MINH NHẬT TINH TRÌNH

Hai tay Dương Du Minh chống hai bên người Hạ Tinh Trình, trán áp chặt trên vai cậu, những nụ hôn thân mật không ngừng rơi xuống quanh xương quai xanh của Hạ Tinh Trình.

Hạ Tinh Trình giơ tay ôm chầm lấy anh, cậu có thể cảm giác được cơ bắp sau lưng anh vì dùng sức mà siết chặt lại, giờ phút này trông rất dũng mãnh và mạnh mẽ.

Chắc chắn đây là lần đầu Dương Du Minh làm loại chuyện này với đàn ông, nhưng anh vẫn rất thành thạo và khéo léo, không giống như tất cả kinh nghiệm của Hạ Tinh Trình trong quá khứ, cậu có thể cảm giác nhận được toàn bộ nhịp điệu của mình đều bị đối phương nắm chặt trong lòng bàn tay, toàn thân cậu chẳng còn chút sức lực nào cả.

Lúc này, giường lớn trong khách sạn càng rung lắc dữ dội hơn, thân thể Dương Du Minh kéo căng, đôi môi anh chầm chậm chuyển động quan làn da mềm mại ở bên cổ Hạ Tinh Trình, anh cố gắng kiềm chế tiếng hít thở của mình, nhưng rốt cục vẫn không nhịn được mà than nhẹ một tiếng, tiếp đó cánh tay mất hết sức lực, toàn thân đè hẳn lên người Hạ Tinh Trình.

Chấn động tâm lý của Hạ Tinh Trình thậm chí còn mạnh hơn chấn động về mặt sinh lý, cậu ôm chặt lấy Dương Du Minh, hận không thể khiến anh mãi mãi đừng rời xa mình.

Hệ thống sưởi trong phòng bật vừa đủ, Hạ Tinh Trình cảm giác toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, cả người cậu lún sâu trong giường đệm mềm mại.

Thật ra có một điều Dương Du Minh nói không hề sai, nhưng Hạ Tinh Trình sẽ không thừa nhận với anh, đó là vì Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương không viên mãn nên làm cậu càng lưu luyến Dương Du Minh hơn. Cậu biết rõ mình không phải là Phương Tiệm Viễn, nhưng cậu vẫn tổn thương nặng nề trong đoạn tình yêu ảo tưởng đó, cậu cũng hiểu rõ Dương Du Minh không phải Dư Hải Dương, chính vì không phải, nên cậu mới càng muốn nắm chặt lấy Dương Du Minh, như vậy mới có thể an ủi được những tổn thương của cậu.

Vậy trong đoạn tình yêu ảo tưởng đó, người bị tổn thương không phải chỉ một mình cậu ư? Hạ Tinh Trình quay đầu nhìn vào mắt Dương Du Minh.

Dương Du Minh nằm nhoài trên người cậu, đầu đè lên cái gối ở bên vai cậu, cũng đang nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt xinh đẹp kia lắng sâu không thấy đáy.

Hoàn toàn khác lúc quay phim, lúc đó bọn họ quay cảnh thân mật, cho dù trong phim Dư Hải Dương có mê muội nhường nào, thì khoảnh khắc kết thúc Dương Du Minh lập tức có thể dứt ra, nhưng Dương Du Minh lúc này trên mặt vẫn còn lưu luyến, hơi thở vẫn rất nóng bỏng.

Dương Du Minh cứ như vậy nhìn cậu, một lát sau, anh dùng ngón tay cái khẽ chạm lên đôi môi đỏ thẫm của Hạ Tinh Trình.

Hạ Tinh Trình hé miệng ngậm lấy ngón tay anh, đầu lưỡi chạm vào đầu ngón tay hơi ướt mồ hôi của anh.

Thế là rất nhanh, bọn họ lại ôm nhau và hôn nhau.

Sự thân mật không biết mệt mỏi mãi cho đến sau nửa đêm mới kết thúc, Hạ Tinh Trình cuộn tròn vùi trong lồng ngực Dương Du Minh ngủ thiếp đi.

Nhưng giấc ngủ này của cậu chẳng an ổn chút nào, lúc cảm nhận được người nằm cạnh mình di chuyển, cậu cũng tỉnh lại luôn.

Hạ Tinh Trình nhắm chặt mắt, thân thể vẫn còn lưu lại dấu vết của tình sự, cậu không dám nhúc nhích, sợ Dương Du Minh phát hiện ra cậu tỉnh rồi anh sẽ bảo cậu đi, bởi vì cậu đã hứa với Dương Du Minh là chỉ cần một buổi tối này thôi.

Nhưng hình như Dương Du Minh chỉ ngồi dậy, rồi chẳng làm gì khác nữa.

Hạ Tinh Trình thấp thỏm lo âu.

Sau đó cậu cảm giác được khí tức của Dương Du Minh chậm rãi ghé sát vào mặt mình, tiếp đó khẽ hôn một cái trên khuôn mặt cậu, rồi vén chăn xuống khỏi giường.

Tiếng bước chân của Dương Du Minh đi thẳng tới phòng vệ sinh, Hạ Tinh Trình mở mắt ra, cậu nhìn thấy đèn trong phòng vệ sinh sáng lên, cửa từ bên trong đóng lại, một lát sau thì vang lên tiếng nước.

Rèm cửa sổ trong phòng đã kéo lên, rèm che sáng dày nặng gần như che chắn hết tất cả ánh sáng, trong phòng vẫn tối đen như mực, khiến Hạ Tinh Trình không phân biệt được rốt cục là trời đã sáng hay chưa.

Cậu cũng ngồi dậy, giơ tay vuốt mặt, không chắc nụ hôn ban nãy có phải là ảo giác của mình hay không.

Một lát sau, Hạ Tinh Trình đẩy chăn ra, để hai chân trần giẫm trên tấm thảm trải sàn đứng dậy khỏi giường, cậu nhìn thấy trên sàn nhà áo quần của cậu và Dương Du Minh vẫn vứt ở đó, cậu nhấc chân bước qua, đi theo Dương Du Minh đến phòng vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh không khóa trái, trong phòng tắm có một cái bồn tắm massage, lúc này Dương Du Minh đang đứng trong bồn tắm, quay lưng về phía cửa để tắm rửa.

Có lẽ tiếng vòi hoa sen đã át mất tiếng mở cửa của Hạ Tinh Trình, Dương Du Minh vẫn không xoay người lại, mãi cho đến khi Hạ Tinh Trình bước vào bồn tắm, từ phía sau ôm lấy anh.

Cánh tay đang cầm vòi hoa sen của Dương Du Minh dừng lại một chút, một tay khác thì đặt trên mu bàn tay đang ôm lấy eo anh của Hạ Tinh Trình, sao đó luồn vào giữa những ngón tay của cậu.

Ánh sáng trong phòng vệ sinh mông lung tràn ngập hơi nước, Hạ Tinh Trình vẫn nhìn thấy dấu vết do cậu cào ra trên lưng Dương Du Minh, cậu le lưỡi liếm mấy vết đỏ đó, mở miệng nói: "Em nên đi lúc nào đây?"

Lúc cảm giác được Dương Du Minh hôn trộm lên mặt mình, cậu bèn quyết định hỏi chuyện này.

Dương Du Minh cúi đầu, nước nóng trên vòi sen giội lên bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người họ, một lúc sau anh nói: "Em muốn đi lúc nào cũng được."

Hạ Tinh Trình sửng sốt, cậu tưởng mình nghe nhầm, cậu ngẩng đầu lên nói: "Vậy em không đi nữa."

Dương Du Minh gỡ tay cậu ra, xoay người lại quay mặt về phía cậu, nâng vòi sen trong tay lên để dòng nước dịu dàng giội lên cơ thể của Hạ Tinh Trình, tiếp đó là tóc, anh dùng một tay khác chùi nước trên mặt Hạ Tinh Trình đi, nói: "Được."

Bọn họ dùng sữa tắm và dầu gội đầu của khách sạn giúp đối phương rửa sạch cơ thể, lúc tắm được một nửa Hạ Tinh Trình lại quấn lên người anh, cậu đẩy Dương Du Minh ngồi xuống mép bồn tắm cạnh tường, mình thì không thèm để ý đến đầu gối đụng vào gạch sứ lạnh lẽo, ôm vai Dương Du Minh tách hai chân ra ngồi xuống.

Thật ra suy nghĩ của cậu rất đơn giản, cậu không biết chính xác rốt cục thì tình cảm của Dương Du Minh dành cho mình ở mức nào, nhưng phản ứng của cơ thể thì chẳng che giấu được, vậy cậu cứ làm Dương Du Minh ở lại trên giường của mình không nỡ rời đi là được nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi