MINH NHẬT TINH TRÌNH

Hôm nay có một cảnh quay rất quan trọng, là cao trào của cả bộ phim.

Vốn là một chuyến đi của cả nhà, trong nhà ngoài bảo mẫu tai càng ngày càng nặng ra thì chẳng có ai cả. Tiền Trình Cẩm dẫn bạn gái về nhà định trộm tiền, kết quả bạn gái bị Tiền Bất Cùng bí mật về nhà định giết Giả Lệ Chi giết nhầm.

Tiền Bất Cùng trấn an Tiền Trình Cẩm đang sợ hãi, giấu xác của bạn gái Tiền Trình Cẩm đi, lúc này vừa vặn Cao Hải lái xe chở Giả Lệ Chi từ bên ngoài về. Tiền Bất Cùng và Tiền Trình Cẩm quyết định giết cả hai người, sau đó lái xe của Cao Hải mang xác của Cao Hải ra ngoài phi tang, ngụy trang thành hiện trường Cao Hải giết chết hai người phụ nữ rồi trốn đi nơi khác.

Cảnh quay hôm nay chính là cảnh bọn họ ở trong vườn hoa ở trước biệt thự, trong đó có cảnh Hạ Tinh Trình sắm vai Tiền Trình Cẩm và Chúc Thiên Kiệt sắm vai Cao Hải vật lộn với nhau.

Thời gian quay là vào buổi tối.

Kể từ cuộc trò chuyện giữa Hạ Tinh Trình và Chúc Thiên Kiệt ở trong phòng vệ sinh vào buổi trưa, hai người không ở riêng với nhau nữa.

Hạ Tinh Trình hơi bất an, ngoài vì chuyện của Chúc Thiên Kiệt, còn vì những tin đồn khó nghe với Viên Thiển nữa.

Chúc Thiên Kiệt thì tỏ ra rất bình tĩnh, sau khi quay về trường quay hắn vẫn nói giỡn với staff, trong lúc đó còn nói mấy câu với Hạ Tinh Trình, giọng điệu cũng bình thường, giống như sự nhã nhặn mà hắn thường xuyên thể hiện trước mặt người khác bao lâu nay vậy.

Cảnh này là cảnh đánh nhau một mất một còn giữa Tiền Trình Cẩm và Cao Hải, đạo diễn đã thiết kế lộ trình và động tác đánh nhau cho bọn họ. Tiền Trình Cẩm từ sau lưng ghìm Cao Hải đấm gã mấy cú, Cao Hải đánh trả lại, hai người ngã lăn xuống đất, Tiền Trình Cẩm hơi chiếm thế thượng phong, kéo Cao Hải tới bên cạnh bể phun nước, định dìm chết gã.

Lúc hấp hối Cao Hải bèn xoay người, làm Tiền Trình Cẩm ngã vào trong nước, tiếp đó dùng tay ấn đầu cậu xuống không cho cậu lên.

Phần đầu quay rất thuận lợi, nhưng đến cảnh Cao Hải làm Tiền Trình Cẩm ngã vào trong nước, phải quay nhiều lần mới qua.

Lúc này mới tháng 3, mặc dù đã là mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh, hơn nữa nước trong bể phun nước cũng lạnh cóng.

Khó khăn lắm mới quay xong cảnh này, cảnh kế tiếp chính là Tiền Trình Cẩm muốn từ trong nước bò dậy, Cao Hải lại giơ tay dìm cậu xuống.

Hạ Tinh Trình toàn thân ướt đẫm quỳ gối bên cạnh bể phun nước, định bò ra ngoài, ngón tay Chúc Thiên Kiệt nắm tóc phía sau đầu cậu, dùng sức ấn đầu cậu vào trong nước.

Cái tay đó dùng sức rất lớn, trước đó quay cảnh đánh nhau đã mất rất nhiều sức lực, lúc này ngay cả khi không diễn cậu cũng cảm thấy toàn thân chẳng có chút sức lực nào, đầu cậu ở trong nước không nhìn thấy gì cũng không nghe thấy gì, hô hấp rất nhanh đã trở nên khó khăn.

Sau đó Chúc Thiên Kiệt bèn thả tay ra.

Hạ Tinh Trình ngẩng đầu lên, Chúc Thiên Kiệt giơ tay đỡ cậu: "Không sao chứ?"

Cậu lắc đầu, tránh khỏi tay Chúc Thiên Kiệt nằm nhoài bên cạnh bể nước.

Đinh Văn Huấn nói không được, phải quay lại lần nữa.

Hạ Tinh Trình cảm giác được nước không ngừng từ trên tóc chảy xuống, cậu thở hổn hển từng ngụm, trợ lý Hoa Hoa choàng khăn lại cho cậu, bảo cậu ngồi bên cạnh bể phun nước nghỉ ngơi.

Đinh Văn Huấn diễn giải cảnh quay cho Chúc Thiên Kiệt, chỉnh lại động tác và biểu cảm cho hắn.

Lần thứ hai quay, Hạ Tinh Trình lại một lần nữa bị Chúc Thiên Kiệt ấn xuống nước, lần này hắn thả tay ra rất nhanh, cậu ngẩng đầu lên phát hiện là Đinh Văn Huấn hô ngừng.

Chúc Thiên Kiệt đứng bên cạnh bể phun nước, dùng tay xoa xoa cổ tay phải, nói với Hạ Tinh Trình: "Xin lỗi."

Hạ Tinh Trình rất lạnh, toàn thân hơi thoát lực.

Đinh Văn Huấn hỏi Hạ Tinh Trình có cần nghỉ ngơi một lát hay không, Hạ Tinh Trình nói không cần, cậu hy vọng có thể kết thúc nhanh một chút.

Lúc sau cảnh này quay sáu bảy lần cũng không qua, trong lòng Hạ Tinh Trình mơ hồ cảm giác được có lẽ Chúc Thiên Kiệt đang chỉnh mình, bèn nói với Đinh Văn Huấn muốn nghỉ ngơi một chút.

Hoa Hoa choàng khăn cho cậu rồi lại tìm cho cậu một cái bếp điện để sưởi ấm.

Mặt Hạ Tinh Trình bị đèn huỳnh quang trên bếp điện chiếu lên đỏ rực, nhưng vẫn run lẩy bẩy.

Bên kia Chúc Thiên Kiệt đang nghe Đinh Văn Huấn giải thích cảnh quay, nét mặt rất chân thành, dáng vẻ cực kỳ áy náy.

Hạ Tinh Trình vẫn luôn nhìn hắn, lúc sau Chúc Thiên Kiệt đi về phía cậu, ngồi xổm trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: "Vẫn ổn chứ?"

Lúc đó xung quanh chỉ có hai người họ, người khác đều đứng cách một khoảng, không nghe thấy bọn họ nói gì.

Hạ Tinh Trình nhìn hắn không trả lời.

Chúc Thiên Kiệt khẽ mỉm cười với Hạ Tinh Trình: "Người trẻ tuổi ăn chút khổ cực là một loại rèn luyện, sau khi ngã một lần khôn ra thì sẽ học được cách ngoan ngoãn."

Hạ Tinh Trình biết hắn cố ý chỉnh mình.

Lúc này Đinh Văn Huấn bảo người tới hỏi Hạ Tinh Trình bắt đầu được chưa.

Hạ Tinh Trình dời tầm mắt khỏi mặt Chúc Thiên Kiệt, gật đầu với người kia.

Cậu đứng lên, nói: "Anh Kiệt, có thể tiếp tục rồi."

Ngày đó sau khi kết thúc việc quay phim đã hơn 4h sáng, Hạ Tinh Trình vẫn chưa quay lại khách sạn, lúc ngồi ở trong xe đã bắt đầu sốt, gò má đỏ chót, môi lại trắng bệch.

Tài xế trực tiếp lái xe tới bệnh viện đăng ký khám cấp cứu cho cậu, Hoa Hoa cũng giúp đưa cậu vào phòng bệnh để truyền nước biển.

Hạ Tinh Trình cảm thấy rất khó chịu, đầu choáng mắt hoa nhưng không ngủ được, đến lúc thuốc hạ sốt có tác dụng, sau khi bận xong đi ngủ thì trời cũng đã sáng.

Cậu ngủ một giấc rất sâu, trong lúc ngủ cậu mơ thấy rất nhiều giấc mơ chập chờn, cả người giống như đang bay lơ lửng, không biết đang mơ hay đang tỉnh.

Thậm chí cậu còn mơ thấy Dương Du Minh đến thăm mình, anh ngồi trong phòng bệnh, nắm tay cậu nói nhớ cậu.

Sau đó cậu bèn tỉnh lại.

Hạ Tinh Trình không mở mắt ra, cậu có cảm giác mình đang nằm mơ, hơn nữa những chuyện phiền lòng kia cũng bắt đầu xông ra, làm cậu hết buồn ngủ, nên từ từ mở mắt ra.

Không biết bây giờ là mấy giờ, dù sao thì trời vẫn còn sáng, trong phòng bệnh đơn không bật đèn, chỉ có rèm cửa sổ được kéo ra một nửa.

Trên chiếc ghế bên cạnh giường có một người đang ngồi, người đó khom lưng nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống bên mép giường, hai tay đan vào nhau đang chăm chú nhìn cậu.

Hai mắt Hạ Tinh Trình hơi nhoi nhói, cậu chớp mắt thật nhiều lần, có nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống, cuối cùng cậu mới nhìn thấy rõ người bên giường, khoảnh khắc đó cậu tưởng giấc mộng của cậu vẫn chưa tỉnh.

Dương Du Minh giơ tay sờ trán cậu, trên đó toàn là mồ hôi, anh vuốt tóc trên trán cậu lên, rồi lại dùng tay lau nước mắt cho cậu.

Hạ Tinh Trình cảm nhận được ngón tay anh cọ lên khóe mắt mình hơi đau, một lát sau cậu nói: "Em không khóc, chỉ là mắt em khó chịu thôi." Lúc nói chuyện cậu phát hiện giọng mình rất khàn.

Dương Du Minh gật đầu, nói: "Anh biết."

Hạ Tinh Trình quay đầu đi chỗ khác nhìn xung quanh căn phòng, hỏi Dương Du Minh: "Mấy giờ rồi?"

Dương Du Minh nói: "Hơn 3h chiều, em ngủ lâu lắm rồi."

Hạ Tinh Trình nhận ra mình truyền nước biển xong rồi, không biết có phải ngủ trên giường quá lâu hay không, mà toàn thân bủn run chẳng có chút sức nào, hơn nữa còn đầy mồ hôi.

Dương Du Minh từ trên tủ đầu giường rút hai tờ khăn giấy lau mồ hôi trên mặt cho cậu, trên người cậu vẫn đang mặc một cái áo len dệt, Dương Du Minh cũng lau mồ hôi trên cổ cậu luôn.

Hạ Tinh Trình lại hỏi: "Trợ lý của em đâu?"

Dương Du Minh nói: "Ý em là cô bé kia hả? Anh bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi rồi."

"Anh bảo về là cổ về luôn hả?" Hạ Tinh Trình cảm thấy Hoa Hoa thật sự hơi không đáng tin.

Dương Du Minh ném khăn giấy ướt đẫm mồ hôi của cậu, đứng lên cầm ấm nước nóng trên tủ đầu giường rót vào ly giấy, nói: "Uống nước đi."

Hạ Tinh Trình được anh đỡ ngồi dậy.

Dương Du Minh dùng môi thử nước ấm, sau đó đút nước trong ly cho cậu uống.

Hạ Tinh Trình cảm thấy rất khát nước, nên uống hơn nửa ly nước, cậu thở hổn hển, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, sắc mặt cậu vẫn hơi ửng hồng, vì sốt nên da trên mặt trông có vẻ hơi khô, chỉ có đôi mắt là giống như có dị vật kích thích, tràn đầy nước mắt, ướt át nhìn Dương Du Minh, cậu hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Dương Du Minh để ly nước xuống, ngồi xuống cạnh giường, anh rủ lông mi xuống, chậm rãi nói: "Anh thấy tin tức của em và Viên Thiển, nên trực tiếp mua vé máy bay tới."

Hạ Tinh Trình khẽ nói: "Muốn tới chia tay em à?" Lúc nói chuyện cậu dời tầm mắt đi chỗ khác không dám nhìn Dương Du Minh, nét mặt rất cô đơn.

Dương Du Minh giơ tay nắm chặt tay cậu: "Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay em."

Hạ Tinh Trình có cảm giác bàn tay anh mạnh mẽ giống như bàn tay ở trong giấc mơ ban nãy vậy, cậu nói: "Vậy là anh đợi em chia tay anh?"

"Tinh Trình," giọng Dương Du Minh hơi bất đắc dĩ: "Anh thật sự không muốn."

Hạ Tinh Trình nói: "Anh chiến tranh lạnh với em."

Dương Du Minh nhẹ giọng nói: "Anh mong em có thể nghĩ thật rõ ràng."

Hạ Tinh Trình nói: "Em nghĩ không thông, vẫn còn chút trở ngại, nhưng cho dù khó khăn đến đâu, em cũng chỉ biết một điều, em muốn ở bên cạnh người em yêu."

Dương Du Minh cụp mắt xuống, lông mi hơi run rẩy.

Hạ Tinh Trình nghĩ mình lại sốt rồi, hô hấp của cậu bắt đầu trở nên nóng rực, cậu sờ trán, nói: "Vậy anh đã nghĩ rõ ràng chưa? Anh yêu Hạ Tinh Trình hay chỉ là quá nhập vai, nên coi Hạ Tinh Trình là thế thân của Phương Tiệm Viễn?"

Dương Du Minh nói: "Em không phải là thế thân của ai cả, đừng nói vậy, Tinh Trình." Nói xong, anh giơ tay lên sờ trán cậu, hình như anh cũng cảm thấy hơi nóng, bèn cầm nhiệt kế ban nãy y tá đưa tới để trên tủ đầu giường lên, nói: "Đo nhiệt độ lại đi."

Hạ Tinh Trình nghiêng đầu đi, để Dương Du Minh kéo cổ áo của cậu xuống, đồng thời giơ một tay lên.

Nhưng sau khi kéo cổ áo của cậu xuống Dương Du Minh lại không làm gì tiếp nữa.

Hạ Tinh Trình khó hiểu nhìn anh, thấy anh đang nhìn vai mình ngẩn người, bèn cúi đầu xuống, mới nhận ra không phải anh đang nhìn vai mình, mà đang nhìn hình xăm mới trên xương quai xanh.

Ánh mắt của Dương Du Minh hơi ngạc nhiên, nhưng phần nhiều là chấn động.

Hạ Tinh Trình dứt khoát kéo cổ áo xuống thấp thêm chút nữa, để lộ hoàn toàn hình xăm của mình, cậu nắm tay Dương Du Minh chạm lên làn da nóng rực của mình, cậu giải thích: "Đây là mặt trời, đây là mặt trăng, mặt trời cộng mặt trăng chính là Minh, đây là em, ngôi sao. Cho dù anh không cần em nữa, thì tình yêu của em vẫn luôn tồn tại ở đây."

Dương Du Minh chăm chú nhìn hình xăm đó, môi anh hơi hé ra, sau đó ngậm lại giống như đang nghẹn ngào, cuối cùng anh nói: "Anh chưa từng không cần em." Nói xong, tiếng hít thở của anh bỗng nhiên nặng thêm, nhưng anh lại dịu dàng ghé sát vào hình xăm của Hạ Tinh Trình, le lưỡi ra nhẹ nhàng liếm hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi