MINH TINH PR

Bạch Duy Minh nói: “Giường rất rộng.”

Dung Quân Tiện ngẩn ra: “Hả?”

Nhìn thấy Dung Quân Tiện lơ mơ, Bạch Duy Minh đành phải giải thích thêm một câu: “Tôi rất tình nguyện ngủ một giường với đại minh tinh.”

Lúc này Dung Quân Tiện mới hiểu được, lại nghĩ đến mấy đoạn kịch bản phim truyền hình thượng vàng hạ cám kia, bất giác cười lên, nói: “Vậy tôi sẽ nể mặt ngủ chung giường với anh!”

Bạch Duy Minh lại hỏi: “Cậu mang theo hành lý không?”

“Có mang, gửi ở quầy lễ tân.” Dung Quân Tiện gọi điện thoại, bảo nhân viên phục vụ của sơn trang đem hành lý đến, đặt ở quán trà số mười. Sau đó, Dung Quân Tiện lấy quần áo ở nhà trong hành lý đi vào phòng tắm, tắm nước nóng, thay một bộ quần áo ở nhà thuần cotton, xỏ dép lê của khách sạn, chậm rãi nằm xuống giường lớn.

Dung Quân Tiện lăn lộn một vòng trên giường, nói: “Đây là giường lớn này anh, hai người cũng đủ ngủ.”

Bạch Duy Minh nói: “Đúng đấy. Chẳng lẽ ban đầu Dung tiên sinh định chen giường đơn với tôi?”

Lời này cũng không tính là vượt quá, nhưng Dung Quân Tiện nghe được trong lòng bỗng dưng nhảy một cái. Dung Quân Tiện quay đầu đi, đổi chủ đề: “Mệt quá đi, tôi tắm rồi, anh cũng nhanh tắm cái rồi đi ngủ thôi.”

“Được, Dung tiên sinh.” Dáng vẻ Bạch Duy Minh giống như rất nghe lời, ôm một bộ áo ngủ do khách sạn cung cấp rồi vào phòng tắm.

Bạch Duy Minh tắm xong đi ra, đang xịt hai lần nước hoa Cologne, lại thấy Dung Quân Tiện đã ngủ say sưa, mê man không biết trời đất phương nào. Bạch Duy Minh cũng cười một tiếng, nhẹ chân nhẹ tay nằm xuống, cố gắng không đụng đến người đã yên giấc bên gối.

Dung Quân Tiện cũng coi như là người có nề nếp, đó là vừa dỗ vừa lừa chiếm được nửa cái giường của người trong lòng, nhưng nói đi ngủ là đi ngủ, không hề làm gì khác.

Hơn nữa, Dung Quân Tiện ngủ rất ngon.

Hôm sau, Dung Quân Tiện mở mắt ra, cũng là gần giữa trưa, bên giường đã không có người. Cậu vội vàng đứng lên, thấy trên tủ đầu giường để lại chữ, chữ viết có lực, kình cốt phong cơ[1] “Có việc, phải đi ra ngoài. Tối gặp.”

[1] kình cốt phong cơ: hình dung bút phát nở nang mà mạnh mẽ

Dung Quân Tiện nhìn thấy chữ, lại hơi uể oải, đấm đấm đầu mình: “Sao lại tham ngủ thế? Người lại đi rồi! Trời ơi… Chẳng lẽ ảnh lại đi làm quan hệ công chúng giúp gã đàn ông họ Liên kia?”

Dung Quân Tiện càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, lại cầm điện thoại lên, muốn gửi tin nhắn cho Bạch Duy Minh, nhưng mà, ngón tay đặt trên màn hình, làm thế nào cũng không nhấn xuống được.

Dung Quân Tiện cắn môi dưới, đang lưỡng lự, chỉ vì bây giờ cậu không có gì để nói với Bạch Duy Minh.

Bạch Duy Minh là quản lý quan hệ công chúng của cậu, lại không phải ai khác, ngay cả bạn bè cũng chưa đến. Vài lời tán gẫu vặt vãnh ngày thường, Dung Quân Tiện nói, Bạch Duy Minh cũng chưa chắc sẽ để ý tới, nói không chừng còn âm thầm cảm thấy khách hàng này rất đáng ghét ấy chứ!

Dung Quân Tiện nắm chặt điện thoại, than ngắn thở dài, lại vuốt màn hình mấy lần, vẫn chịu đựng được, trước tiên ra khỏi quán trà số mười, đi dạo trong rừng hoa mơ. Hôm qua ngắm cảnh vào buổi tối, thấy không chân thực, bây giờ nhìn cảnh sắc này vào ban ngày, càng cảm thấy như thơ như họa.

Bỗng nhiên mưa rơi như tơ, thấm vào cỏ thơm, Dung Quân Tiện quên mang dù, vội vàng đứng dưới mái hiên của một phòng trà. Lúc này, một nhân viên phục vụ đứng ở cửa, thấy Dung Quân Tiện, vui vẻ nói: “Anh là Dung Quân Tiện à?”

Dung Quân Tiện đóng phim được vài năm rồi, nhưng cũng chưa quen người lạ dùng giọng điệu của người quen để nói “Dung Quân Tiện à”, chỉ xấu hổ mỉm cười.

Trong phòng trà nghe thấy tiếng người hỏi: “Gì đấy? Hội trưởng Tuyên đến rồi hả?”

Nhân viên phục vụ trả lời: “Không phải hội trưởng Tuyên, là Dung Quân Tiện!”

“Dung Quân Tiện là ai?” Người kia chậm rãi đi tới.

Trong lòng Dung Quân Tiện nhảy một cái, nhận ra giọng nói của người kia — chẳng phải là gã đàn ông họ Liên tối hôm qua nói chuyện với Bạch Duy Minh ư!

Liên Xuân Huyên đã đi đến cạnh cửa, hơi thò đầu ra. Dung Quân Tiện quan sát tỉ mỉ Liên Xuân Huyên, lại thấy Liên Xuân Huyên nom hơn ba mươi, dáng dấp không đến nỗi nào, với vẻ ngoài của Liên Xuân Huyên trong giới giải trí chỉ có thể nói là đoan chính, nhưng lại là trai đẹp trong giới tổng giám đốc.

Liên Xuân Huyên nhìn thoáng qua Dung Quân Tiện, trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Ừm… Dung tiên sinh trông rất hiền hòa, cậu cũng là bạn bè của hội trưởng Tuyên à?”

“Không, tôi đi ngang qua, đến tránh mưa.” Dung Quân Tiện hơi xấu hổ.

Phục vụ lại nhảy cẫng nói: “Liên tổng không biết Dung Quân Tiện á? Đây là đại minh tinh đấy! Độ này diễn ‘Tăng Phàm Truyện’ rất hot.”

Nghe thấy thân phận của Dung Quân Tiện, chút khách sáo trên mặt Liên Xuân Huyên đã nhạt đi, hơi hơi lộ ra vẻ khinh bỉ: “Ồ, ngày thường công việc của tôi rất bận, không xem phim truyền hình, không hay nhận ra được minh tinh lớn minh tinh nhỏ gì.”

Dung Quân Tiện nghe được giọng điệu này thì không vui cho lắm, chỉ nói: “Ngại quá, mượn mái hiên của anh tránh mưa một lát, không quấy rầy anh chứ?”

Liên Xuân Huyên lại nói: “Xin lỗi, nơi này của tôi sắp tiếp khách rồi, người đứng bên ngoài cũng không tiện. Mời cậu đi cho.”

Tính tình Dung Quân Tiện không tốt, lập tức xị mặt, nói với phục vụ: “Vậy làm phiền anh trai cho tôi một cây dù.”

Phục vụ đồng ý rồi định đi lấy, Liên Xuân Huyên lại ngăn cản: “Trong phòng trà cũng không chuẩn bị được mấy cây dù, làm sao lại cho người khác mượn? Nếu nhóm người hội trưởng Tuyên không mang dù thì sao? Cậu có thời gian này, thì cầm hai cây dù, theo tôi đi đón hội trưởng Tuyên đi.”

Dung Quân Tiện tức giận, nói: “Nếu không có dù, tôi không đi nữa, nhất định phải đứng đến khi tạnh mưa.”

“Cái gì?” Liên Xuân Huyên cũng không vui, “Cậu làm gì vậy?”

“Tôi cũng không thể đội mưa đi về.” Dung Quân Tiện nói, “Hơn nữa, sơn trang này không phải của nhà anh. Cứ cho là anh bao hết phòng trà, nhưng không gian bên ngoài phòng trà là khu vực công cộng. Tôi cũng là khách của sơn trang, có thể đứng, anh phục vụ, anh nói xem đúng không?”

Phục vụ sững sờ, gật đầu nói: “Đúng là vậy, Liên tổng, Dung tiên sinh có thể đứng ở đây.”

Liên Xuân Huyên rất mất hứng: “Cậu đừng cho là tôi không biết loại người như cậu đang nghĩ gì! Từ đâu mà nghe ngóng được hội trưởng Tuyên muốn tới? Không phải muốn bám người có chức vụ cao à? Đặc biệt chờ đợi hội trưởng Tuyên ở đây, đúng là không biết xấu hổ.”

Dung Quân Tiện vừa nghe mình bị mắng một cách khó hiểu, càng nổi cơn tam bành, đang định dùng công lực ngôn ngữ thâm hậu của mình để răn dạy Liên Xuân Huyên, lúc này lại thấy ba người đi tới. Hai người trong đó đi ở phía sau che dù cho người đàn ông ở phía trước. Người đàn ông kia nom phong thái ung dung, mặc bộ âu phục đen, khuôn mặt tuấn tú, giống như được vẽ ra.

Liên Xuân Huyên thu lại vẻ khinh bỉ trên mặt, lộ ra nụ cười xán lạn, đẩy cửa đi ra, nghênh đón nói: “Hội trưởng Tuyên đến rồi? Mau vào đi. Sao trời mưa còn tới chứ… Cẩn thận bùn dính lên giày…”

Dung Quân Tiện nhìn thấy dáng vẻ nịnh bợ của Liên Xuân Huyên, cứ cảm thấy nếu “Hội trưởng Tuyên” này mà nói “Giày tôi bị bẩn rồi”, vậy Liên Xuân Huyên sẽ nằm sấp xuống liếm sạch giày.

Hội trưởng Tuyên nhìn thấy Dung Quân Tiện đứng dưới mái hiên, hỏi: “Đây là ai?”

Phục vụ nghĩ thầm: Những nhân vật lớn này cũng không xem phim truyền hình à? Vậy cuộc sống cũng không có gì thú vị khi làm một nhân vật lớn. “Tăng Phàm Truyện” cũng rất hay đó, mỗi ngày tôi đều ngóng trông khi nào Phạt phi chết đây.

Dung Quân Tiện lau nước mưa trên gò má, nói: “Tôi chỉ tránh mưa dưới mái hiên, bây giờ mưa nhỏ rồi, đang định đi.”

Hội trưởng Tuyên gật đầu, nói với người bên cạnh: “Cho cậu ấy một cây dù đi.”

Người kia đưa một cây dù cho Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện nhận lấy, lại nói cảm ơn: “Cảm ơn hội trưởng Tuyên.”

Hội trưởng Tuyên hơi ngẩn ra: “Cậu biết tôi?”

“Có biết đâu.” Dung Quân Tiện nói, “Tôi chỉ vừa nghe thấy vị Liên tổng này cứ luôn miệng lẩm bẩm, tôi mới biết. Nhưng tôi thấy con người hội trưởng Tuyên rất tốt, không kiêu căng, không giống như Liên tổng nói.”

Liên tổng nghe vậy mặt cũng tái luôn: “Tôi đã nói gì?”

Dung Quân Tiện chỉ tỏ vẻ bối rối: “A… Cái miệng này của tôi… Liên tổng không nói gì, tôi… Tôi đi trước!” Nói xong, Dung Quân Tiện bung dù rời đi, để lại Liên Xuân Huyên vẻ mặt xanh xao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi