MINH NGUYỆT THIÊN LÝ

Gió thu lên, trăng tròn sáng.

Bạch Ngọc Đường chán nản quăng mình lên giường, bôn ba mấy ngày, thật sự rất muốn ngủ thiếp đi một giấc.

Nhưng hắn không sao dám nhắm mắt lại, cứ hễ nhắm mắt, nụ cười thanh thiển của người kia làm sao cũng không gạt ra được khỏi trí óc.

Hơn một tháng, Mèo Con giống như đã biến mất khỏi thế gian này vậy, làm thế nào cũng không tìm được.

Chỉ là, những lời đồn đại tà giáo kia tung ra ngày càng nhiều, bỗng nhiên có người nói ở đỉnh tuyết phía Bắc Điểm Thương sơn phát hiện một thi thể nam tử hắc y mang thai, mấy ngày sau lại có người nói vừa nhìn thấy một nam tử thai nghén xuất quan ở quốc cảnh…

Như đã an bài tốt, địa phương mà mỗi lần tin tức nhắc đến đều cách nhau rất xa, giống như cố ý khiến người ta hối hả ngược xuôi.

Mặc dù biết tất cả đều là kế sách Dương Thành Khánh cố ý sử dụng để lao binh, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn không sao nhịn được lần lượt đuổi theo điều tra tìm hiểu, chỉ vì, đó là Mèo Con của chính mình.

Điểm tâm hôm trước, Công Tôn Sách vô ý nhắc tới, thai nhi trong bụng Mèo Con đã hơn bảy tháng, nếu không được đối xử tốt, với thân thể lúc này của y, lúc nào cũng có thể động thai khí.

Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường buồn bực vươn mình ngồi dậy.

Ngoài cửa sổ, nguyệt hoa như nước, hoàn toàn yên tĩnh. Bạch Ngọc Đường nhớ đêm đó trong rừng rậm, Mèo Con của hắn, hỏa nhiệt chước người; nhớ tới ngày ấy ở Thiên Tầm tháp, Mèo Con của hắn, cứng cỏi yếu ớt; nhớ tới khi ấy trong viện, Mèo Con của hắn, ôn nhuận như ngọc; hắn thậm chí tưởng tượng ra đêm ly biệt ấy, Mèo Con của hắn, nhất định là vô cùng dứt khoát quyết tuyệt…

Nhưng, Mèo Con, ngươi có biết, lần này ngươi ra đi, không chỉ mang theo hai người, lần này ngươi đi, ngay cả Bạch Ngọc Đường ta, cũng đã mang theo mất rồi.

Triển Chiêu bị một cơn lạnh đánh thức, liền cảm thấy bụng đau đớn không thôi.

Tay không thoát khỏi dây trói sau lưng được, y chỉ có thể cứng còng cuộn mình lại, cắn chặt răng, mặc cho cơn đau kia chậm rãi tản đi.

Hơn một tháng, y có thể cảm giác, tay chân hài tử càng ngày càng mạnh mẽ, mỗi một lần đạp đều khiến y đau đến chết đi sống lại, Triển Chiêu nghĩ đến dáng vẻ thai nhi giương nanh múa vuốt, thật giống như Bạch Ngọc Đường kia.

Trong lòng lướt qua một dòng nước ấm, Triển Chiêu nhắm mắt lại, nhưng đã tỉnh ngủ, trong đầu, thân ảnh bạch y nhân kia càng thêm rõ nét.

“Ha ha, vị khách quan kia càng là buồn cười, Đại Lý lại không phải hậu viện nhà ngươi, ngươi có thể tới, ta liền không thể tới?”

“Mèo Con thối, hôm nay ngươi rõ ràng không khỏe, làm gì còn muốn cùng Bạch gia ra ngoài, ngươi còn sợ ta hành sự không tốt? Đừng có ép Bạch gia phát hỏa!”

“Được rồi, mèo thối, đừng bày cái mặt thối đó ra cho Bạch gia… cho Bạch mỗ xem, nhanh lên một chút, Công Tôn tiên sinh đã dặn, muốn ta coi chừng ngươi ăn hết mấy thứ này.”

“Ai, thực sự là, sớm biết như vậy, liền không muốn cứu tỉnh ngươi, lúc ngươi hôn mê, gọi Ngọc Đường Ngọc Đường đến là thân thiết.”

“Vô lễ? Ngày nào ngươi cũng để Công Tôn tiên sinh sờ, để đại tẩu ta sờ, Bạch Ngũ gia ta tốt xấu cũng cha của hài nhi này, ngươi lại không để ta sờ! Còn nói ta vô lễ.”

“Mèo Con! Bây giờ ngươi còn muốn ta làm quân tử sao?”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, Ngọc Đường…

“Triển Chiêu, tối qua ngủ có ngon giấc không?” Cách đó không xa có người nói chuyện, lòng sững lại, Triển Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt hết sức lạnh lùng, Dương Thành Khánh cười khẽ, “Xem dáng vẻ ngươi cười, ta còn thực sự không đành lòng đánh thức ngươi.”

“Dương Thành Khánh, ngươi lại muốn làm cái gì?” Triển Chiêu lạnh lùng nói.

“Ngày hôm nay, khí trời rất tốt. Ta muốn mang ngươi ra ngoài, đi dạo một chút.” Dương Thành Khánh nói từng chữ một, nhưng trên mặt lại nụ cười ý vị thâm trường.

Một đêm không chợp mắt, trời vừa sáng thì Bạch Ngọc Đường rốt cục không chống cự nổi cơn mỏi mệt, dần thiếp đi. Khi nhắm mắt, lại nghe thấy ngoài sân trên đường một trận ồn ào, mở mắt, trời đã sáng choang.

Bạch Ngọc Đường vươn mình ngồi dậy, ngày hôm nay, lại phải tiếp tục tìm kiếm Mèo Con, lấy kiếm ra khỏi phòng, đã thấy Đoàn Nguyên Tư vội vã đi tới trước mặt hắn.

“Bạch huynh, có tin tức của Triển huynh.” Đoàn Nguyên Tư hình như chạy đến đây rất gấp, thở dốc không ngớt.

“Y ở đâu?” Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy tim như bị treo lên, một phát bắt lấy cánh tay Đoàn Nguyên Tư.

“Ở trên đường, Dương Thành Khánh lôi Triển huynh ra dạo phố.” Đoàn Nguyên Tư vội nói.

Bạch Ngọc Đường thấy lòng nặng trĩu, một ngọn lửa xộc lên, nắm chặt kiếm, lao ra cửa như bay.

Trên đường, giấy vàng khắp chốn, đều là kinh văn của tà giáo kia. Rất nhiều đại môn mở rộng, cũng đã không còn bóng người, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn ra xa, âm thanh náo động kia đang dần khuất. Mèo Con, Bạch Ngọc Đường đề khí nhảy một cái, nhảy lên nóc, tìm kiếm âm thanh vụt qua.

Gần tới rồi, càng lúc càng gần.

Đã thấy đám người sôi sục, đã nghe thấy tiếng niệm chú ồn ào, Bạch Ngọc Đường trở nên kích động, đáp xuống nóc một căn nhà, ánh mắt quét qua, chính giữa đội ngũ, có một chiếc xe, nam tử bị trói hai tay đứng thẳng trên xe, chính là Triển Chiêu.

Chỉ một thoáng, Bạch Ngọc Đường thấy tim mình bị bóp nghiến lại, đau không thở nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi