MINH TINH PR

Đổi lại là Liên Xuân Huyên nghe lời nói của Bạch Duy Minh, có vẻ khá hài lòng, gật đầu mỉm cười nói: “Được, tốt lắm. Bọn Dư tổng đang đợi tôi đây. Tôi cũng không biết ứng phó thế nào. Cậu đi với tôi, thay tôi nói hai câu, đỡ hai chén rượu, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.”

“Được.” Bạch Duy Minh gật đầu.

Vì vậy, Liên Xuân Huyên chỉ chỉ phòng trà đèn đuốc sáng choang cách đó không xa, Bạch Duy Minh đi theo Liên Xuân Huyên, hai người sóng vai đi về phía phòng trà kia.

Dung Quân Tiện nghe thấy lời nói của hai người này, trong lòng càng để ý hơn: Nói ra, Bạch tiên sinh làm quản lý quan hệ công chúng cho mình lâu rồi, vẫn chưa từng đến tiệc rượu cùng mình, càng chưa từng giúp mình chặn một ly rượu đâu! Bây giờ, anh ta lại đi chặn rượu giúp người khác. Cho nên là mình kém một bậc ư?

Dung Quân Tiện càng nghĩ càng không vui, vắt óc suy nghĩ tìm lý do gửi tin nhắn cho Bạch Duy Minh, nghĩ cả buổi, mới nghĩ ra được một cái cớ, vội vàng gửi tin nhắn cho Bạch Duy Minh: “Vừa nãy tôi đã nói chuyện với Lễ tổng, bây giờ hơi mông lung. Muốn tán gẫu với anh.”

Một lát sau, Bạch Duy Minh nhắn lại: “Lát nữa gọi lại.”

Dung Quân Tiện vội vàng gửi đi: “Không, không, không, tôi đến tìm anh ngay bây giờ.”

Bạch Duy Minh nói: “Tôi ở Tứ Mi.”

“Tôi cũng ở Tứ Mi.”

Dường như Bạch Duy Minh cảm thấy bất ngờ.

Dung Quân Tiện đến Tứ Mi chỉ có Vu Tri Vụ biết, đồng thời, Dung Quân Tiện dặn Vu Tri Vụ đừng nói cho Bạch Duy Minh. Vu Tri Vụ vừa nghe thấy Dung Quân Tiện nói “Đừng nói cho Bạch Duy Minh, chỉ có hai chúng ta biết”, cả người Vu Tri Vụ đã vui như nở hoa, đoạn nói: “Quả nhiên ông chủ Dung vẫn tin tưởng tôi nhất!”

Bởi vậy, Vu Tri Vụ tuyệt đối không nói cho bất kỳ ai chuyện Dung Quân Tiện đến Tứ Mi, thậm chí ngay cả Bạch Duy Minh cũng lừa gạt được.

Hình như Bạch Duy Minh hơi không vui, hỏi một câu: “Dung tiên sinh đến Tứ Mi lúc nào, tai sao lại không có ai nói cho tôi?”

Bây giờ Dung Quân Tiện có chút ưu tư, trả lời anh một câu: “Chẳng lẽ tôi thả cái rắm cũng phải nói trước một tiếng với Bạch tiên sinh hả?”

Bạch Duy Minh nói: “Thế thì không cần.”

Dung Quân Diện không còn gì để nói, nghĩ mãi, hỏi lần nữa: “Bây giờ anh ở đâu? Tôi tới tìm anh.”

“Cậu ở đâu? Tôi tới tìm cậu.”

Dung Quân Tiện cũng rất thành thật, trực tiếp gửi định vị. Nhưng vừa gửi đi, Dung Quân Tiện lại cảm thấy không đúng: “Sao mình dốt vậy trời? Mình nên gửi chỗ nào xa xa! Để ảnh tìm mình một lúc!”

Bạch Duy Minh lại trả lời: “Là trang viên hoa mơ? Vậy trùng hợp quá, tôi cũng ở đây.”

Vì thế, Bạch Duy Minh lại nói lân cận có “Quán trà số mười”, bảo Dung Quân Tiện đợi ở trong đấy. Lúc Dung Quân Tiện đi trên đường nhỏ hoa mơ, phát hiện sơn trang hoa mơ này đúng là rất rộng, trong rừng có rất nhiều phòng trà độc lập. Một phòng trà đại khái là tòa nhà một hai tầng, có đèn sáng, nhìn ra được đang tiếp khác, một số thì đóng kín cửa, chắc bên trong không có người. Mà phòng trà Bạch Duy Minh chỉ cho Dung Quân Tiện, đang đóng cửa.

Phòng trà ấy bên đường hoa mơ, treo bảng hiệu đường, viết chữ “Mười”, vừa nhìn biết ngay là “Quán trà số mười” mà Bạch Duy Minh nói. Dung Quân Tiện đi tới cửa phòng trà, nhấn chuông cửa, chẳng mấy chốc, cửa đã được mở ra, một cô gái mặc sườn xám cười nói: “Xin chào, tôi là Linh nghệ nhân pha trà.”

Dung Quân Tiện nói: “Là Bạch tiên sinh bảo tôi tới.”

“Ồ, tôi đã biết, Bạch tiên sinh vừa mới thông báo xong. Dung tiên sinh, mời vào.” Linh dẫn Dung Quân Tiện vào phòng trà. Lại thấy không gian bên trong rộng rãi, bên trái là phòng trà, bên phải là cầu thang bằng gỗ thật, nối thẳng tầng hai.

Dung Quân Tiện ngồi trong phòng trà, nữ phục vụ pha trà cho cậu. Dung Quân Tiện nhìn cầu thang gỗ, lại hỏi: “Cầu thang này đi lên đâu vậy?”

A Linh đáp: “Là phòng ngủ và phòng tắm.”

Tay Dung Quân Tiện nhận chén trà run một cái: “A? Nơi này của các cô không phải uống trà ư? Uống, uống trà này cũng muốn tắm rửa đi ngủ?”

Linh thản nhiên cười nói: “Chỗ chúng tôi chẳng những có uống trà, còn có ăn cơm, có sân bóng, có giải trí, đương nhiên cũng có quán bar. Tầng hai quán trà bên này đều là quán trà kiểu khách sạn có phòng trà và phòng ngủ. Bạch tiên sinh là khách ở đây.”

“À, cho nên chỗ này chẳng khác gì là khách sạn Bạch tiên sinh ngủ lại?”

“Có thể nói vậy.” Linh trả lời, “Nhưng tôi cũng không rõ lắm. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến quán trà này để phục vụ.”

Bình thường, Bạch Duy Minh đều ở đây pha trà một mình, cũng sẽ không gọi nghệ nhân pha trà tới. Nghệ nhân pha trà này vừa nãy được Bạch Duy Minh gọi đến quầy phục vụ kêu tới, chủ yếu là để có người ở cùng Dung Quân Tiện, không đến mức khiến Dung Quân Tiện nhàm chán một mình.

Công việc của Linh vốn cũng làm việc này, vừa pha trà, vừa nói chuyện giải buồn với Dung Quân Tiện. Linh là người biết ăn nói, nói chuyện rất xuôi tai, cũng làm cho tâm trạng của Dung Quân Tiện thoải mái hơn nhiều.

Hai người trò chuyện một lúc, lại thấy cửa được mở ra. Một cơn gió mát phất phơ thổi vào, mang theo chút hương hoa mơ thanh lịch. Bạch tiên sinh chậm rãi đi vào, trên người mặc một chiếc áo khoác xanh nhạt, trên vai quấn khăn quàng cổ màu trắng, khuôn mặt mang nét nho nhã đẹp đẽ.

Dung Quân Tiện đã không gặp Bạch Duy Minh mấy ngày, bây giờ gặp rồi, càng nhìn càng cảm thấy Bạch tiên sinh đẹp, lòng tràn đầy yêu thích.

Bạch Duy Minh mỉm cười, vừa cởi áo khoác và khăn quàng cổ, Linh đã tiến lên duỗi tay nhận lấy, ngoài miệng lại nói: “Bạch tiên sinh, chào buổi tối. Chúng tôi đang nói về anh đấy.”

“Chắc không phải nói xấu nhỉ?” Bạch Duy Minh nở nụ cười ngồi xuống bên cạnh Dung Quân Tiện.

Vừa đi từ ngoài vào, trên người Bạch Duy Minh vẫn mang theo ít hương hoa mơ lành lạnh. Dung Quân Tiện ngồi bên cạnh anh, lại muốn tựa lên bờ vai tản ra hương hoa mơ —— ý nghĩ này khiến trong lòng Dung Quân Tiện giật nảy mình.

Linh treo áo của Bạch Duy Minh lên, lại chạy tới rót trà nóng cho Bạch Duy Minh. Bạch Duy Minh nhận nhà, nói: “Vất vả cho cô rồi —— ” Ánh mắt Bạch Duy Minh hơi liếc xuống, nhìn thoáng qua bảng tên trước ngực nghệ nhân pha trà, nhìn thấy bên trên viết chữ “Linh”, mới cười nói: “Linh à, cảm ơn cô đã chiêu đãi. Cô có thể về rồi.”

Linh rời đi.

Thấy Linh đi rồi, Dung Quân Tiện nói: “Cổ cũng chưa đến được bao lâu, trà cũng chưa pha được mấy chén, đã bảo cổ đi rồi? Chẳng phải lỗ vốn à! Cổ mới đến hai mươi phút, đã kêu cổ đi, này còn tính tiền của một tiếng đồng hồ không?”

“Cậu là đại minh tinh đấy, cũng khoan tiền trong mắt rồi?” Bạch Duy Minh cười nói.

“Minh tinh cũng cần tiền nhá!” Dung Quân Tiện cần lấy một miếng trà bánh, cắm một miếng, lại nói: “Vả lại, tôi cũng nghèo rất nhiều năm rồi, càng kính trọng luyến tiếc những vật ngoài thân này hơn.”

Bạch Duy Minh cười cười, nâng chén trà lên, nói: “Cậu hấp ta hấp tấp đến Tứ Mi tìm tôi, có chuyện quan trọng gì vậy?”

“Tôi…” Dung Quân Tiện giống như bị nghẹn miếng bánh ngọt, hồi lâu không đáp lời, vội vàng cầm chén trà lên uống một ngụm, nhuận họng một cái, mới nói tiếp, “Tôi đến Tứ Mi, không phải vì tìm anh.”

“À?” Bạch Duy Minh nhấp một ngụm trà, “Vậy vì cái gì?”

“Vì —— ” Dung Quân Tiện kéo dài âm cuối, cũng chẳng phải để tạo sự hồi hộp, mà cậu cũng không nghĩ ra được vì ai. Tất nhiên cậu đến vì Bạch Duy Minh, nhưng dĩ nhiên không chịu thừa nhận. Cho nên đầu óc cậu xoay một cái, đáp: “Vì Lễ tổng.”

“Vì anh ta?”

“Đúng đó, tôi đi dạo trong vườn hoa mơ với anh ta cả buổi chiều.”

“Đi dạo đến bây giờ?”

“Không phải, đi dạo một lúc thì mỏi, còn mời tôi đến phòng trà của anh ta.” Để chứng minh mình không nói sai, Dung Quân Tiện còn cẩn thận nói, “Đó là chỗ khu phía đông, chỗ có mơ đỏ ấy.”

“Là cái phòng nhìn thấy được mơ đỏ trăng sáng à?”

Dung Quân Tiện nhớ đến cảnh đẹp nhìn thấy qua song cửa sổ lúc uống trà ở đó, ngẩn ra một lát, nói: “Đúng thế.”

“À.” Bạch Duy Minh nói không nhẹ không nặng.

Dung Quân Tiện nhìn khắp bốn phía, lại nói: “Tốt hơn nhà này của anh nhiều.”

Dung Quân Tiện không biết mình có nhìn lầm hay không, cậu lại cảm thấy hình như mình nhìn thấy khóe miệng Bạch Duy Minh kéo một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi