MINH NHẬT TINH TRÌNH

Thật ra bữa cơm tối này vẫn chưa kết thúc thì Dương Du Minh đã rời đi, anh thậm chí còn không quay về phòng, vì có người giúp anh dọn hành lý và trả phòng rồi, xe tới sân bay dừng ở cửa khách sạn đợi anh.

Hạ Tinh Trình và Hà Chinh cùng tiễn Dương Du Minh đến trước cửa khách sạn.

Trước khi lên xe Dương Du Minh ôm Hà Chinh một cái, anh cũng ôm Hạ Tinh Trình một cái, anh ôm rất nhẹ rồi nhanh chóng thả tay ra, sau đó ngồi vào trong xe, vẫy vẫy tay với những người tiễn mình.

Sau khi cửa xe đóng lại, tài xe từ từ khởi động xe.

Hạ Tinh Trình nhìn chằm chằm chiếc ô tô rời khỏi cửa khách sạn, đứng ngơ ngác một lúc thật lâu, mãi cho đến khi Hà Chinh vỗ lưng cậu: "Về nghỉ nghơi đi."

Cậu gật đầu, lúc xoay người lại đồng thời trong lòng cũng nảy sinh một loại cảm giác bị vứt bỏ rất mạnh mẽ, Dương Du Minh đã rời đi rồi, mà cậu vẫn còn bị mắc kẹt ở chỗ này.

Việc quay phim tiếp theo bắt đầu từ sau khi Phương Tiệm Viễn kết thúc kỳ nghỉ hè quay lại trường đại học, địa điểm quay phim là một trường trung học dạy nghề trong thị trấn.

Hạ Tinh Trình gặp bạn diễn mới của mình, là một nam diễn viên mới trẻ tuổi hơn cậu, tên là Hồng Tề Huy, đóng vai một đàn anh trong trường đại học của Phương Tiệm Viễn tên là Khâu Chấn.

Sau khi biết Phương Tiệm Viễn trong một buổi tọa đàm của trường học, Khâu Chấn bắt đầu tiếp cận Phương Tiệm Viễn, sau đó tỏ tình với cậu.

Thật ra phân cảnh của Hồng Tề Huy cũng không nhiều, câu chuyện về Khâu Chấn và Phương Tiệm Viễn cũng chỉ là một phân đoạn ngắn, nhưng diễn xuất của Hồng Tề Huy luôn không thể làm Hà Chinh hài lòng.

Có một cảnh Khâu Chấn ôm Phương Tiệm Viễn từ phía sau, định hôn cậu, nhưng Phương Tiệm Viễn từ chối rất mạnh mẽ.

Lúc Hồng Tề Huy ôm Phương Tiệm Viễn, cậu ta luôn tỏ ra không thoải mái lắm.

Hà Chinh lạnh lùng nhìn chằm chằm camera giám sát, không ngừng lặp lại hai chữ: "Làm lại."

Hồng Tề Huy vẫn chưa quen với cách quay phim của Hà Chinh, quay liên tục mười lần vẫn không qua, càng quay cậu lại càng không có tự tin, tay chân cứng đờ không biết phải diễn như thế nào.

Hạ Tinh Trình hết cách, cũng chỉ có thể lần lượt diễn cùng cậu.

Lúc sau Hà Chinh bảo bọn họ nghỉ ngơi một lúc, tự điều chỉnh lại một chút.

Trên lưng Hồng Tề Huy toàn là mồ hôi, cậu cảm thấy có lỗi, nên nói với Hạ Tinh Trình: "Em thật sự không quen với phong cách của đạo diễn Hà."

Hạ Tinh Trình đang để chuyên viên trang điểm dặm lại lớp makeup, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại: "Ban đầu tôi cũng không quen lắm, qua một thời gian nữa là ổn thôi."

Hồng Tề Huy gãi tóc, trầm giọng thở dài.

Hạ Tinh Trình há miệng, nhưng rồi nhanh chóng ngậm lại, cậu muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện mình chẳng nói được gì cả, cậu không phải là Dương Du Minh, không có cách nào dẫn dắt Hồng Tề Huy nhập vai được, ngay cả diễn xuất của cậu cũng đều xuất phát tự nhiên từ cảm xúc trong lòng mình, nếu như phải nói, có lẽ cậu chỉ có thể nói "Cậu cố gắng thử nhập vai xem", nhưng lời này chẳng giúp được gì cho Hồng Tề Huy cả.

Cậu nhận ra khoảng cách giữa mình và Dương Du Minh cực kỳ xa, cho dù cùng là vai chính trong một bộ phim, Hà Chinh cũng thường xuyên khen ngợi diễn xuất của cậu, nhưng cậu và Dương Du Minh vẫn không phải là diễn viên cùng nằm trên một trục hoành.

Mặc dù việc quay phim sau đó rất khó khăn, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi đạt đến yêu cầu của Hà Chinh, chỉ là từ lúc Hồng Tề Huy vào đoàn phim tới nay, Hạ Tinh Trình rõ ràng cảm nhận được tiến độ quay phim trở nên chậm hơn.

Phương Tiệm Viễn quay lại trường học, cuộc sống dần dần khôi phục lại sự yên bình, cậu quen biết Khâu Chấn, mặc dù Khâu Chấn theo đuổi cậu rất nhiệt tình, nhưng cậu chẳng hề động lòng, nếu như không phải là Dư Hải Dương, cậu cũng không thể nào xác định được có phải bản thân mình thật sự thích con trai hay không.

Cho đến một buổi tối, lúc Phương Tiệm Viễn tham gia cuộc gặp gỡ của sinh viên trong học viện gặp Khâu Chấn, ngày đó cậu uống rất nhiều rượu, dọc đường quay lại trường học Khâu Chấn vẫn luôn đi theo cậu.

Phương Tiệm Viễn không vui, cậu nhiều lần dùng giọng điệu không kiên nhẫn bảo Khâu Chấn đừng đi theo mình nữa.

Sau đó, Phương Tiệm Viễn bước vào trong một buồng điện thoại, cùng điện thoại công cộng lần đầu tiên bấm số điện thoại của nhà Dư Hải Dương.

Cảnh gọi điện thoại này, Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh tách ra quay, phần của Dương Du Minh đã quay từ trước khi anh rời khỏi đoàn phim, lúc đó Dương Du Minh diễn với một chiếc điện thoại đạo cụ vốn chưa kết nối.

Mà giờ tại cảnh này của Hạ Tinh Trình, Hà Chinh lại yêu cầu Hạ Tinh Trình phải gọi điện cho Dương Du Minh thật, trước đó hắn đã liên hệ với Dương Du Minh, muốn Dương Du Minh giúp Hạ Tinh Trình đối diễn.

Điện thoại là điện thoại thẻ IC rất hiếm bây giờ, Hạ Tinh Trình trực tiếp quay số điện thoại của Dương Du Minh, vì Phương Tiệm Viễn nhất thời kích động sau khi say rượu, nên lúc bấm số cậu bấm rất nhanh, hoàn toàn không cho mình thời gian do dự.

Nhưng sau khi ống nghe điện thoại vang lên tiếng đã được kết nối, cậu mới cảm nhận được tay mình đang khẽ run, không nhịn được tựa đầu lên tấm kính che của buồng điện thoại.

"Alo ——" Giọng Dương Du Minh vang lên trong ống nghe.

Hạ Tinh Trình dùng giọng điệu bình tĩnh gọi anh: "Dư Hải Dương."

Lúc Dương Du Minh quay cảnh này, Hạ Tinh Trình đứng bên cạnh nhìn anh, bây giờ cậu vẫn nhớ vẻ mặt và giọng điệu lúc Dương Du Minh đứng bên cạnh cửa sổ nhận điện thoại.

Mà giờ Dương Du Minh cũng chẳng lười biếng chút nào, anh gần như tái hiện lại trạng thái ngày đó một cách hoàn mỹ, dùng giọng điệu căng thẳng nhưng có chút phấn khích trả lời cậu: "Tiểu Viễn?"

Hạ Tinh Trình, có lẽ lúc này nói là Phương Tiệm Viễn thì thích hợp hơn, cậu nói: "Anh muốn ly hôn không?"

Dư Hải Dương do Dương Du Minh sắm vai ở bên kia ống nghe im lặng.

Cơn say ăn mòn tư duy và thần kinh của Phương Tiệm Viễn, cậu nói bằng giọng khàn khàn: "Anh không yêu chị ấy, chị ấy cũng không yêu anh, hai người ly hôn đi, nếu như anh ly hôn, em sẽ tha thứ cho anh."

Dư Hải Dương dùng giọng nói trầm thấp trả lời cậu: "Tôi không thể, mẹ tôi sẽ không chịu nổi."

Phương Tiệm Viễn im lặng rơi nước mắt, cậu dùng sức hít mũi, hỏi hắn: "Vậy còn em thì sao?"

Dư Hải Dương nói: "Tôi yêu em, Tiểu Viễn."

Phương Tiệm Viễn nói với hắn: "Anh cút đi, tôi không cần tình yêu của anh!" Sau đó cậu nặng nề cúp điện thoại.

Bên ngoài buồng điện thoại không biết đổ mưa từ bao giờ, Khâu Chấn vốn chờ cậu ở bên ngoài giờ đã biến mất. Phương Tiệm Viễn nằm nhoài trên tấm che bằng kính bật khóc, cậu khóc rất thương tâm, thậm chí còn không chú ý đã bao lâu trôi qua, Khâu Chấn cầm một cái ô xuất hiện bên ngoài, im lặng đợi cậu.

Cảnh này quay xong.

Người vẫn tiếp tục khóc trong buồng điện thoại không còn là Phương Tiệm Viễn nữa, mà là Hạ Tinh Trình, giống như là cảm xúc tích lũy đã lâu cuối cùng cũng tìm được một lỗ hổng để bùng phát, cậu dùng cánh tay che mặt, vẫn luôn khóc nức nở chẳng phát ra chút âm thanh nào.

Hồng Tề Huy đứng bên ngoài luống cuống, cũng không dám vào dìu cậu. Lần này không có Dương Du Minh ôm lấy cậu, nói với cậu "Không sao đâu" nữa, và sau này cũng không bao giờ có nữa.

Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Hạ Tinh Trình liên lạc với Dương Du Minh sau khi anh rời khỏi đoàn phim.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi