MINH NGUYỆT DĨ NAN VIÊN

13.

Một ngày, Sương Tuyết dẫn một vị thần y tới, cười nói với ta: “Phu nhân có thể nhìn thấy rồi.”

Ta lắc đầu, thập phần nghi ngờ, còn nhớ lúc đầu thần y đã nói cần đôi mắt của một người sống, lúc lấy ra cũng phải hoàn toàn tỉnh táo thì mới có thể chữa cho ta được, trong lòng ta hoang mang một trận, hỏi: “Mắt của ai?”

Ta nghiến răng, nước mắt đã ứa ra rồi, kể từ khi bị mù, mỗi lần khóc lại là một trận thống khổ, mỗi một giọt nước mắt rơi xuống lại như khoét thêm vào mắt ta vậy, ta càng cao giọng: “Là ai đổi mắt cho ta?”

Sương Tuyết không nói gì, ta lại lặng lẽ khóc. Loạng choạng hai bước, ta va phải thành giường, người co rúm lại, bịt mắt lại hét lớn: “Ta không cần mắt của Bùi Lang, ta không cần.”

Ta vô cùng tuyệt vọng, ta nhớ mọi người từng nói Bùi gia chủ mắt đẹp thanh tú, trong ánh mắt như cất giấu cả sao trăng và mây trời.

Thần y thong thả nói: “Nếu ngươi không muốn, ta sẽ rời đi ngay bây giờ. Tôi vốn dĩ không làm việc tàn nhẫn như vậy. Nhưng phu quân của ngươi không quản bệnh tật lặn lội gió tuyết đến tìm ta, đổi mắt đau đớn vô cùng mà không hề kêu than một tiếng, đôi mắt tốt như vậy, đúng lúc cửa nhà bên đang xích một con chó vàng, ta ra ngoài cho nó ăn cũng được.”

Ta hạ tay xuống, chậm chậm nói ra một tiếng: “ Được”

Lúc thay mắt, ta tưởng như mình đã chết rồi, không còn yêu ghét, không đau khổ.

Bùi Lang là người tốt, một người hoàn hảo như thế, nếu mắt không thấy gì, sau này phải sống thế nào đây.

Chàng trang điểm cho ta, trong kinh không còn ai dám chê ta xấu xí nữa. Chàng biết ta hối hận vì đã đánh mất đôi mắt, liền trao cho ta cơ hội nhìn ngắm thế gian mà ta đã lâu không còn thấy nữa, chàng làm ta vừa yêu vừa hận.

Sương Tuyết khóc cầm tay ta, nước mắt tuôn rơi, tỷ ấy nói: “Phu nhân đừng trách bản thân, gia chủ cũng có phần ích kỷ, ngài ấy muốn người thời thời khắc khắc đều có thể ngắm nhìn nhân gian tươi đẹp, thời thời khắc khắc ghi nhớ ngài ấy.”

Tỷ lại nói: “Ngài ấy trước giờ luôn giữ lời hứa, sợ là không đưa được người đi ngắm sông núi, không ngắm được pháo hoa rực rỡ, liền đưa cho ngài đôi mắt này, để có thể mãi mãi ở bên người.”

Ta run run gần như không thốt ra lời: “Chàng ấy vẫn cứ uống thuốc, rốt cuộc là bệnh gì?”

Sương Tuyết nói: “Bùi gia ít người, nhưng lại chẳng có nguyên cớ gì. Tim gia chủ vốn đã có bệnh, lúc còn nhỏ đã được chẩn đoán sẽ không sống quá 20 tuổi, lại phải vào ngục một chuyến bởi vì bị vu oan, tình hình càng tệ hơn, giống như ngọn đèn cạn dầu. Gia chủ không cho chúng ta nói, nhưng mà giờ đây nào còn nhẫn tâm dám giấu người, nhìn người một bộ dáng hạnh phúc như thế, nô tì không nỡ.”

Thay mắt xong, thần y đã giúp ta băng lại bằng dải lụa trắng, trong vòng bảy ngày không được tháo xuống, ngày nào cũng phải bôi thuốc.

Từ lúc đó, ta liền cảm thấy Bùi Lang đã ở bên ta rồi, chàng vẫn luôn cùng ta ngắm hoa lê, ta cũng ngày càng thích ứng với ánh sáng.

Sương Tuyết không kìm được hỏi: “Ngài không định gặp gia chủ chút sao?”

Ta lắc đầu. Nếu chàng không muốn ta thấy, ta cũng sẽ không gặp chàng. Chàng là người cao quý nhất trên đời, chàng chắc cũng sẽ không muốn ta thấy bộ dáng tiều tụy của mình, ta liền không đi nữa, ta sẽ ở đây chờ, chờ chàng thiếu niên của ta.

Anh túc đã được trồng, chỉ đợi hoa nở.

Hôm tháo lụa che mắt xuống, Sương Tuyết đã trang điểm cho ta. Nàng ấy nói rằng gia chủ đã dạy nàng ấy trang điểm từ rất lâu rồi, sau này mỗi ngày đều có thể trang điểm cho phu nhân, nàng ấy đã học rất lâu, chỉ tiếc là chỉ học được ba phần tài nghệ của gia chủ.

Ta nhìn thấy hình dáng của mình trong gương đồng, lạ mà quen, vết sẹo gớm ghiếc đó, trang điểm xong liền trông như bông hoa nở rộ trong hồ nước, sắp không kìm được khóc rồi.

Ta nói với Sương Tuyết ra ngoài vườn ngồi một chút. Hoa lê đang kì nở rộ, ta vừa tắm nắng, có chút chói mắt, một lúc sau liền thích ứng được rồi. Hoa lê theo gió bay khắp trời, bay xuống đậu trên vai áo ta. Những bông hoa rơi xuống ao nước chầm chầm trôi, trôi cả sang nhà hàng xóm.

Ta tựa lưng vào ghế, từ từ nhắm mắt lại, thật bình yên làm sao.

Nhưng ta không thể chịu đựng được nữa rồi, ta đứng dậy, bước từng bước khó khăn, như thể không phải ta đang đi qua màn hoa, mà là một bức tường vô hình không thể xuyên qua. Ta nhè nhẹ đọc câu thơ, duy tương chung dạ thường khai nhãn, báo đáp bình sinh vị triển my.

Ta nhấc váy chạy về phía bức tường, điên cuồng hét lên: “Bùi Lang! Bùi Lang!”

Nhưng có một bức tường cản ta lại, ta chỉ có thể dựa vào một bên bờ tường, gọi đi gọi lại tên chàng, ta biết, chàng đang ở ngay bên cạnh, ta biết chàng đang cùng ta ngắm hoa lê bay bay, nhưng ta lại không qua được bên ấy.

Ta không thể thấy chàng.

Hôm nay hoa lê thổi rơi đầy nền tuyết, cũng coi như là chúng ta cùng nhau bạc đầu.

Chàng luôn giữ lời hứa, cùng ta đi ngắm hoa lê, cho ta một cuộc đời suôn sẻ, muốn ta nhìn ngắm thế gian, chàng tốt như vậy, tốt đến mức thế gian này không giữ được chàng nữa rồi.

Ta hét đến khản cả cổ, đập mạnh vào tường đến nỗi bùn đất dính đầy tay, nhếch nhác không nhìn nổi.

Nước mắt chảy đầy mặt, ta nói: “Bùi Lang, chàng gạt ta, ta không hận chàng, ta không nhớ chàng, ta muốn quên đi chàng!”

Chàng lại nói được.

Lừa chàng đấy, ta cả đời này chỉ nhớ mỗi chàng.

Từ đó, đêm ta thường không ngủ được, trằn trọc không yên, ta có dầm mưa lạnh đứng ở bờ tường bao lâu cũng không nghe thấy tiếng ho nữa, cũng không nghe thấy giọng ông tú tài ngâm thơ nữa: “duy tương chung dạ thường khai nhãn, báo đáp bình sinh vị triển my.”

Ta chưa kịp hỏi Sương Tuyết chủ nhân của ngôi nhà đã đi đâu thì hoa lê đã rụng rồi.

Sương Tuyết cũng có thể nhẹ nhõm đối diện với ta như ngày trước.

Chỉ là có một ngày ta loạng choạng ngã xuống đất, đau đến co rúm lại, mái tóc dài xõa tung, áo choàng trải dài trên đất, ta không giữ được cho mình tia sáng nào nữa rồi. Ta đột nhiên hỏi:

“Chàng trông như thế nào?”

Ta thích chàng, thích đến có thể vượt qua mọi chướng ngại vì chàng, vậy mà đến hình dáng chàng như thế nào ta lại chưa từng thấy.

Sương Tuyết lắc đầu: “Gia chủ không để lại gì cả đâu Đan Tước.”

Ta lẩm bẩm: “Không sao. Ta sẽ đợi chàng. Ta còn rất nhiều thời gian, có thể đợi được chàng.”

Mỗi tháng ta đều phải che mắt lại một ngày, lúc đi đường không cẩn thận vấp một chút, nhưng lại có một bàn tay đã đưa ra giữ ta lại, trái tim đầy tuyệt vọng đập lên từng nhịp hạnh phúc, tun run quay lại hỏi: “Lang quân, là chàng phải không?”

Người đó im lặng một lúc rồi ôm ta vào lòng, một cái ôm đầy thương hại: “Tước Nô, hắn chết rồi.”

Minh Nguyệt Thần cũng rơi nước mắt: “Tước Nô, ta tìm kiếm cả đời, lại không nhìn ra thứ quý giá nhất của ta ngay từ đầu đã mất đi rồi. Từ đầu đến cuối, ta thật ngu ngốc, người ta yêu chỉ có nàng.”

Hắn nghiến răng, mang chút hận ý không thèm che giấu, nhưng hắn lại vứt bỏ tất cả nhân phẩm của mình thốt ra một câu: “Nhưng có sao, cuối cùng người ở bên cạnh nàng vẫn là ta.”

Ta đẩy hắn ra, loạng choạng đứng dậy, ngược lại lại bình tĩnh đến đáng sợ: “Chàng vẫn còn sống.”

Ta hỏi Sương Tuyết, tại sao khi ta đã có mọi thứ ta muốn, lòng lại chẳng còn vui nữa.

Sương Tuyết cầu tiểu đồng đã bên cạnh Bùi Lang từ nhỏ đến gặp ta, hắn đứa cho ta một lá thư, nói gia chủ sợ phu nhân cô quạnh, dặn dò ngài mỗi tháng hãy mở một lá thư ra đọc.

Hắn nói gia chủ từng bị trọng thương rơi vào một cái viện nhỏ, tiểu cô nương trong viện đó đã chăm sóc ngài ấy bảy ngày, giống như chăm bẵm một chú chim bị thương vậy, cẩn thận từng li từng tí.

Hắn nói rằng gia chủ sau khi được chữa lành vẫn không rời đi, mỗi ngày đều ở bên ngoài viện chờ đợi, cuối cùng cô nương đó cũng nguyện ý ra khỏi cái viện đó, nhìn cô gái đã mù một nửa luống cuống trong chợ. Mạng che mặt bị gió hất lên, làm kinh hãi không ít người, cô nương ấy lại vội vàng đeo mạng che mặt lên. Cô nương mù ấy đi rất chậm, gia chủ cũng đi chầm chậm sau lưng, nhìn cô nương ấy lắc lư giữ dòng người.

Hắn nói gia chủ đã ôm chặt cô nương ấy dưới mưa, giả làm lang y câm ngày đêm làm thân với nàng, lúc cô nương ấy sắp ngã thì vội chạy đến đỡ lấy, ngài ấy không nói một lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Hắn nói ngày gia chủ gặp lại được cô nương ấy, mắt cô đã mù rồi, không còn nhìn thấy được, một người trước giờ luôn trầm mặc lại khóc ngay trước mặt cô nương ấy.

Hắn nói lúc gia chủ ốm nặng, ở ngay bên viện nhỏ bên cạnh, mỗi lần cô ấy trằn trọc khó ngủ, gia chủ cũng chong đèn thức cùng cô ấy. Hoa lê nở, gia chủ ốm đến chỉ có thể nằm một chỗ, vẫn cố chấp ra vườn ngắm nhìn những cánh hoa lê bay khắp trời. Ngài ấy nói, “Cũng coi như là cùng nàng ấy đến bạc đầu rồi.”

Hắn nói gia chủ giữ lời hứa của mình, gia chủ còn có một tiểu cô nương, đã từng hứa sẽ bên cạnh nàng cho đến lúc chết. Ngài ấy trước giờ đều có trách nhiệm với từng câu nói của mình.

“Nàng không biết quá nhiều thứ, nhưng bây giờ đã biết rồi, liền có đủ động lựa để sống trọn vẹn phần đời còn lại.”

Ta đem theo thư của chàng, đi đến rất nhiều nơi, mỗi mùa xuân về ta lại quay lại căn nhà đó, đợi hoa lê nở, đợi chàng quay về.

Ta có một khu vườn nhỏ, mùa xuân hoa nở đỏ thắm.

Ta có một lang quân tốt nhất, ta đợi chàng quay về.

Duy tương chung dạ thường khai nhãn, báo đáp bình sinh vị triển my.

- Hết -

__________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi