MINH NHẬT TINH TRÌNH

Dư Hải Dương trước tiên giơ tay tắt đèn trong tiệm tạp hóa, rồi đuổi theo tới trước cầu thang chặn Phương Tiệm Viễn lại: "Tôi đưa lên cho."

"Không cần," Phương Tiệm Viễn tự nhiên rất kiên trì, cậu ôm quạt bước lên cầu thang.

Dư Hải Dương duỗi hai tay ra từ phía sau vòng lấy cậu, cầm lấy quạt, ngăn không cho Phương Tiệm Viễn đi lên cầu thang nữa.

Phương Tiệm Viễn lại vùng vẫy, cậu ôm chặt lấy quạt không chịu buông tay, trong lúc vùng vẫy, quạt đập vào tay vịn kim loại trên cầu thang, phát ra tiếng vang rất lớn.

Cậu sợ hết hồn, tất cả động tác đều dừng lại, Dư Hải Dương cũng thả cậu ra.

Một lúc sau, trên tầng vang lên tiếng mở cửa, mẹ Phương Tiệm Viễn từ tầng hai lớn tiểng hỏi: "Con làm gì thế?"

Phương Tiệm Viễn sốt sắng ngẩng đầu lên, trả lời bà: "Không có gì, quạt trong phòng con bị hỏng, con định chuyển quạt ở tầng dưới lên."

Mẹ nói: "Cẩn thận một chút!" Sau đó là tiếng đóng cửa.

Phương Tiệm Viễn thở ra một hơi, rồi chẳng nói gì nữa mà ôm quạt tiếp tục đi lên lầu.

Dư Hải Dương chỉ đi theo phía sau cậu.

Đi tới chỗ rẽ cầu thang giữa tầng 1 và tầng 2, Phương Tiệm Viễn cảm thấy tư thế này quá mệt, bèn để quạt xuống, định đổi tư thế vác lên vai.

Quạt vừa để xuống đất, Dư Hải Dương liền từ phía sau ôm lấy cậu.

Phương Tiệm Viễn hoảng hốt gắng sức giãy dụa.

"Suỵt ——" Dư Hải Dương từ trên đỉnh đầu cậu phát ra tiếng, một tay ôm lấy eo bế bổng cậu lên, một tay nhẹ nhàng che miệng cậu lại, nói: "Đừng làm ồn đến mẹ em."

Tiếp đó, Phương Tiệm Viễn được Dư Hải Dương thả xuống ngồi trên bệ cửa sổ, cậu không giãy dụa nữa, chỉ hơi thở hổn hển, để mặc cho Dư Hải Dương chống hai tay trên bệ cửa sổ, dùng cánh tay giam cầm cậu lại ở chính giữa.

Dư Hải Dương khom lưng, tiến gần đến trước mặt cậu, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Phương Tiệm Viễn ngửi thấy mùi rượu trên người Dư Hải Dương, cơ thể cậu lùi ra sau gần như là dính lấy mặt kính, quay mặt qua chỗ khác không nhìn Dư Hải Dương.

Dư Hải Dương cũng nghiêng đầu qua, muốn nhìn thẳng vào mắt cậu: "Sao lại giận tôi?" Hắn rõ ràng chưa làm gì cả.

Phương Tiệm Viễn không trả lời, câu hỏi này cậu hoàn toàn không có đáp án. Dư Hải Dương không làm gì sai cả, chỉ là bản thân cậu vô thức hoảng hốt và trốn tránh mà thôi.

"Xin lỗi," Dư Hải Dương dán sát vào tai cậu nói.

Phương Tiệm Viễn rủ mắt, lúc mở miệng nói chuyện giọng nói cũng dinh dính giống như không khí giữa mùa hè này vậy: "Anh không hề có lỗi với tôi."

"Không," Dư Hải Dương bỗng nhiên cầm một tay của Phương Tiệm Viễn lên, dùng sức đặt trên ngực mình.

Ngực của Dư Hải Dương rất ấm, mang theo chút mồ hôi ướt át, lúc này Phương Tiệm Viễn có thể cảm nhận được rõ ràng Dư Hải Dương đang say.

Ngay sau đó, Dư Hải Dương nói một câu: "Bảo bối của tôi giận thì đều là lỗi của tôi."

Hô hấp của Phương Tiệm Viễn bỗng chốc hơi dừng lại, thậm chí còn hơi ù tai, cậu bối rối nhìn Dư Hải Dương.

Dư Hải Dương dịu dàng nhìn cậu, nhờ tia sáng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, trán và chóp mũi Phương Tiệm Viễn toàn là mồ hôi. Sau đó Dư Hải Dương từ trong túi quần lấy ra một cái khăn giấy bị mồ hôi của hắn thấm ướt, cẩn thận giúp Phương Tiệm Viễn lau đi mồ hôi trên mặt, đồng thời nói: "Đợi lúc nữa về rồi tắm lại, đừng giận anh nhé."

Phương Tiệm Viễn cự nự quay đầu qua chỗ khác: "Ai là anh? Không biết xấu hổ."

Dư Hải Dương mỉm cười: "Đừng giận chú nhé."

Phía dưới da thịt trắng ngần của Phương Tiệm Viễn hiện lên màu hồng nhạt.

Dư Hải Dương gấp cái khăn giấy chùi mồ hôi cho cậu lại rồi nhét vào túi quần, quay người vác quạt đi thẳng lên lầu.

Phương Tiệm Viễn ngồi trên bệ cửa sổ một lúc nữa, rồi mới nhảy xuống theo lên lầu.

Dư Hải Dương khiêng quạt đi thẳng vào phòng cậu đặt xuống, tiếp đó ngồi xổm xuống cắm phích cắm vào lỗ cắm nguồn điện ở trên tường, rồi giơ tay mở quạt ra.

Cánh quạt bắt đầu quay tròn, Phương Tiệm Viễn đứng cạnh cửa cũng cảm nhận được gió mát.

Dư Hải Dương kéo cái quạt bị hỏng vào trong góc, nói: "Ngày mai tôi sẽ xem giúp em coi có sửa được không, hôm nay muộn quá rồi, sẽ làm phiền đến giấc ngủ của mẹ em."

Phương Tiệm Viễn khẽ "Ừ" một tiếng.

Dư Hải Dương đi tới bên cạnh cậu, giơ tay dán lên gò má, ngón tay vuốt ve tai cậu: "Không vui thì cứ nói với tôi, đừng sinh hờn dỗi."

Phương Tiệm Viễn rầu rĩ nói: "Tôi không buồn."

Ngón tay Dư Hải Dương lưu luyến mãi bên tai cậu, một lúc lâu sau mới thả tay ra nói: "Ngủ ngon."

Phương Tiệm Viễn nghiêng người sang, nhìn Dư Hải Dương từ bên cạnh mình đi ra khỏi cửa phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi