MINH NGUYỆT DĨ NAN VIÊN

9.

Ta tình cờ nghe được nha hoàn nói chuyện phiếm ở sân sau, Minh Nguyệt Thần vẫn chưa thành thân với quận chúa Bình Lạc.

Vốn dĩ việc hắn ta dùng quyền lực để tìm kiếm một thiếp thất đã làm quận vương Gia không vừa ý rồi, càng không cần nói đến quận chúa bình Lạc, náo loạn một trận, ai ai trong thành cũng biết, cuối cùng Minh Nguyệt Thần lại đích thân thoái hôn trước, ai ai trông thành cũng biết Minh Nguyệt Thần thầm mến quận chúa Bình Lạc đã lâu, vì một câu nói của người đẹp thế gian có viên hắc minh châu nào cũng sẵn lòng giành cho nàng, không ai nghĩ đến kết cục này.

Về nguyên nhân, có người nói là do quận chúa Bình Lạc đã thừa nhận giết vị thiếp thất đó, Minh Nguyệt Thần tức giận vô cùng, dân chúng bàn tán xôn xao, ai cũng không rõ thực hư ra sao cả.

Lần cuối cùng trong kinh náo nhiệt như vậy, đó là vụ thoái hôn của tướng quân Tạ Tiểu ngày trước.

Ta mỗi ngày đều trông chừng Bùi Lang uống thuốc, cơn ho của chàng mãi vẫn chưa tốt lên, chàng bảo: "Cũng chẳng biết phải làm sao, thân thể từ nhỏ đã có bệnh vặt, cũng quen rồi."

Ta nghiêm túc ngắt lời chàng: “Có liên quan. Liên quan đến chàng, là rất liên quan rồi.”

Chàng không nói, chỉ lặng lẽ gạt sợi tóc xõa lung tung trên vai ta.

Chàng mỉm cười, nói: “Tiếc quá, hỉ phục vẫn còn một ít thủ tục mới xong, thật mong nhanh chóng cưới Tước Nô nương của chúng ta về nhà, ngày ngày giúp ta cai quản gia đình.”

Ta thì thầm, “Sắp rồi mà.”

Bùi Lang ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi lại trêu ta: “Nàng nói gì cơ?”

Ta đỏ mặt lặp lại: “Sắp rồi mà.”

Chàng cười rộ lên, nắm tay ta, bàn tay chàng lớn đến nỗi anh ấy có thể nắm gọn tay ta vào lòng bàn tay. “Tước cô nương của chúng ta ơi, ta sẽ đưa nàng đi chơi thật nhiều nơi.”

Bùi Lang vẽ lại lớp trang điểm cho ta, đội cho ta một cái mũ.

Nơi ta đến chỉ là một khu chợ bình thường, nhưng ta lại vui đến không thốt nên lời, thực ra ta cũng chẳng nhìn thấy gì cả, nào túi xách, vải vóc, châm tóc gì đó, ta chẳng thấy gì cả, nhưng đã có Bùi Lang luôn ôm ta từng phút, nhẹ giọng nói với ta mọi thứ.

Nói về pháo hoa thế gian này, đang bắn nở rộ giữa ta với chàng.

Chàng nói ta đều nghe hết.

“Há miệng ra nào.” Bùi Lang vén mạng che lên, ta vô thức mở miệng, cảm nhận một miệng đầy kẹo ngọt ngào, lành lạnh.

“Kẹo hồ lô ngon lắm,cô nương mua nữa đi.”

Ta mỉm cười gật đầu.

Đột nhiên, có một cô nương bên cạnh ta kinh ngạc “A” một tiếng.

Ta đã quen bị dọa rồi, tiềm thức luôn cho rằng bộ dáng của mình đã dọa sợ cô nương này rồi, đưa tay vén mạng che mặt xuống, nhưng Bùi Lang lại ngăn ta lại.

Nhưng ta lại nghe thấy cô nương ấy hâm mộ nói; “Phu nhân đẹp quá đi, trang điểm cũng thật đặc biệt, đẹp như hoa sen trong hồ nước vậy.”

Mắt ta vốn nhìn xuống ngay tức khắc nhướng cao lên, ta cũng rất ngạc nhiên, Bùi Lang khẽ vuốt lưng ra hiệu an ủi ta.

Trước đây, nói đến dung mạo, ta liền là kẻ thế thân cho quận chúa Bình Lạc, bọn họ nói ta mặt quá nhỏ, lúc nào người cũng khom khom cúi xuống, thực ra làm sao so được với quận chúa, hôm nay là lần đầu được mọi người khen như thế.

Ta thấy vị ngọt của kẹo tan đầy khoang miệng, ta đột nhiên lại không biết trả lời như thế nào, chỉ nhẹ nhàng cảm ơn cô nương ấy.

Một khắc cao hứng khiến ta cũng không muốn vén mạng che xuống nữa. Bác gái bán trâm thấy vậy cười nói, "Phu nhân và tướng công tình cảm sau đậm."

Tương lai, sẽ càng ngày càng thắm thiết hơn.

Đến tận hoàng hôn, đã dạo phố cả ngày trời, ta có chút buồn ngủ, nhưng cũng không muốn rời khỏi nơi nhộn nhịp này, Bùi Lang xoa đầu ta, hứa sẽ thường xuyên đưa ta đến đây chơi ta mới vui vui vẻ vẻ quay về phủ.

Chắc là do quá buồn ngủ, vừa lên xe ngựa ta bỗng nghe thấy ai đó gọi một tiếng Tước Nô, có lẽ là từ phía xa nên ta cũng không nghe rõ, chỉ là trong lòng lại cảm thấy một sự vui vẻ không kìm được, niềm vui lóe lên từ một sự tuyệt vọng nào đó, mơ hồ mà lại quen thuộc. Ta đã không còn nghe người kác gọi ta là Tước Nô vài tháng rồi, cõ lẽ là nghe nhầm rồi.

Ta hỏi Bùi Lang chàng có nghe thấy ai gọi ta không.

Chàng bình tĩnh bảo rằng không có ai gọi ta cả.

Nếu chàng đã nói vậy, chắc là ta nghe lầm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi