MINH THIÊN HẠ


Nếu như lúc mới trờ về kinh thành, Chu Mỹ Sắc còn đôi chút ngây thơ cho rằng bằng vào bản lĩnh mình học được ở thư viện Ngọc Sơn, ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho người nhà, khi đó nàng còn rất tự tin.

Nhưng nàng rất nhanh nhận ra mình quá ngây thơ rồi, điều đó không thể.

Nàng biết Đại Minh đã đi vào đường cùng, dù phụ hoàng nàng có đánh bại được Lý Hồng Cơ thì phía sau còn có Trương Bỉnh Trung, có Kiến Nô, dù có đánh bại được tất cả thì vẫn còn Vân Chiêu.

Cả thiên hạ đều biết, chỉ cha nàng là không.

Cha nàng vẫn cho rằng Đại Minh sẽ không diệt vong, dù ném cả nhà vào đống lửa Đại Minh chỉ để cho nó cháy thêm chốc lát, cha nàng vẫn làm thế.

Vậy nên muốn cứu cái nhà này chỉ có thể trông cậy vào mình.

Mộc Thiên Đào chỉ biết kinh hãi nhìn Chu Mỹ Sác, lần đầu hắn nhận ra trong thân thể yếu đuối của cô công chùa này có trái tim cứng cỏi như vậy.

Chuyện này nằm ngoài dự tính của Mộc Thiên Đào, mong muốn của Chu Mỹ Sác rất chính đáng, song kế hoạch của nàng thì có phần bốc đồng, hắn im lặng rất lâu, chợt nhớ ngày trước đó bị Hạ Hoàn Thuần bức bách, nói với Chu Mỹ Sác: “ Kế hoạch này của nàng vẫn không hoàn chỉnh, nếu như nàng muốn đưa toàn bộ người mình quan tâm bình yên rời khỏi kinh thành, ta có thể giới thiệu cho nàng một người.


Chu Mỹ Sác ngạc nhiên: “ Người này là ai, hắn còn có thể lo liệu mọi chuyện ổn thỏa hơn huynh à?”Mộc Thiên Đào nghiến răng ken két:” Mặc dù hắn là một tên vương bát đản tự tư tự lợi, âm hiểm xấu xa, nhưng làm việc lại rất đáng tin cậy, thậm chí còn hơn ta một chút.

”“ Ai chứ?” Chu Mỹ Sác càng không hiểu, đã là kẻ xấu xa như vậy lại có thể tin tưởng ư:Mộc Thiên Đào thở hắt ra một hơi:” Hạ Hoàn Thuần, nhi tử của Ứng Thiên phủ thông phán Hạ Duẫn Di.

”Ấn tượng của Chu Mỹ Sác về tên này đúng là giống như lời miêu tả vừa rồi của Mộc Thiên Đào, không tốt lắm: “ Hắn à, hắn tới kinh thành làm gì chứ?”“ Để trộm đồ.

”“ Thứ gì chúng ta có thì Quan Trung đều có, thậm chí ở đó còn nhiều thứ tốt hơn, người ta chẳng thèm mấy thứ rách nát ở đây đâu.

”“ Chẳng thèm ư? “ Mộc Thiên Đào bật cười quái dị: “ Mỹ Sác, nàng quá xem thường Đại Minh rồi, tục ngữ nói lạc đà chết còn to hơn ngựa, Đại Minh ta có gần ba trăm năm tích góp, còn Lam Điền chẳng qua chỉ mới mười mấy năm, làm sao sánh được.

”“ Nàng có biết Hạ Hoàn Thuần đã trộm đi toàn bộ thiết bị trân quý trên quan tinh đài của ti thiên giám, trộm đi Vĩnh Lạc Đại Điển mà Đại Minh ta dốc toàn quốc lực mất tám năm biên soạn mới thành không?”“ Nàng có biết hắn dọn sạch cả thái y viện, lấy đi vô số bí phương, dược liệu, tới ngay cả người giả để dạy châm cứu cũng không bỏ qua.

”“ Không chỉ thế hắn còn ngầm dùng lợi ích tiền tài xúi bẩy những hà công, đốc tạo, chức tạo tới Quan Trung, có những người này, ta tin quốc lực Lam Điền sẽ tăng thêm ít nhất hai thành.

”“ Tất cả đều là bảo bối của Đại Minh ta, Lam Điền lấy đâu ra những thứ đó.

”Chu Mỹ Sác thất kinh, đích thực Đại Minh là kho báu vô tận, nàng đùng đùng nổi giận:” Ta tìm hắn tính sổ.

”Mộc Thiên Đào hết sức vui vẻ nhìn Chu Mỹ Sác hung dữ như báo cái, nói thêm:” Nàng đi ra phố lớn phía trước, tới căn nhà thứ hai ở ngõ Biển Đam là có thể tìm thấy hắn.

”“ Được, ta sẽ cho hắn ! ” Vừa mới nói tới đó Chu Mỹ Sác khựng lại, nhà nàng có kho báu tổ truyền thì nhà người ta là cường đạo tổ truyền, mà nàng chỉ có vài hoạn quan cung nữ là sai bảo được, ủ rũ nói: “ Ta không có binh mã thì làm gì được chứ?”Mộc Thiên Đào xúi:” Với thực lực của Lam Điền dù cướp trắng trợn thì cũng chẳng ai làm gì được, vì sao chúng phải làm một cách âm thầm lén lút? Vì chúng đuối lý, nàng chỉ cần nắm vào điểm này, dù chỉ một mình đi tìm Hạ Hoàn Thuần tính sổ cũng có hiệu quả bất ngờ.

Nàng là ai, trưởng công chúa Đại Minh mà, sư phụ hắn còn phải khách khí với nàng, huống hồ là hắn.

”Chu Mỹ Sác thêm tự tin: “ Đúng bọn chúng sẽ không giết ta, muốn giết thì giết lâu rồi, được, ta đi tìm chúng nói lý.

”Mộc Thiên Đào còn chưa kịp mừng thầm thì thấy Chu Mỹ Sác vò rối tóc, còn kéo lệch cổ áo ra một chút, để lộ ra cái cổ trắng trẻo, thậm chí lấy ít máu dính trên khải giáp của hắn bôi lên mặt, cuối cùng đá đi một cái hài, loạt động tác làm hắn hết hồn: “ Nàng định làm gì?”Chu Mỹ Sác nghiến răng: “ Lương Anh bảo thiếp nữ nhân có ba tuyệt chiêu là một khóc lóc, hai làm ầm ĩ, ba là treo cổ, ta muốn thử xem.

”Mộc Thiên Đào nuốt nước bọt, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với con mắt khác, chiêu vô lại này cũng học được rồi, còn cẩn thận dặn dò:” Nàng cũng đừng ép hắn quá, biết tới là dừng thôi, mục đích của nàng không phải là lấy về thứ chúng trộm, đồ vào miệng chó làm sao lấy về được? Nàng muốn là đưa mẫu hậu, mẫu phi, đệ đệ muội muội bình an tới Lam Điền.


”“ Nếu là bất kỳ ai khác sẽ không có lập trường, càng không có gan làm chuyện này, Hạ Hoàn Thuần thì khác, sư phụ của hắn muốn thành thiên cổ nhất đế, cha hắn là kết tinh ba trăm năm nuôi kẻ sĩ của Đại Minh ta.

”“ Nếu nàng bám lấy hắn, chí ít thì vấn đề này cũng được đưa tới cho Vân Chiêu, chuyện thành hay không đều có lợi cho nàng.

”Chu Mỹ Sác nghe rất chăm chú, sau đó cứ thế chân hài chân đất, dũng cảm bước ra đường phố bị gió lạnh hoành hành.

Phương thức giữ ấm của kinh thành vẫn hết sức nguyên thủy, ngoại trừ đốt lửa ra thì chẳng còn cách nào khác, trong hoàng cung hay đạt quan quý nhân may ra còn có địa hỏa long chứ nơi Hạ Hoàn Thuần ở tạm chỉ là tiểu viện tử của nhà có chút dư dả thôi, lấy đâu thứ xa xỉ đó.

Thế nên Hạ Hoàn Thuần cuốn mình bên trong áo lông điêu dày ấm áp, lười biếng nằm trên giường gấm, như con mèo lười biếng, thi thoảng thò móng ra uống ngụm rượu nóng từ hồ lô bạc treo trên bồn lửa, sau đó lại rụt tay vào chăn rên hừ hừ.

Hắn là người phương nam, dù tới Lam Điền nhiều năm, khả năng kháng lạnh vẫn rất kém cỏi.

Chuyện bọn họ đang làm tiến hành thuận lợi, dựa theo tiến độ này thì bốn năm ngày nữa thì nhiệm vụ cơ bản sẽ hoàn thành, nên hắn liền lười biếng một chút.

Hàn Lăng Sơn đẩy cửa đi vào mang theo tuyết lạnh tràn vào phòng, Hạ Hoàn Thuần tức thị thụt cả đầu vào áo ấm, kêu oai oái:” Đóng cửa, đóng cửa mau.

”Đáng tiếc hắn gặp nhầm người, Hàn Lăng Sơn ngang ngược sách cổ hắn ra như sách con gả, sau đó đã giày đi chui tọt vào cái áo choàng ấm áp, thuận tiện rót cả rượu hâm nóng của hắn uống:” Đi an bài đi, mười ngày nữa chỉ để lại số ít tinh nhuệ, còn lại rút hết khỏi kinh thành.

”Hạ Hoàn Thuần đóng sầm cửa lại, hét lên:” Ta an bài xong rồi.


”“ Người trẻ tuổi nên chịu khổ một chút, đừng suốt ngày trốn trong phòng sưởi ấm, chẳng có chút chí khí nào cả.

Thời tiết thế này vừa vặn đi quanh kinh thành, xem chúng ta có bỏ sót cái gì không.

”“ Hừ, cả chuông lớn trên chung cổ lâu cũng xem rồi, chỉ hoàng cung là chưa đi thôi.

”“ Để lại cho hoàng đế chút thể diện cuối cùng đi.

”Cái ổ chó ấm áp bị người ta cướp rồi, mình lại không có năng lực cướp lai, đành phải làm cái ổ khác.

May mà còn có hai cái chăn bông dày, hắn thêm nhiều than vào chậu lửa, khi ngọn lửa cam chui ra, hắn mở cửa sổ cho khói bay ra ngoài.

Vừa mới mở cửa hắn liền nhìn thấy một nữ tử hư nhược tập tà tập tễnh đi về phía này.

Rõ ràng một nữ tử không hề có sức uy hiếp nên đi qua hết trạm gác ngầm của hắc y nhân, tới khi nàng gõ vòng đồng trên cửa mới có một hắc y nhân mở cửa ra, giọng âm u hỏi tiểu cô nương đáng thương: “ Ngươi là ai, tới đây làm gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi