MINH HÔN - CƯƠNG THI THÂN NƯƠNG

Cháu gái của Vệ tam gia mới hai tuổi, bình thường rất lanh lợi hoạt bát, ngây thơ đáng yêu. Toàn thân bé đều mặc màu xanh ngọc, cả người co lại như một trái cầu nhỏ.

Thấy Vệ Diêu, liền giương cánh tay mập mạp ôm lấy tiểu thúc. Vệ Diêu bế bé đi vài vòng, nó liền khanh khách cười lên, khua chân múa tay loạn xạ, toàn bộ nước miếng đều bay hết lên người cậu.

Vú em đón lấy bé liền cười hì hì nói: “Bé con này có hơi giống tứ gia, có đều ngài ấy là công tử —— nói không chừng, tiểu thư này khi lớn lên lại giống với đại tiểu thư ấy.”

Vệ Diêu ngẩn người, tựa như thấy được bà vú đang mở to đôi mắt đỏ ngầu. Muốn nhìn lại lần nữa, thì dáng vẽ kia đã trở về như cũ, bộ dạng rất có nề nếp và thận trọng. Lòng bỗng nổi lên điềm xấu, muốn nói ra nhưng lại do dự chẳng thành câu. Sắc mặt tam lão gia hơi đổi, cũng không nói gì, chỉ tán dăm ba chuyện cho có lệ. Vệ Diệu liền muốn cáo từ.

Tam lão gia vuốt râu cười nói: “Muốn giữ con lại dùng cơm, nhưng nhìn con như có việc gì gấp gáp vậy. Thúc cũng không níu kéo nữa, con nên chú ý một chút —— Có điều, dù xảy ra chuyện gì, thúc cũng hy vọng mình là người đầu tiên được biết.”

Vệ Diêu bỗng nhớ đến đôi môi tàn úa của Khanh Thụ, biết ngay tam lão gia đang nói đến chuyện gì. Mặt liền nóng lên, lòng dấy lên cảm giác có lỗi xâu xa. Gật đầu cười nói: “Vâng ạ, nhất định sẽ nói cho tam thúc nghe đầu tiên.”

Tam lão gia còn nói cười vài câu nữa. Vệ Diêu chẳng còn lòng dạ nào, thuận miệng đáp lại rồi cất bước đi.

Vừa ra khỏi cửa được vài bước, liền thấy trên đường có vết gì đó đo đỏ. Lòng dấy lên nghi ngờ, nhìn kỹ lại, màu sắc kia bỗng nhiên đậm lên rất nhiều. Vệ Diêu hoảng hốt, quay người lại, chỉ nhìn thấy một mảnh đen đặc như mực trên mặt đất, có khi nào là máu? Trong viện đột nhiên hét lên một tiếng thất kinh. Vệ Diêu vội nhấc chân chạy trở lại.

Vừa vào cửa chính thì một mùi tanh hôi sộc vào mũi. Vệ Diêu có dằn xuống cảm giác ghê tởm nhìn quanh tìm kiếm. Tiếng hét thất thanh của phụ nữ còn vang vọng bên tai, như có như không. Cậu nhìn thẳng vào hai xác người hành lang bên trái.

Không, thậm chí không thể gọi là xác người —— Chúng là những thi thể khiếm khuyết, mặc dù một khắc vừa rồi, vẫn còn được gọi là “Các cô”.

Vệ Diêu bỗng nhớ đến giấc mơ trước đây. Trong mơ thấy chị, miệng cũng đầy răng trắng hiếu dày đặc. Nhưng kia là mộng mà. Hơn nữa, chị trong mộng cũng không chảy máu đầm đìa như hiện tại.

Cằm của xác bị xé toạc ra, hai bên mặt chỉ còn chút thịt, giờ đây nhìn thoáng qua nó như lớn gấp đôi người thường —— Chính là môi như bị người khác mạnh mẽ xé banh ra, khiến cho toàn bộ răng đều lộ hết ra ngoài.  Răng dày đặc, trắng đến dọa người, trắng như răng quỷ. Miệng giờ không thể gọi là miệng được nữa, nơi đó thiếu mật một bộ phận quan trọng —— đầu lưỡi.

Nơi vốn dành cho đầu lưỡi giờ đang tuôn máu đậm đặc.

Máu kia đã đen thẫm lại, không ngừng nhỏ giọt. Đậm đặc, nhớp nhúa dính bê bết trên mặt, trên ngực, trên bụng, rất nhiều, rất đặc. Toàn thân cứ thế mà ngập trong máu tanh.

Lòng Vệ Diêu như có gì vừa sụp đỗ. Lưng đau tưởng chừng gãy ra. Mặt trắng bệch, đứa bé kia vẫn đang vui tươi, mang theo sinh khí hoạt bát. Có vẻ nó mạng lớn, được phù hộ bình an. Cánh tay mập mạp nho nhỏ lay động lay động. Vệ Diêu bế bé lên, vỗ về: “Thương thương, con là muốn hôn thúc, hay vẫn muốn cắn thúc?”

Giờ bé con kia sà ngay vào lòng người lớn, xem kia như vú em. Cái miệng nho nhỏ như đang nút nút núm vú tưởng tượng rất có trật tự.

Đảo mắt nhìn qua, kia như không có đầu lưỡi, dáng vẽ dữ tợn. Lúc nãy tay nó còn ôm lấy người bà vú, thật khiến người khác ớn lạnh toàn thân.

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Vệ Diêu. Càng lúc càng rõ, sống chết nhìn chằm chằm vào tay đứa bé kia.

Cánh tay tuy nhỏ, nhưng ra sức nắm lấy cằm của người lớn. Thậm chí móng tay còn luồn vào trong cắm sâu vào da thịt đến chảy máu —— Là nó xé toạc cằm bà vú?

Đầu Vệ Diêu trống rỗng, mồ hôi nhỏ giọt trên lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi