MINH THIÊN HẠ


Vân Chiêu rót rượu cho Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng: “ Nói vậy cũng không phải là sai, chỉ là nơi đó tình hình phức tạp hơn ở Quan Trung nhiều, vấn đề chủ yếu của nơi đó nằm ở tôn giáo.


Người dân nơi đó tin vào Hồi Hột giáo rất nhiều, chúng ta không cấm chỉ bách tính tin vào tín ngưỡng, nhưng không cho phép có kẻ mượn thần linh để bóc lột bách tính.”“ Mấy năm qua Đoàn Quốc Nhân bồi dưỡng ra một số nhân sĩ tôn giáo tinh thông Hồi Hột giáo, dùng đả kích nhân sĩ tôn giáo hủ bại biến chất, đây là mắt xích quan trọng để tương lai chúng ta tiến quân Tây Vực.”“ Các ngươi cần cẩn thận, Đoàn Quốc Nhân là người tính tình âm u, cách nói chuyện, làm việc đều không được lòng người khác, nhưng không cần hoài nghi lập trường của hắn, hắn là người sẵn sàng đổ máu vì huyện Lam Điền chúng ta.”Trương Quốc Phượng cẩn thận hơn:” Vậy quyền hạn của bọn mạt tướng lớn cỡ nào? Khi gặp sự kiện đột phát phải làm sao, có quyền tùy cơ ứng biến không?”Vân Chiêu gật đầu: ” Cứ làm đi, toàn bộ kế hoạch quân sự ở nơi đó do hai người khác ngươi quyết định, các ngươi tới đó để phối hợp với Đoàn Quốc Nhân, nhưng Đoàn Quốc Nhân cũng phải phối hợp với các ngươi.

Huyện Lam Điền làm việc xưa nay văn võ không can thiệp lẫn nhau, nhưng ở giai đoạn này, lấy công tác của Đoàn Quốc Nhân là trọng điểm, ta nghĩ các ngươi sẽ nắm được mức độ.”Lý Định Quốc không nói gì, nâng chén chạm với Vân Chiêu uống cạn, coi như đã nhận nhiệm vụ này, hắn ở nhà mãi cũng ngứa chân ngứa tay rồi.Tiễn hai người này đi, Vân Chiêu chưa hết lo lắng, trong thư Đoàn Quốc Nhân nói rất rõ, Hồi Hột giáo rất quan trọng với Ninh Hạ vệ, không thể thay thế được.


Nếu có quan niệm quốc gia sẽ dễ giải quyết hơn, nhưng ở Đại Minh, người Hán chỉ biết gia tộc của mình, người Hồi chỉ biết tôn giáo của mình.Lý Định Quốc không có kinh nghiệm xử lý việc này, Vân Chiêu lo hắn gây ra hỗn loạn, nhưng mà tướng lĩnh khác thì cũng chẳng hề có kinh nghiệm, đây là điểm yếu của hệ thống Lam Điền, quá nhiều người trẻ, không thiếu nhiệt tình, quá thiếu kinh nghiệm.Song Vân Chiêu bỏ ra hai vạn lượng bạc cũng không phí.Lý Định Quốc sau khi rời đại thư phòng của Vân Chiêu nhanh chóng tìm đại tổng quan Vân Tiêu chuyên phụ trách tình báo nội bộ, hắn muốn Vân Tiêu tìm giúp một người trong thời gian ngắn nhất.Đối phó với người Hồi Hột đương nhiên dùng người Hồi Hột là tốt nhất, bọn họ đối phó với nhau thì là chuyện nội bộ, không liên quan tới người ngoài, nên Lý Định Quốc tìm đồng liêu ngày xưa cùng dưới trướng Trương Bĩnh Trung, người Tuy Đức ...!Lão Hồi Hột.Lão Hồi Hột năm xưa cũng là bậc hảo hán, từng dẫn quân đánh khắp Thiểm Tây, Sơn Tây, xa nhất tới tận Hà Bắc, lúc thanh uy đỉnh thịnh, trong tay có hơn ba vạn binh mã.Từ khi Lý Hồng Cơ binh bại, Trương Hiến Trung, La Nhữ Tài đầu hàng thì không ai biết Lão Hồi Hột đâu, có người nói, ông ta chết bệnh rồi, nhưng cũng có nhiều tin đồn nói, Lão Hồi Hột chưa chịu từ bỏ, đang ngầm tích trữ lương thảo, đợi Đông Sơn tái khởi.Người này có danh vọng khá cao trong người Hồi.“ Lão Hồi Hột chưa chết, cũng chẳng phải là định Đông Sơn tái khởi gì cả, mà là đang ẩn nấp ở Phục Ngưu Sơn phụ cận Nam Dương dưỡng bệnh, mấy năm chưa xuất đầu lộ diện, đoán chừng là lòng nguội lạnh rồi.”“ Phục Ngưu Sơn sao?”“ Đúng thế, chính là nơi bộ thuộc của Phùng Anh chiếm cứ, song do dùng chính sách mềm dẻo, thêm vào Lão Hồi Hột ít xuất hiện, sống kín tiếng, không gây sự, nên bị bỏ qua.


Nếu không phải Lý Định Quốc nhờ truy tìm, ta không biết ông ta ở ngay dưới vành mắt chúng ta.”“ Vậy nói với Lý Định Quốc đi.”An bài xong, Vân Chiêu không để ý tới chuyện này nữa.Quan Trung rộng lớn bị mặt trời hung bạo nung nóng biến thành phòng xông hơi, Vân Chiêu sợ lượng lớn hơi nước bay lên không trung sẽ biến thành mưa rơi xuống.May mà mây bị gió thổi đi rồi.“ Nhất định phải uống nước sôi.” Giọng Dương Hùng khàn đặc rồi, vừa thấy Vân Chiêu, theo thói quen nói câu mà hắn lặp đi lặp lại bao ngày qua:” Không được uống nước sông, nước giếng cũng bẩn, phải đun lên mới uống được ....”Toàn bộ kính pha lê đắt đỏ do xưởng pha lê làm ra bị đem dùng làm bếp mặt trời, do học sinh thư viện vác tới nơi không có sẵn than, củi ướt không đốt được để làm bếp mặt trời đun sôi nước.Lớp đất vàng của Quan Trung cuối cùng hấp thu hết nước trên mặt đất, dự báo thiên tai dần qua rồi.Vân Chiêu lần đầu tiên chân thành bái tạ thần phật đầy trời, cảm tạ các vị thần linh không đem ôn dịch tới huyện Lam Điền.Đó là kết quả của hơn ba nghìn học sinh thư viện Ngọc Sơn tới đường lớn ngõ nhỏ tuyên truyền điều lệ vệ sinh, càng nhờ quan phủ không tiếc tiêu hao lượng lớn vật tư tiền bạc.Nhưng mọi người chỉ cần nói tới đệ nhất công thần lại là tảng đá trước đại môn Vân thị.Vì thế cái tảng đá đó hương hỏa tốt khiếp người, thậm chí có người khuyên gián Vân Chiêu, dựng ở đó tòa miếu Thạch Đầu, thể thỏa mãn nhu cầu cúng bái của người dân.Vân Chiêu tất nhiên là lập tức phủ định tin đồn hoang đường cục đá cứu huyện Lam Điền.Nhưng dù nói thế vẫn có người dùng lụa đỏ bọc tảng đá lại, trang trí như tân nương, khiến càng nhiều người tới cúng bái, tính chất của tảng đá không biết vì sao cũng thay đổi.“ Phụ nhân muốn có con đi xin tảng đá chẳng bằng xin ta.” Vân Chiêu nghe nói rất nhiều ngu phu ngu phụ cho rằng sờ tảng đá có lợi cho việc sinh con thì đùng đùng nổi giận, là người chứng kiến tận mắt “thần tích” của tảng đá đó ngay từ đầu, y rất khó chấp nhận sự ngu muội đó sinh ra ngay trong địa bàn của mình:Phùng Anh ưỡn cái bụng lớn sắp sinh thấy bộ mặt bực tức của Vân Chiêu buồn cười nói:” Đúng là thế, ít nhất chàng làm hai người bọn thiếp có thai rồi, rất có kinh nghiệm, chỉ là nếu toàn bộ phụ nhân trong huyện đều tới tìm chàng xin con thì rắc rối to.”Vân Chiêu cảm thán: “ Chủ ý này của Từ tiên sinh không hay, một tảng đá mà xóa hết nỗ lực của quan dân huyện Lam Điền, thật không ra sao.”Tiền Đa Đa phì cười: “ Từ tiên sinh giúp chàng đùn đẩy trách nhiệm đó thôi, trong năm nay chẳng nơi nào đen đủi hơn huyện Lam Điền chúng ta, nếu bị kẻ có dụng tâm lợi dụng, không biết có bao nhiêu lời đồn thổi đã lan tràn khắp đường phố rồi.”“ Nhờ tảng đá này, mặc dù nó lấy mất nửa công lao, nhưng cũng mang đi nửa trách nhiệm, nếu như lần sau mà còn xui xẻo thế này, chàng có thể đi trách mắng tảng đá nữa cơ mà.”“ Chiêu này của nàng có vẻ hay đấy, ta đỡ phải dâng tấu thỉnh tội với trời, cứ tảng đá đó mà chửi, ai bảo nói không hoàn thành trọng trách bảo hộ của mình.” Vân Chiêu cũng hiểu đạo lý đó, nhưng mà cứ hễ nhắc tới chịu ơn thần linh là y bực bội, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi Phùng Anh:” Không biết còn bao nhiêu ngày nữa nhỉ?”Phùng Anh đưa hai bàn tay ra khoe:” Thiếp tính rổi đấy, chừng mười ngày nữa thôi.”Tiền Đa Đa ủi xìu xìu nhìn cái bụng không lớn không nhỏ không có gì nổi bật của mình, sự thua kém này làm nàng bất mãn:” Thiếp thì còn những hai tháng.”Vân Chiêu buồn cười lắm, chuyện này nàng cũng thích so bì cho được, vừa xem văn thư vừa ngồi nghe hai nàng nói qua nói lại, dần dà bỏ văn thư xuống nhìn hai lão bà của mình không chớp mắt, sinh ra cảm giác ấm áp, song bỗng nhiên cảm giác mình như bị tấm lưới nhện quấn lấy, tuy không nhìn thấy tấm lưới đó, nhưng nó thực sự tồn tại.Nam nhân bản tính là loài động vật hướng tới tự do, sau khi có gia quyến, đều phải chống đỡ bằng cảm giác trách nhiệm, chống đỡ lâu sẽ thành quen, cuối cùng là quên mất phản kháng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi