nha~"


"Vãi đái, thẳng thắn như vậy luôn cơ hả." Xa Dục cũng chẳng nhìn rõ ra ai, nghe tiếng nói của em gái kia liền cười cười cảm thán.


Một nam sinh đứng hóng chuyện bên cạnh liền trả lười Xa Dục: "Thế này còn chưa là gì đâu. Nhưng mà nghe đồn em gái đó chẳng còn sống được bao lâu nữa. Đáng tiếc thật."


Lúc này, từ bên trong vòng vây lại truyền ra tiếng của một nữ sinh khác: "Mọi người đều nghe thấy rồi chứ? Loại gái điếm này đê tiện không biết xấu hổ, cô ta với Lưu Bội hồi trước đều là cá mè một lưới hết, làm xấu mặt sinh viên sư phạm chúng ta!"


Nghe vậy, tôi liền sửng sốt: "Lưu Bội? Không phải là nữ quỷ hôm qua sao?"


Ngay lúc đó, nữ sinh kiêu ngạo tiếp tục hét lên: "Nói to lên, mọi người không nghe thấy rõ đâu."


"Em là một đứa con gái rẻ tiền. Rẻ mạt từ tận trong xương trong trứng. Mọi người thích em có thể đến 503 nhé. Tên em là Hồ Đình Đình!" Giọng nói có chút máy móc này vang lên.


Nghe thấy điều này, đầu tôi đột nhiên nổ bùm một tiếng. Lúc này, Xa Dục - người vẫn đang thao thao bất tuyệt cợt nhả, bất ngờ chết đứng.


Sau đó, cậu ta gần như phát điên lên. Xa Dục chen vào bên trong và gào lên "Chết tiệt! Mau cút hết ra khỏi đây. mau cút hết cho tôi !!"


"Mày bị điên à?" Những người hóng xem kịch hay đều bực bội, khó khăn lắm mới chiếm được chỗ tốt vậy mà lại bị Xa Dục lao lên chắn mất tầm nhìn.


Lúc này, giọng nói của Hồ Đình Đình vẫn được truyền tới kích thích tâm trạng của Xa Dục.


"Cả nhà cứ yên tâm đi, cho dù mẹ em bị AIDS, nhưng em không có bị. Em vừa phá thai rồi, cả nhà có thể yên tâm tới chơi ..."


Tôi không biết tại sao Hồ Đình Đình lại nói vậy, nhưng lúc này Xa Dục đã trực tiếp rút dao ra và hét lên: "Ai muốn chết thì cứ lao lên xem!"


Thấy Xa Dục trực tiếp rút con dao ra, những người có mặt ngay lập tức sợ hãi, lúc này, mắt của Xa Dục đỏ hoe, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy có bộ dạng như thế này bao giờ.


Mặc dù tôi không thấy bên trong đang đang xảy ra chuyện gì, nhưng những lời của Hồ Đình Đình thực sự nghe rất chối tai. Hoàn toàn không giống cô ấy lúc ở bệnh viện.


Lúc này, Xa Dục giống như người điên, đám đông lập tức nhường đường cho cậu ta.


Xa Dục chạy thẳng vào trong, tôi cũng vội đi theo. Nhưng ngay khi chúng tôi đi tới phía trước, cảnh tượng trước mặt liền khiến da đầu tôi ngứa ran. Máu nóng xộc lên não, ý nghĩ duy nhất lúc này là muốn giết người!




__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi