MINH NHƯ THẦN TƯ

Xế trưa ngày hôm sau, một ngày tưởng chừng như bình yên, lại bị một trận tiếng chuông cửa quấy rối. Minh Tư mở cửa, đứng bên ngoài chính là thư ký Lục mặt đầy tươi cười, cùng một nam nhân xa lạ thật cao gầy teo, ăn mặc cũng rất hợp mốt. Minh Tư thoáng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, sau đó cậu liền biết nguyên nhân, bởi vì trong lúc nhìn về phía Sở Khanh Hàm tìm câu trả lời, thì thấy tấm thiệp đỏ trên bàn. Nháy mắt toàn bộ tiền căn hậu quả tràn vào trong đầu, Minh Tư chỉ có thể âm thầm than nhẹ.

“Thẩm tiên sinh, vị này là Vương Ngọc Nhiên, là thợ cắt tóc rất nổi tiếng trong giới.” Vương Ngọc Nhiên lịch sự gật đầu một cái, không phải hắn không hiểu quy củ hay thuộc dạng người lạnh lùng, mà là trước khi tới đây, thư ký Lục đã cảnh cáo hắn, vị Thẩm tiên sinh này không phải người hắn có thể chọc nổi, cho nên nếu có thể không chạm, thì tốt nhất không nên có bất kỳ tiếp xúc nào, để tránh rước họa vào thân.

Minh Tư gật đầu, sau khi mái tóc được cắt tỉa đơn giản, lại thay bộ âu phục thư ký Lục mang tới, Minh Tư nhìn mình trong gương, cảm thấy người trong gương có chút xa lạ, đường cong rõ ràng dưới lớp âu phục màu xám tro khiến cơ thể tỏa ra hương vị quyến rũ. Minh Tư không nhịn được tấm tắc một hồi, cảm thấy bản thân hiện tại giống như chuẩn bị đi hẹn hò, nhìn gương, thưởng thức chính mình, càng nhìn càng thấy buồn cười.

Đến năm giờ, Minh Tư và Sở Khanh Hàm một thân âu phục cùng loại lại có vẻ bất đồng phong cách cùng ra khỏi nhà bước lên xe, tài xế như cũ vẫn là thư ký Lục, kĩ thuật lái xe vững vàng, khiến cho đoạn đường không mấy bằng phẳng trở nên êm ái thuận lợi. Tốc độ xe không nhanh không chậm, cây cối hai bên đường nhìn từ cửa kính xe giống như chạy lùi ra sau lưng. Minh Tư nhìn về phía Sở Khanh Hàm, nhìn về phía đôi mắt tràn đầy ôn nhu kia, môi bất giác cong lên nụ cười nhàn nhạt.

Lúc đến tiệc cưới của Lãnh Lâm, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, chưa tiến vào đại sảnh, Minh Tư đã nghe được giai điệu thanh tao, rất êm tai, cũng rất ưu nhã, không khỏi mỉm cười sâu hơn. Bàn tay ấm áp của Sở Khanh Hàm vô cùng tự nhiên mà ôm lấy cậu, nghiêng đầu nhìn qua, vẫn là vô tận ôn nhu, trong lòng Minh Tư lập tức trở nên ấm áp vô cùng, ngón tay quấn quít, không có cố kỵ, không có kiểu cách, đường đường chính chính tay nắm tay, cùng bước vào đại sảnh.

Khoảnh khắc Sở Khanh Hàm bước vào, toàn bộ ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về. Bất luận là ngoại hình hay khí chất của Sở Khanh Hàm, hay là khuôn mặt dịu dàng hướng về chàng trai bên cạnh, nắm tay nhau một cách tự nhiên, đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Nhưng tất cả đều là người làm ăn từng trải, gặp qua bao nhiêu sóng to mưa gió, đương nhiên rất nhanh liền dấu đi sự tò mò, nên nói thì nói, nên cười thì cười, tựa như trước đó không có gì xảy ra.

Duy nhất chỉ có Lãnh Lâm là còn chưa khôi phục trạng thái, bước chân không tự chủ hướng về phía Minh Tư…

“Minh Tư, sao em lại tới đây?” Giọng Lãnh Lâm có chút kinh hoảng, cũng có chút nổi nóng. Tức giận vì đã để cho Minh Tư thấy được cả người hắn mặc trang phục chú rể đeo nhẫn cưới, cùng bữa tiệc đại biểu cho hôn nhân của hắn. Nhưng lúc nhìn về phía hai bàn tay giao nhau của cậu và Sở Khanh Hàm, cơn nóng giận trong nháy mắt biến chất, ánh mắt trở nên lạnh thấu xương, đưa tay muốn kéo Minh Tư đến bên cạnh mình, lại bị Sở Khanh Hàm ngăn cản. Nhìn người đàn ông đứng trước mặt, Lãnh Lâm tràn đầy lửa giận, có chút không đè nén được muốn bộc phát ra.

“Là ta đưa thiệp.” Lãnh lão gia tử chống gậy, nụ cười vừa lòng khoác tay lên bả vai Lãnh Lâm, dùng ánh mắt hiền hòa chuyển hướng về phía Sở Khanh Hàm, trong thanh âm mang theo khách sáo, “Đây chính là Lãnh Lâm, con trai độc nhất của ta, khuyển tử ngày thường không hiểu chuyện, mong Sở tổng tài thứ lỗi cho.”

Tăng thêm nụ cười, nghiêng đầu nhìn về phía con trai đang lạnh mặt, “Lãnh Lâm, để ta giới thiệu với con một chút, vị này chính là Sở Khanh Hàm, Sở tổng tài, còn vị này là người yêu của Sở tổng tài, Thẩm Minh Tư.” Lãnh lão tiên sinh mỉm cười tự thuật, không hề phập phồng, bất quá lúc nhắc tới Thẩm Minh Tư, nụ cười càng sâu hơn, khiến cho người ta nhìn không thấu.

“Cha, cậu ấy không phải người yêu của Sở Khanh Hàm.” Thanh âm cùng khuôn mặt lạnh lẽo của Lãnh Lâm khiến cho kẻ khác không lạnh mà run, “Cậu ấy là của con…”

“Chúc mừng anh, Lãnh Lâm.” Ngay lúc Lãnh Lâm còn chưa kịp nói xong, Minh Tư đã cắt ngang lời hắn, trên mặt mỉm cười, cầm ra vòng tay buổi trưa nhờ Lục Phong mua giùm, đựng trong một cái hộp gấm màu đỏ mang không khí vui mừng, chìa về phía trước, “Đưa cho Lãnh thái thái, tân hôn vui vẻ.”

Lãnh Lâm nâng tay lên nhận lấy, “Minh Tư, em biết người anh thật sự thích là ai mà đúng không?” Không áp chế được thanh âm, đột nhiên bùng nổ, đồng thời dùng sức ném hộp gấm kia xuống đất, âm nhạc du dương tràn ngập khắp đại sảnh cũng không che lấp được cơn giận dữ của hắn.

Tiếng nói cười xung quanh đột nhiên yên tĩnh xuống, đủ loại ánh mắt thăm dò nhìn về phía bọn họ, bao gồm cả Thượng Quan Tuệ đã trở thành vợ của Lãnh Lâm. Thượng Quan Tuệ mặc một thân lễ phục quý khí, bụng đã nhô lên rõ ràng, nhưng vẫn lộ ra ưu nhã khi chậm rãi đi tới, mặt mày tươi cười, tay muốn vòng qua cánh tay Lãnh Lâm, lại bị Lãnh Lâm tránh né. Thượng Quan Tuệ vốn muốn giảng hòa, không ngờ chính mình cũng rơi vào tình cảnh lúng túng, chật vật thu hồi tay, đứng yên tại chỗ không biết nên nói gì.

“Lãnh Lâm.” Trên mặt Lãnh lão gia tử vẫn mang ý cười, nhưng lại đè thấp giọng, nhìn như vô sự, thực ra đang cảnh cáo, “Đừng quên đây là hôn lễ của con.” Lãnh lão gia tử là một doanh nhân, bởi vì trung niên mới có con, cho nên thường lấy làm kiêu ngạo, bất luận Lãnh Lâm tự mình mở công ty giải trí, hay là xuất đạo làm ca sĩ, Lãnh lão gia tử đều không can thiệp, nhất là khi biết tình nhân bên cạnh Lãnh Lâm là đàn ông, Lãnh lão gia tử cũng không hỏi nhiều. Nhưng biết là một chuyện, con trai mình thật sự động tình lại là một chuyện khác, ông không thể phá hủy cuộc đời mà ông đã sắp đặt sẵn cho con trai chỉ vì sự tồn tại của Thẩm Minh Tư.

Lãnh Lâm nhìn về phía cha mình, trên môi nâng lên một tia cười lạnh, “Cũng hy vọng ngài không quên chuyện ngài đã đồng ý với con.” Dứt lời, nhìn thật sâu vào Minh Tư, rồi kéo tay Thượng Quan Tuệ, cũng không quan tâm Thượng Quan Tuệ có ổn hay không, bước nhanh về phía khán đài.

Nụ cười của Lãnh lão gia tử vẫn không đổi, nhìn về phía Sở Khanh Hàm và Thẩm Minh Tư, “Vậy ta cũng không quấy rầy Sở tổng tài và Thẩm tiên sinh nữa, hai vị cứ tùy ý.” Sau đó, liền chống gậy đi theo lên khán đài.

Đứng ở trên khán đài, thư ký đem lời phát biểu đưa vào tay Lãnh lão tiên sinh, “Khuyển tử hôm nay đám cưới, cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn đã đến dự, ở trong mắt lão đầu ta đây, kết hôn là điều cần thiết trong hành trình cuộc sống của một người, chứng minh cho sự trưởng thành, hôn nhân chẳng những là một loại hình thức, mà còn là khởi đầu cho việc nhận thức về trách nhiệm, cho nên từ hôm nay trở đi, chức vị Tổng giám đốc chính thức do Lãnh Lâm tiếp nhận.”

Lãnh lão gia tử nhận lấy ly rượu từ nhân viên phục vụ, kính hướng mọi người, “Hy vọng mọi người sau này trên phương diện làm ăn, có thể chỉ điểm nhiều hơn cho khuyển tử.”

Trên mặt Lãnh Lâm không chút biểu tình, không có vui mừng khi kết hôn, cũng không có hưng phấn khi quyền lực tới tay, chỉ bình thản cầm lên ly rượu trong khay. Chỉ khi ánh mắt nhìn về phía Minh Tư, khóe môi mới lộ ra nụ cười, nhưng lúc chạm phải hình ảnh bàn tay Sở Khanh Hàm tự nhiên đặt trên eo Minh Tư, Minh Tư dịu dàng nghiêng đầu mỉm cười với đối phương, tâm tình thật vất vả mới bình phục của Lãnh Lâm lại lần nữa cháy lên lửa giận không cách nào dập tắt, ly rượu cầm trong tay không tự chủ dùng lực, phanh một tiếng, ly thủy tinh vỡ vụn thành vô số mảnh, rượu theo kẽ tay tràn ra, hòa chung một chỗ với máu, tạo thành sắc đỏ thẫm nhức mắt.

Thượng Quan Tuệ vội vàng tiến lên, nhận lấy khăn tay quản lý đưa tới bịt lại vết thương trên tay Lãnh Lâm, vì cố kỵ ánh mắt của mọi người bên dưới nên không dám hỏi nhiều.

Tình tiết ngoài dự liệu này không làm cho biểu tình của Lãnh lão gia tử xuất hiện bất kì hư tổn gì, mỉm cười hướng về phía tân khách dưới khán đài, “Mọi người cứ tận tình hưởng thụ món ngon rượu ngon, nếu có gì không chu toàn mong các vị thông cảm nhiều hơn.”

Nhóm tân khách đều là người làm ăn từng trải, tự nhiên sẽ không dò hỏi có chuyện gì xảy ra, sau khi tản đi, lại chuyển ánh mắt về phía Sở Khanh Hàm. Khí chất và sự quyết đoán của người nọ, không phải người bình thường có thể có được, muốn bước tới ra mắt, muốn tiến lên trò chuyện, nhưng lại khiếp sợ khí thế của hắn, nhất là khi thấy đương gia của An gia – An lão tiên sinh, đi tới trước mặt người nọ. Mọi người ở đây đều biết, vị lão tiên sinh này nổi danh nghiêm túc, lúc này lại mang theo ý cười, khiến cho các tân khách cảm thấy nam nhân kia càng không phải nhân vật đơn giản.

Thế lực của Sở gia không thể coi thường, Sở Khanh Hàm mặc dù lãnh đạm, nhưng năng lực ở các phương diện, lại hết sức trác tuyệt, vì rất nhiều chuyện đều không tự mình ra mặt, nên người ở đây không nhận ra hắn. Nhưng An lão tiên sinh là thế gia trăm năm, quen biết với Sở gia đã lâu, trên mặt Sở Khanh Hàm mặc dù vẫn không có biểu tình, nhưng lại hướng về An lão tiên sinh gật đầu một cái, coi như chào hỏi.

Lão tiên sinh giơ tay vuốt chòm râu trắng như tuyết, khóe môi lộ ra nụ cười từ ái, “Cháu không tới thăm lão đầu tử này, không ai bồi ta đánh cờ.” Tài đánh cờ của Sở Khanh Hàm rất giỏi, cho nên An lão và hắn coi như bạn đánh cờ nhiều năm.

“An Dương.” Thanh âm bằng phẳng, lại không có ý lãnh đạm.

Nhớ tới thằng cháu chưa bao giờ có nề nếp của mình, An lão lắc đầu, “Tên tiểu tử thúi An Dương kia có bao giờ ngoan ngoãn bồi ta đánh cờ đâu.” Ánh mắt dừng trên người Minh Tư, nụ cười càng thêm nở rộ, “Đây chính là đứa nhỏ ông nội cháu nhắc tới đi.”

“Ừm.”

“Thật không tệ, thật không tệ, mặc dù là một đứa bé trai, nhưng ánh mắt nhìn người của ta luôn rất chính xác, đứa nhỏ này không tệ.” Mặc dù An lão tiên sinh tuổi đã hơn tám mươi, nhưng lại không có thành kiến thế tục, trong mắt ông, là nam hay là nữ, cũng không thành vấn đề, có thể bên nhau đến già, mới là mấu chốt.

“Ừm.” Đáy mắt Sở Khanh Hàm dâng lên nhàn nhạt ấm áp, vuốt ve tay Minh Tư trong lòng bàn tay của mình, sự ôn nhu ấy, An lão chưa bao giờ thấy qua trên người Sở Khanh Hàm, bất giác càng thêm yêu thích đứa nhỏ Thẩm Minh Tư này.

“Cháu gọi là Thẩm Minh Tư phải không?”

“Chào ngài lão tiên sinh, cháu là Thẩm Minh Tư.” Minh Tư mỉm cười, nụ cười giản dị, nhưng lại làm cho người nhìn vô cùng thoải mái, vừa giống như ánh mặt trời dịu dàng sau giờ ngọ, vừa giống như cơn gió nhẹ thoáng qua, mang theo nhu hòa thản nhiên.

“Không nên gọi ta là lão tiên sinh, như vậy quá khách sáo, ta và ông nội của Sở Khanh Hàm đều quen biết nhau hơn sáu mươi năm, cùng nhìn Khanh Hàm lớn lên, cháu gọi ta An gia gia là được rồi.”

Minh Tư cũng không từ chối, rất dứt khoát kêu một tiếng, “An gia gia.”

“Tốt, tốt.” An lão sang sảng cười to, tháo xuống đồng hồ đeo trên tay, “Đây là cái đồng hồ cổ mấy ngày trước ta mua được ở hội đấu giá, đưa cho cháu làm lễ ra mắt.” Nhìn thấy Minh Tư có ý muốn từ chối, An lão giả bộ tức giận, nhăn nhó mặt mày, “Cháu gọi ta một tiếng gia gia, thì phải thật lòng xem ta là gia gia. Gia gia cho cháu đồ, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không cho phép từ chối.” Lão gia tử cứng rắn nhét đồ vào trong tay Minh Tư, sau đó mỉm cười, “Thời gian cũng không còn sớm, ta đi trước.”

Nhìn đồng hồ kim cương lấp lánh chói sáng trong tay, lại nhìn An lão tự nói một thôi một hồi rồi xoay người rời đi, Minh Tư có chút khó xử nhìn Sở Khanh Hàm, thấy nam nhân gật đầu một cái, Minh Tư đành thở dài thu lại đồng hồ.

Ánh mắt vô tình lướt qua đám tân khách đang tò mò lấm lét, đầu cúi thấp, như có như không thì thầm gì đó, Minh Tư có chút lúng túng. Cậu biết không phải tất cả mọi người ai cũng có thể tiếp nhận loại tình yêu này, nhưng hiện tại Sở Khanh Hàm vẫn đang nắm lấy tay cậu, rất ấm, chẳng những sưởi ấm tay cậu, mà còn sưởi ấm cả tim cậu. Nụ cười trên môi Minh Tư bất giác càng sâu hơn, nồng hơn…

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Minh Tư hồi tưởng về đại sảnh xa hoa linh đình kia, những kẻ tay bưng ly rượu, mặc đồ sang quý, trên mặt luôn nở nụ cười khéo léo nghìn bài một điệu, cảm giác dối trá đó, khiến cho Minh Tư cảm nhận sâu sắc, cái thế giới kia quả thật không thích hợp với cậu.

Ngồi lên xe đã chờ sẵn bên ngoài, Minh Tư tự nhiên tựa vào trong lồng ngực Sở Khanh Hàm, nghe tiếng tim đập hữu lực của người yêu, trong lòng bình tĩnh như đầm nước yên ả, không có bất kỳ gợn sóng nào. Khi đi ngang qua khu thương mại, Sở Khanh Hàm cho Lục Phong dừng xe, kéo Minh Tư chậm rãi bước đi trên đường phố, tay nắm tay, ngược lại có mấy phần cảm giác người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương.

Đối với ban đêm ở nơi này, Minh Tư thật ra cũng giống như Sở Khanh Hàm, hoàn toàn xa lạ. Thời điểm sống cùng Lãnh Lâm, luôn là vì Minh Tư phải chờ đợi Lãnh Lâm say rượu trở về, mà hiện tại lại bởi vì rời nhà quả thực quá xa.

Thế nên, Minh Tư đối với nơi này mang theo mấy phần hứng thú quan sát. Ánh sao bị những tòa nhà chọc trời ngăn trở, đường phố tràn ngập ánh đèn đủ loại màu sắc, chiếu sáng xung quanh giống như ban ngày, cũng không vì ban đêm mà yên tĩnh, trái lại dường như so với ban ngày càng náo nhiệt hơn.

Dòng người rất đông, Minh Tư có chút lo lắng nghiêng đầu nhìn về phía Sở Khanh Hàm, “Chúng ta trở về thôi.”

Mặt nam nhân đã tái nhợt, nhưng vẫn cố chấp lắc đầu, chỉ siết lấy tay Minh Tư càng thêm chặt, lực đạo vẫn không thiếu phần ôn nhu, “Không sao.”

Minh Tư trở tay cầm lấy tay Sở Khanh Hàm, mặc dù không rõ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận bảo hộ Sở Khanh Hàm bên cạnh mình, một đường trôi chảy, lúc đi đến một tiệm nhỏ, nhịp bước mới thật sự dừng lại.

Sở Khanh Hàm móc ra ví tiền lấy từ chỗ Lục Phong, đứng trước khung cửa sổ của tiệm, nhìn mấy món tráng miệng bên trong tủ kính trong suốt, hướng về ông chủ chỉ chỉ, ông chủ biết ý lấy ra một khối, bỏ vào hộp, nhận lấy tiền nam nhân đưa tới, không nhịn được trộm liếc vị khách hàng so với sao sáng còn dễ nhìn hơn kia.

Khi Minh Tư nhìn thấy trong tay Sở Khanh Hàm xách một hộp bánh ngọt, trong lòng liền hiểu rõ, “Đứa ngốc.”

Người bị mắng thành đứa ngốc, môi lại khẽ cong lên, “Điểm tâm.”

Ấm áp trong lòng Minh Tư hiện tại, so với dĩ vãng càng thêm nồng đậm, càng thêm mãnh liệt, “Em biết.”

Đây là món bánh lúc trước Tiêu Viễn mua cho cậu, Minh Tư chỉ nói một câu ‘mùi vị rất được’, ai ngờ nam nhân lại ghi nhớ, không để ý tới chứng dị ứng của bản thân, chạy đến nơi này mua bánh ngọt cho cậu.

Có vài thứ không cách nào kiềm chế, nhất là cảm tình, không quan tâm bản thân đang ở trên đường phố, cũng không quan tâm có người nhìn chằm chằm hay không, Minh Tư nhón chân lên, hôn thật sâu lên môi Sở Khanh Hàm…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi