MINH THƯƠNG DỄ TRÁNH, YÊU THẦM KHÓ PHÒNG

Lục Cảnh:???

“Ngại quá, đại ca, tôi không phải gay.”

“Hì” Lương Thần tiến lên, đập chảo giết chết đối phương, “Bạn trai giống như vậy thì không có, nhưng chảo giống vậy thì có một cái.”

Đập chết người trước mặt xong, Lương Thần không còn thời gian để đối phó với người trên lầu, cũng không có thời gian đi chặn cầu mà tranh thủ từng giây để chạy độc.

Sự thật đã chứng minh rằng việc nghèo ăn gà giàu chuyển phát nhanh là hoàn toàn không có cơ sở ở đây, cô nơm nớp lo sợ đến tận vòng áp chót, kết quả khi Lục Cảnh mới vừa cúi đầu thoáng xem di động thì cô đã bị bắn chết.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khi Lục Cảnh ngẩng đầu lên, không nhịn được mà “Ối” một tiếng. 

Lương Thần: “…… Ý anh sao.”

“Không có gì.” Lục Cảnh nói, “Xin lỗi, xem ra em thật sự không thể sống thiếu anh.”

“Ơ……” Lương Thần đẩy cậu một cái, “Khoai Môn còn ở đây, đừng nói linh tinh.”

“Hai đứa còn nhớ anh vẫn còn đang ở đây hả?” Trong tai nghe truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tôn Bân Úc, "Yêu đương thì ghê gớm lắm sao? Lúc anh theo đuổi bạn gái, Lục Cảnh còn học tiểu học nha."

“Thật không?” Lục Cảnh nói, “Vậy anh có theo đuổi được thần tượng không?”

“Này cậu!” Tôn Bân Úc nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Ai cũng không dám theo đuổi thần tượng, anh kể cho cậu nghe chuyện anh từng theo đuổi một cô gái nè.”

Lục Cảnh ậm ừ hai tiếng.

“Cậu đừng có mà không tin, kinh nghiệm yêu đương của anh là đủ để cho cậu xài mấy năm đó!”

“Nói nghe thử xem.” Lục Cảnh lãnh đạm nói.

Tôn Bân Úc dừng một chút, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Mấy năm nay anh đã nhận ra một sự thật, cậu có biết phụ nữ bị ướt ở đâu thì mình phải để ý liền không?”

Lục Cảnh: “……”

Lương Thần: “……”

Tôn Bân Úc nói: “Đôi mắt!”

Lục Cảnh: “……”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Thần: “……”

Tôn Bân Úc lại nói: “Cam này, anh hỏi em, em biết đàn ông cứng ở đâu thì phải để ý liền không?”

Lục Cảnh: “……”

Lương Thần: “……”

“Cánh tay!”

Tôn Bân Úc cười ha hả, “Thấy anh tổng kết xuất sắc không?”

Lục Cảnh: “……”

Lương Thần: “……”

Không khí bỗng yên lặng

Lương Thần gượng cười: “Ha ha, rất xuất sắc. Em buồn ngủ rồi, tạm biệt.”

“Ể, đừng vậy chứ.” Tôn Bân Úc ngăn cô lại, “Chơi với anh hai trận nữa đi.”

“Ngại quá, đại hội Đảng 19 mới qua, tôi không muốn chơi với loại người có tư tưởng nguy hiểm như anh.” Lục Cảnh rê chuột bấm thoát khỏi trò chơi, “Anh đi mà tổng kết kinh nghiệm yêu đương cho chính anh đi.”

“Oa các người thật nhẫn tâm.” Tôn Bân Úc nói, “Anh có lòng tốt truyền thụ lại kinh nghiệm mà mấy đứa lại suy nghĩ lệch lạc rồi quay ra trách anh?”

Lục Cảnh: “……”

Lương Thần: “……”

“Thật là Lục Cảnh, cậu tuổi còn nhỏ nhưng giá trị quan có vấn đề nha.”

“Hừ.”

Lục Cảnh thốt ra lời cuối cùng, tắt yy ngăn giọng nói của Tôn Bân Úc.

Lương Thần uống thêm hai ngụm sữa, cười tủm tỉm nhìn cậu, "Có thể phỏng vấn anh một chút là khi theo đuổi được thần tượng thì anh cảm thấy như thế nào không?"

Lục Cảnh lấy ly sữa trong tay Lương Thần, nhấp một ngụm, sữa ấm trôi qua cổ họng lại có cảm giác ngứa ran trong cuống họng.

Cậu nói: "Kích thích, vừa mơ hồ vừa sảng khoái, giống như một chuyến phiêu lưu bí mật vậy."

Đôi mắt nâu nhạt của Lục Cảnh dường như phủ một lớp bụi dưới ánh đèn ấm áp, cậu nói một cách thản nhiên nhưng tim Lương Thần đã rung rinh mất rồi.

Lương Thần biết cậu cố ý nói lời này để an ủi cô.

Ai mà chẳng muốn quang minh chính đại sóng bước cùng bạn gái trên đường, tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của người khác đâu nhưng tiếc là cô không thể làm được.

Lương Thần vuốt má cậu, "Thật xin lỗi."

Hiện tại, cô vẫn không dám phơi bày mối quan hệ này với mọi người vì sợ cả hai bên bị tổn thương.

Lục Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười, "Vậy em bồi thường cho anh như thế nào?"

Biểu cảm trong mắt người này đột nhiên từ rõ ràng chuyển sang khó có thể miêu tả được.

Lương Thần xoay người rời đi, "Em muốn đi ngủ, ngày mai còn kịp chuyến bay nữa."

Quả thực đã đem phiền não trong lòng vứt sang một bên rồi, khó trách đã 25 tuổi mà vẫn giống như một cô bé.

Lục Cảnh đuổi kịp, chen vào phòng tắm với cô.

Lương Thần lập tức tăng tốc độ động tác, liếc mắt nhìn cậu, đánh răng hai ba cái rồi chạy vào phòng ngủ.

Lục Cảnh cũng đuổi kịp.

Lương Thần phóng lên giường, nhấc chân đè lên vai Lục Cảnh, “Anh tính làm gì?”

“Ngủ đó.” Lục Cảnh xoay người nằm lên giường, tay gối sau đầu, “Bằng không em muốn làm gì?”

Lương Thần dịch ra ngoài mép giường.

Căn phòng yên tĩnh.

Đêm khuya tĩnh lặng là thời điểm dễ suy nghĩ linh tinh nhất, sau khi bình tĩnh lại, Lương Thần lại bắt đầu nhớ đến chuyện trên mạng.

Quả nhiên, trò chơi chỉ có thể phân tán sự chú ý của cô trong một thời gian ngắn.

Đột nhiên, Lục Cảnh nói: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”

Lương Thần nhìn trần nhà không nói lời nào.

Lục Cảnh lại nói: “Em mà suy nghĩ linh tinh là anh hôn em.”

Lương Thần véo tai cậu, “Không có.”

Lục Cảnh đột nhiên ngừng nói, chỉ có tiếng thở d.ốc.

Vài giây sau, cậu lại nói: “Anh vừa mới nói gì?”

Lương Thần thuận miệng trả lời: “Em mà suy nghĩ linh tinh là anh hôn em.”

Lục Cảnh đột nhiên lật người, hôn lên má Lương Thần một cái.

Lương Thần không có phản ứng, chống lên bờ vai cậu, rồi lại không nhịn cười được, “Anh đang làm gì vậy?”

“Anh vừa mới suy nghĩ linh tinh.”

Nói xong, Lục Cảnh lại vùi đầu hôn lên môi cô.

Lương Thần lúc đầu còn cười đẩy cậu ra, dần dần cũng trầm mê vào nụ hôn này.

Sau đó, Lương Thần không biết từ khi nào mà quần áo của mình bị cởi ra từng cái một, chân tay rũ rượi mệt lả mãi cho đến khi ngủ thiếp đi.

Lục Cảnh nhìn Lương Thần trong lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Để bạn gái có được một giấc ngủ ngon, thật sự rất phiền phức và rất tốn công sức.

Mệt chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi