MINH THIÊN HẠ


Mộc Thiên Đào cố ý nâng hỏa súng lên trên, gần như chạm vào huyệt thái dương của Trương Nhược Hoành, khi tên quan viên đó nghênh mặt thách thức thì hắn lạnh lùng bóp cò.Đoàng! Đầu của Trương Nhược Hoành nổ tung, thứ trắng trắng đỏ đỏ văng đầy đất.Mấy tên gia nô khác bị dọa đái ra quần, vừa mới định bỏ chạy thì bị người của Mộc Thiên Đào ấn xuống đất.“ Chém đầu bọn chúng, đưa tới nhà Gia Định bá, nói Mộc vương phủ là dã nhân chưa giáo hóa, xưa nay không hiểu lễ nghi Trung Nguyên, chỉ biết rằng kẻ đoạt gia sản ta, lấy cái chết cảm tạ.

Nếu Gia Định bá thấy chết chưa đủ nhiều, người Mộc vương phủ ta tuy ít, song không thiếu kẻ dám đánh, dám chết.”Tú tài già Tiết Tử Kiện nói:” Thế tử nói phải làm, Gia Định bá mặc dù là đương kim quốc trượng, có điều ông ta xuất thân tiểu hộ, xưa nay chẳng có quyền bính, chỉ toàn dựa vào danh hoàng hậu làm điều xằng bậy.


Giáo huấn thì cũng giáo huấn rồi, không có gì to tát.”Đại sảnh nhanh chóng được rửa sạch, lúc này Mộc Thiên Đào mới gặp được gia phó của Mộc vương phủ để lại kinh thành.Chuyện đúng như Mộc Thiên Đào nghĩ, Mộc vương phủ liên tục năm năm không vào kinh triều bái hoàng đế, ai ai cũng cho rằng Mộc vương phủ không có người kế thừa nữa rồi, nên trạch viện cực lớn ở kinh thành này liền có kẻ thèm thuồng tranh đoạt.Cuối cùng chiến thắng là Gia Định bá Chu Khuê.Sau khi hỏi chuyện lão phó, Mộc Thiên Đào mới phát hiện Mộc vương phủ ở kinh thành không có lấy một đồng, ngay cả đồ trang trí ngày xưa cũng bị Chu Khuê đổi thành đồ xấu.Mộc Thiên Đào nghĩ một lúc nói với tú tài già:” Ngươi nói với cục diện thế này bệ hạ có vì một nhạc trượng vô dụng mà trừng phạt Mộc vương phủ ta không?”“ Bệ hạ nhất định sẽ nổi giận, nhưng cũng chỉ giận mà thôi, bệ hạ đã ở mép bờ người người rời bỏ rồi, tuyệt đối không ra tay với Mộc vương phủ trung thành với Đại Minh hơn hai trăm năm, nếu không lòng người sẽ tan rã.”“ Ta cũng nghĩ vậy, chúng ta tới tìm Chu Khuê, bắt ông ta trả 30 vạn lượng đã cướp của Mộc vương phủ.”Lão phó thất kinh:” Thế tử, thế tử, không có tới 30 vạn lượng đâu, chỉ có chưa tới 2000 lượng thôi.”Mộc Thiên Đào cười nhạt:” Ngươi có biết thế tử của ngươi những năm qua học cái gì không?” Không đợi lão phó trả lời, hắn tự nói:” Ta sống trong ổ cường đạo tới bảy năm, dựa vào đôi tay này thành kẻ kiệt suất trong ổ cường đạo đó, 2000 lượng bạc sao thỏa mãn ta được, nếu Chu Khuê không bỏ ra 30 vạn lượng bạc, ta sẽ khiến cả nhà hắn trả giá đắt vì làm nhục Mộc vương phủ.”Đầu người đưa tới rồi, phủ Gia Định bá không có bất kỳ phản ứng nào.Mộc Thiên Đào biết mình hẳn có bảy tám ngày hòa hoãn, đợi Gia Định bá thăm dò được nội tình của mình mới có hành động.Tính toán kỹ rồi mới ra tay là thơi quen tốt của rất nhiều huân quý.Bọn họ không ngại giết người, nhưng phải làm rõ lai lịch mới ra tay, trong cái kinh thành to lớn này có một vài người không thể đụng chạm vào.Có rất nhiều câu chuyện đám hoàn khố ỷ vào gia thế bất chấp ra tay đắc tội với người ta, đó là hành vi ngu xuẩn nhất, giáo dục Mộc Thiên Đào tiếp nhận từ nhỏ không như thế.Mẫu thân, huynh trưởng của hắn luôn nói với hắn, bị người ta bắt nạt cũng không sao hết, phải bình tĩnh đã, phải làm rõ về địch, nếu sau lưng địch có quan hệ không nói rõ ràng thì trước tiên kêu oan sau đó ngầm ra tay.Nếu thực lực đối phương quá cường đại thì phải nhịn, phải kiên trì, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.Đương nhiên nếu đối phương là kẻ ngu xuẩn không lai lịch gì, vậy phải dùng thủ đoạn sấm sét diệt trừ, thể hiện uy nghiêm của Mộc vương phủ.Mộc Thiên Đào khi ở Quan Trung đã nhận được thư của mẹ cho biết Mộc vương phủ ở kinh thành bị người ta chiếm lĩnh.Sau đó hắn mua hai vò rượu ngon mời một vị sư huynh làm việc trong mật điệp ti, làm rõ quá trình Mộc vương phủ bị người ta chiếm đoạt ra sao.Dọc đường đi hắn đã nghĩ cách ứng phó rồi nên tới kinh thành mông chưa đặt xuống ghế đã hành động.Hắn sở dĩ dám mạnh tay là có nguyên nhân.Ba tháng trước hoàng đế không còn đồng nào liền phát động quyên góp, hi vọng bách quan, huân quý có thể tài trợ chút tiền để binh bộ chiêu mộ thêm dũng sĩ, bảo vệ kinh thành mà mọi người dựa vào sinh sống.Năm Sùng Trinh thứ 16, chiển hỏa bốn phương, lưu khấu tràn lan.Thần tử kéo bè kết đảng đã thành thế lực riêng, vật lực chốn thôn quê đã tiêu hao hết, pháp lệnh quốc gia đã hỏng, biên cương cướp đoạt liên hồi, trong ngoài đều khốn khó, thời cục đã không thể vãn hồi.Sùng Trinh chưa từng gặp năm nào mưa thuận gió hòa, ngoại trừ binh tai liên miên còn phải ứng phó với hạn hán, nạn châu cháu, bệch dịch khắp nơi.

Phải cần tiền diệt lưu khẩu, cần tiền chẩn tai, cần tiền trừ biên họa, tất cả đều không thể thiếu chữ tiền.Quốc khổ trống rỗng, hoàng đế nhịn ăn nhịn mặc cũng chẳng ích gì, đành chuyển nguy cơ tài chính cho dân, khiến sinh ra vòng tuần hoàn ác tính, chuyện càng ngày càng tệ.Không còn cách nào khác, dù là hoàng đế tôn quý, Sùng Trinh đành đập nồi bán ắt, đem đồ dùng vàng bạc trong cung ra ứng phó khẩn cấp, thậm chí cả củ sâm lâu năm để lại từ thời Vạn Lịch cũng đem bán.


Rốt cuộc vẫn không đủ, thế là đành phải hiệu triệu hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan trợ giúp, quyền tiền.Năm Sùng Trinh thứ 12, Sùng Trinh tìm tới hoàng thân Lý Quốc Thụy giàu nức tiếng, muốn ông ta vì nước phân ưu, cống hiến 40 vạn lượng bạc làm quân lương.Lý Quốc Thụy thấy con số quá lớn, sống chết không chịu bỏ ra nhiều tiền như thế.


Có điều Sùng Trinh biết gia sản của ông ta, đương nhiên không chịu, thúc ép càng gắt.Thế là Lý Quốc Thụy giở trò vô lại, cũng đập nồi bán sát, treo biển bán nhà, đồ đạc thì kéo ra ngoài bán, tỏ vẻ mình chẳng có gì.Hành động này làm Sùng Trinh phẫn nộ đầy Lý Quốc Thụy vào ngục, tước đoạt tước vị.

Lý Quốc Thụy sao chịu nổi, không lâu sau vừa sợ hãi vừa tức giận mà chết.Thế là ngoại thích xôn xao, chỉ trích Sùng Trinh bất chấp ân nghĩa thân tình, liên hợp với nhau chống cự quyên góp.Vốn sau chuyện xảu ra thì Sùng Trinh cũng hối hận, gia phong nhi tử bảy tuổi của Lý Quốc Thụy làm hầu, 40 vạn lượng bạc kia cũng trả lại.


Hoàng thân đã phản đối, quan viên tất nhiên chẳng tha thiết gì với việc quyên góp, thế nên phải dừng lại.Thế nhưng năm nay binh mã của Lý Hồng Cơ đã tới Sơn Đông, kinh sư nguy cấp, mà kinh thành thiếu binh thiếu lương, phòng thủ yếu kém.Sùng Trinh lại lần nữa quyên góp, hắn sai thái giám Từ Cao đi thông tri cho quốc trượng Gia Định bá Chu Khuê, để ông ta đi đầu làm gương.Chu Khuê nhìn vào tấm gương Lý Quốc Thụy nên sợ Sùng Trinh gán tội, ông ta bỏ ra một vạn, Sùng Trinh cho rằng ít quá, muốn ông ta bỏ hai vạn.Ông ta liền viết mật thư cho hoàng hậu, nhờ khuê nữ giúp đỡ, hoàng hậu hứa nói giúp song khuyên ông ta cố gắng hết mức đáp ứng con số Sùng Trinh đưa ra.Đại thần trong triều kẻ nào kẻ nấy kêu nghèo kêu khổ.Đại học sĩ Ngụy Tào Đức bỏ ra 100 lượng vàng, nội các thủ phụ Trần Diễn đã được phê chuẩn nghỉ hưu chuyên môn vào cung biểu thị mình trong thời gian tại nhiệm thanh liêm trong sạch thế nào.Còn có một vài quan viên học theo Lý Quốc Thụy, dán ở cửa tấm biển "nhà cần bán gấp", rồi mang mấy thứ đồ đạc không đáng giá bày ra bán.Thế là lần quyên góp từ hoàng thân quốc thích, bách quan văn võ tới cả thái giám trong cung ấy cuối cùng quyên được khoản lớn tới: 20 vạn.Kẻ có tiền lại không chịu bỏ tiền, lúc này Sùng Trinh quyền lực uy nghiêm đều suy giảm nghiêm trọng chỉ còn biết thở dài mà chẳng làm được gì.

Đành phải đổi cách, hiệu triệu người có sức bỏ sức, người có lương thực góp lương thực cho quan quân, hoặc nuôi dưỡng thê nữ của tướng sĩ, để thủ quân kinh thành không phải lo lắng gì khi chiến đấu.Nhưng phản ứng càng lạnh nhạt, đành phải thôi.Khoản tiền quyên góp "lớn" kia dùng làm quân phí thì chẳng đáng vào đâu, cho nên toàn bộ 20 vạn đó Sùng Trinh đem đi khao thưởng úy lạo thủ quân kinh thành.Tiểu dân bách tính hay tin khóc lóc quyên góp rất nhiều, người có thì ba bốn trăm, ít thì năm mười lượng, thế là trong 15 ngày quyên góp được 46 vạn lượng.Vì thế hoàng đế ở hậu cung khóc với hoàng hậu nói, con dân trẫm đều lương thiện, chỉ có đám quan quý đáng giết.....Chương này đa phần là lấy từ sử thật..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi