MINH THIÊN HẠ


Lần này xảy ra rắc rối lớn như thế cúng bắt nguồn từ mình, Xuân Xuân Hoa Hoa không dám mở miệng, nhưng hai nàng đều dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tiền Đa Đa, mong nàng lên tiếng cho những người đáng thương kia.Tiền Đa Đa không trả lời, không phải vì nàng không muốn mà chuyện này không cách nào nói trước được, đi bước nào tính bước nấy thôi, đến tính mạng bản thân chưa đảm bảo được nói tới lo cho người khác thì quá ngây thơ.Lương Tam có lo lắng khác, lần này họ hoàn toàn mất liên hệ với đám Ngô Quốc Ngọc, tới giờ chỉ biết Lý Hồng Cơ tới Khai Phong, không rõ đám Ngô Quốc Ngọc có tham dự vào cuộc ám sát Cao Danh Hành không, nếu như hành động của họ bị Lý Hồng Cơ lợi dụng, trở về thế nào cũng bị xử phạt, hắn chẳng sợ gì, chỉ lo làm hỏng nhân duyên của Tiền Đa Đa, nói nhỏ: “ Đa Đa, về nhà có chuyện gì cứ đẩy cho ta là được.”“ Chuyện này do cháu giận quá phạm sai lầm, không liên quan tới Tam thúc, thúc yên tâm.


“ Tiền Đa Đa nhoẻn miệng cười, chỉ cần nàng không phải bội huyện Lam Điền, dù nàng phạm sai lầm lớn bằng trời có người gánh cho nàng, nàng có đủ sự tự tin đó, biết Lương Tam lo lắng gì, an ủi: “ Chuyện gì xảy ra thì cháu vẫn là đại nha hoàn của Vân thị, nên phạt thì phạt nên xuất giá vẫn xuất giá, đây là hai chuyện khác nhau.”*** ***Một trận mưa xuân đổ xuống rất đúng lúc, báo hiệu Quan Trung bắt đầu xuân canh rồi, cũng là tín hiệu đây là mùa xuân hài hòa, một năm tốt đẹp.Vân Chiêu đào một cái hố nhỏ, móc đất dưới hố lên bóp mạnh, nhìn đất hơi rời rạc rơi xuống, nói với bác sĩ nông học: “ Độ ẩm có vẻ kém năm ngoái đấy, tưới tiêu mùa xuân chưa làm sao?”Bạc sĩ nông học chắp tay: “ Bẩm huyện tôn, mưa xuân vừa xuống, giờ ngài đi kiểm tra độ ẩm của đất là sớm rồi, hai ngày nữa ngài đi xem sẽ thấy khác biệt.”Vân Chuyên vứt cục đất đi: “ Chuyện này ông là chuyên gia, ta nghe ông, nói các khác độ ẩm vẫn đủ chứ?”“ Lão hủ lấy cái đầu trên cổ đảm bảo với huyện tôn, không cần tiến hành tưới tiêu, hạt giống trồng xuống đất vẫn nảy mầm.”“ Ta cần cái đầu các ngươi làm gì, ta chỉ cần con số chứng minh lời nói của các ngươi, ghi lại những con số này, biên soạn thành nông thư, để sau này còn dạy cho học sinh thư viện Ngọc Sơn, để bọn chúng sau này đi đốc thúc nông sự còn có dựa vào, không đưa ra phán đoán sai lầm.”Bác sĩ nông học chắp tay: “ Huyện tôn nói thế, bọn lão hủ sẽ không khách khí nữa, sau khi vụ xuân kết thúc sẽ cùng nhau soạn sách, mặt dày lên thư viện.”Vân Chiêu cười sang sảng: “ Thế mới đúng, ngàn vạn lần đừng giấu riêng đấy, đám học sinh mà học dở chừng sẽ hại tới nông phu trong huyện.”Một đám bác sĩ liên tục nói không dám.*** ***Vụ xuân là đại sự hàng đầu của huyện Lam Điền.Chỉ cần bắt đầu vào vụ xuân là các hoạt động của huyện Lam Điền sẽ dừng toàn bộ, quan phủ không tiếp nhận vụ án nữa, toàn bộ quan lại xuống nông thôn, tuần tra đốc thúc gieo trồng.Tất cả nhà xưởng đều nghỉ ngơi, để công tượng đi gieo trồng, đương nhiên hàng hóa ở thảo thị tử lúc này cũng đa phần liên quan tới vụ xuân.Dù là Tần vương cũng dẫn cả nhà rời Tây An, tới đồng ruộng còn lại không nhiều đốc thúc nông hộ làm việc.Có điều với hắn mà nói hoạt động này có ý nghĩa khác, có thể rời thành Tây An, ra tới bình nguyên bao la, đây đã là chuyện hạnh phúc rồi.Phóng mắt nhìn khắp hoàng tộc Chu thị trong thiên hạ, chỉ có Tần vương hắn là không bị giới hạn số lần rời vương phủ, có thể vào Tần Lĩnh săn bắn, có thể lên Long Thủ Nguyên du xuân, càng có thể tới đạo quán trên Chung Nam Sơn tĩnh tu.Toàn bộ người dân ở Quan Trung như đều đổ ra đồng ruộng, trên bờ đê liễu củ bên Bá Kiều càng có vô số văn nhân mặc khách ngâm thơ làm phú, thi thoảng có mỹ nhân Minh Nguyệt lâu múa một khúc Lệ Nhân Hành dưới cây liễu.Cố Giáng ( Cố Viêm Vũ) đi qua rặng liễu xanh mướt phủ bóng bờ đê, bên tai nghe tiếng ca trong trẻo, mũi ngửi thấy mùi hương thơm làm có chút lòng hươu dạ vượn, một tử y cô nương vắt khăn lụa trên vai bị gió thổi phất lên mặt hắn, hắn muốn đưa tay bắt lấy, lại sợ người ta nói mình tùy tiện.Thấy hắn thu hồi tay lại nhìn tử y cô nương đi xa mà vẫn quyến luyến mãi, cước phu gánh lễ vật cho hắn mới hỏi: “ Công tử tướng mạo đường đường, sao lại không để ý tới mỹ nhân ân?”Cố Giáng cười: “ Lão trượng cũng biết mỹ nhân ân sao?”“ Yêu tinh của Minh Nguyệt lâu giỏi câu hồn nhiếp phách, lão hán thấy nhiều rồi, nên cũng biết một chút.


Có điều công tử lần này muốn tới thư viện Ngọc Sơn, nên bỏ cái ý tìm mỹ nhân đi, lên núi rồi công tử không có thời gian nữa.

“ Cước phu cười khà khà:Cố Giáng cầm quạt giấy trong tay chơi đùa, để quạt xoay một vòng qua ngón cái rồi bắt lấy: “ Ta nghe nói thư viện Ngọc Sơn là nam nữ học chung, nếu đã thế tới Ngọc Sơn còn thiếu được mỹ nhân sao?”Cước phu không muốn lắm điều, thư viện Ngọc Sơn nổi tiếng sản sinh nhiều tài tử, tài nữ chứ không có giai lệ, công tử tuấn tú, người Quan Trung không ai không biết.Còn mỹ nhân thì toàn ở Minh Nguyệt lâu hết.Cố Giáng năm 14 tuổi gia nhập Phục Xã, về sau nghe từ trong miệng Trần Tinh Tuệ một trong Phục Xã tứ công tử, biết rằng có một giai nhân tên Tiền Đa Đa, vẻ đẹp lấn át mỹ nữ Tần Hoài, lòng mang chí lớn, tuy làm nghề thương cổ, nhưng tài hoa ngút ngàn, đám Trần Trịnh Tuệ muốn đưa nàng lên là người đứng đầu mỹ nhân Tần Hoài, bị mỹ nhân mắng cho.Dù sao nghe đủ chuyện về nàng cũng đã khơi lên lòng hiếu kỳ của Cố Giáng, mấy phen muốn theo Trần Trinh Tuệ đệ gặp kỳ nữ tử, nhưng lần nào cũng bị từ chối ngoài cửa.Lần nữa tới chỗ Tiền Đa Đa, nhưng đã người đi lầu trống, chẳng biết tung tích giai nhân nơi nào, không từ mà biệt.Trần Trinh Tuệ vì thế mà say liền ba ngày, ý chí sa sút, Cố Giáng thấy vậy, tự nguyện một mình một ngựa vào Quan Trung, lấy cớ du học thư viện Ngọc Sơn, tới hỏi Tiền Đa Đa, vì sao cô phụ một mảnh tình si của Trần Tinh Tuệ.Du học đối với Cố Giáng mà nói là chuyện rất bình thường, hắn hai lần đi thi không đỗ, bỏ ý nhập sĩ, một lòng theo đuổi học vấn, nhiều năm qua hắn viếng thăm danh sư, cầu đạo gia quốc hưng thịnh, xem hết sư thừa các đời, dư chí quận quyện, cùng văn tập, tấu chương, tập lục từ nông điền, thủy lợi, khoáng sản, giai thông, soạn ra ( Thiên hạ quận quốc lợi bệnh thư) và ( Triệu vực chí).Lần này tới Quan Trung, qua miệng Trần Trinh Tuệ biết vùng Quan Trung chiến loạn tứ phương, không ngờ có mảnh đất lành chốn nhân gian, thế là lấy cớ mượn Trần Trinh Tuệ chất vấn Tiền Đa Đa vì sao bạc tình tới Quan Trung một chuyến, xem xem nơi đó có phải chỗ giàu có an lạc không?Từ Nam Kinh tới Quan Trung, dọc đường cưỡi ngựa đi gấp, chứng chiến hết cảnh loạn thế, cũng gặp phải vô số đạo phỉ, mấy lần thiếu chút nữa táng mạng hoàng tuyền, trong đó lần gian nan nhất là không đánh lại được tặc khấu, bị bắt được, tưởng mất mạng rồi, tặc nhân lục lọi hành lý của hắn thấy văn thư tiến cử từ Quốc Tử giám Nam Kinh tới thư viện Ngọc Sơn, chẳng hiểu sao tặc khấu tha cho hắn, trả lại tài vật, lúc đi thấy ngựa của hắn không tốt, còn thay ngựa cho hắn.Mới đi qua Đồng Quan, liền thấy cảnh trâu cày khắp đồng, đâu đâu cũng bận rộn xuân canh, Cố Giáng liền mang đầy thiện cảm với huyện Lam Điền, rồi chứng kiến phồn hoa tấp nập của thành Tây An, biết rằng lời Tiền Đa Đa không sai.Khi thực sự đặt chân lên đất xưa Lam Điền, Cố Giáng đã hoàn toàn si mê nơi này, ở đây trên mặt bách tính không có ưu lo, không thấy vẻ đói khác, bản tính đơn thuần, hào sảng cùng thô dã của người Quan Trung biểu hiện hết sức rõ ràng.Càng tới gần thư viện Ngọc Sơn, người dân càng hiểu lễ nghĩa, ăn mặt càng sạch sẽ, mày mặt sáng sủa.“ Đây là công giáo hóa.


“ Đứng dưới dương liễu, Cố Giáng nhìn cảnh giai nhân nhảy múa, mọi người ca hát, không khỏi cảm thán:……… ………..(*) Đừng thấy Cố Viêm Vũ thì ko đỗ mà xem thường nhé, sử nhà Nguyễn biên soạn /paste sách ông ấy không xin bản quyền nhiều lắm.


Đùa thôi, có lẽ vì ông ấy là thành phần phản Thanh phục Minh bị truy nã gắt gao nhất, bên ta ko muốn làm mất lòng nhà Thanh nên ko ghi tên ông ấy.Có thể nói ông ấy có công không nhỏ với VN vì ông đi lang thang khắp nơi ghi lại nhiều LS/ Địa lý liên quan tới nước mình.Cố Viêm Vũ còn là nhân vật quan trọng trong Lộc Đỉnh Ký, ổng xuất hiện ngay chương 1: là nhân vật trọng yếu trong vụ án Văn Tử Nhục lừng danh bấy giờ.Sau ổng nhận Song Nhi là muội muội kết nghĩa thì phải..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi