MINH TINH PR

Khi Dung Quân Tiện phát hiện mình gửi nhầm tin nhắn đã muộn rồi.

Bởi vì cho đến khi hội trưởng Tuyên trả lời, Dung Quân Tiện mới biết mình đã gửi than phiền sai người.

Dung Quân Tiện cảm thấy hơi xấu hổ, nhấn mở khung tin nhắn của hội trưởng Tuyên.

Hội trưởng Tuyên nói: “?”

Dung Quân Tiện cũng rất muốn gửi lại một cái “?”.

Nhưng, Dung Quân Tiện dựa theo lịch sự, vẫn nói một cách đơn giản: “Ngại quá, gửi nhầm người.”

Hội trưởng Tuyên nhắn lại: “Cậu vốn định gửi cho ai?”

Dung Quân Tiện trả lời: “Tất nhiên là nói với nhóm quản lý của tôi.”

Hội trưởng Tuyên bèn nói: “Họ có thể giải quyết không?”

Dung Quân Tiện nghĩ thầm: Thực ra cũng không cần họ giải quyết, tôi dựa vào hai tay của mình đã giải quyết rồi.

Gửi một tin nhắn như vậy, chẳng qua là là Dung Quân Tiện muốn trò chuyện với Bạch Duy Minh thôi.

Dung Quân Tiện chỉ nói: “Thật ra thì khi đi ra ngoài, bao giờ cũng có những tình huống bất ngờ, tôi có thể tự xử lý được.”

“À.” Hội trưởng Tuyên gửi lại.

Dung Quân Tiện nhìn thấy chữ “À” này, đoán trước được hội trưởng Tuyên không muốn tiếp tục đề tài này, nên thức thời kết thúc chủ đề: “Tôi cũng nên đi nghỉ ngơi rồi.”

“Cậu nghỉ đi.” Hội trưởng Tuyên nói, “Uống nhiều nước ấm.”

Dung Quân Tiện và hội trưởng Tuyên trò chuyện một lúc, cũng đến giờ gọi video cho Bạch Duy Minh. Dung Quân Tiện đã trang điểm lại, bật thêm đèn bên cạnh gương trang điểm, điều chỉnh thông số của bộ lọc, mặt mày tỏa sáng xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Bạch Duy Minh trên màn hình cũng tinh thần phơi phới như thường. Ai có thể nhìn ra được Bạch Duy Minh đã làm việc thâu đêm?

Trước khi Bạch Duy Minh gọi video, trước tiên cũng đi rửa mặt, cạo râu ở văn phòng, còn mặc âu phục phẳng phiu đã được ủi và giặt sạch, mới mở camera video.

Rõ ràng gặp nhau chỉ nhìn thấy mặt trong video, lại phải tỉ mỉ chuẩn bị giống như đến cuộc hẹn.

Cách màn hình, Bạch Duy Minh hỏi: “Hi, Dung tiên sinh, hôm nay thế nào?”

Dung Quân Tiện vốn không cảm thấy thế nào, vừa nghe Bạch Duy Minh hỏi, lại ấm ức đầy bụng, oán trách nói: “Tôi thảm quá đi. Thạch Gia Ý lại dám bắt nạt tôi!”

Bạch Duy Minh cũng nói: “Cậu ta dám?”

“Anh cũng cảm thấy giận phải không! Cậu ta là cái thá gì chứ? Còn dám ăn hiếp tôi?” Dung Quân Tiện gật đầu, tức giận nói, “Nhưng mà tôi cũng không phải loại dễ chọc, tôi đánh cậu ta một đấm, cậu ta cũng chẳng dám thả lấy một cái rắm.”

Bạch Duy Minh cũng không quan tâm chuyện Thạch Gia Ý bị đánh, ngược lại hỏi: “Vậy cậu có bị thương không?”

Dung Quân Tiện hơi kiêu ngạo: “Cậu ta còn có thể làm hại tôi? Một đấm của tôi đã đánh cậu ta ngã xuống đất! Sớm biết cậu ta gà như thế, tôi cũng không cần đấm mạnh vậy.”

Bạch Duy Minh mỉm cười.

Dung Quân Tiện thấy nụ cười này của Bạch Duy Minh, lại nói: “Anh cười cái gì?”

“Tôi cười cậu, mở miệng nói bị bắt nạt, quay đầu nói cậu đã đánh người ta.”

Dung Quân Tiện lại nói: “Thế à… Vậy cũng không xung đột.”

“Đúng, không xung đột.” Bạch Duy Minh lại nói, “Nhưng làm quan hệ công chúng thì không thể nói vậy, cần phải nói mình thành yếu nhất, bị tổn thất nhất vậy mới dễ tranh thủ sự ủng hộ và thông cảm của công chúng.”

Dung Quân Tiện lại nói: “Anh cũng không phải công chúng.”

“Lo trước tính sau vẫn tốt hơn.” Bạch Duy Minh nói, “Tôi nghĩ Thạch Gia Ý sẽ không để chịu thiệt vậy đâu, sợ là muốn nói cho công chúng. Muốn mời nghìn vạn dân mạng đến phân xử.”

Đúng vậy, Thạch Gia Ý bị đánh hỏng mặt, đâu nhịn được cơn giận này? Cậu ta khóc lóc kể lể một hồi với người đại diện, người đại diện cũng nói: “Dung Quân Tiện khinh người quá đáng, đánh cậu thì thôi đi, sao có thể đánh vào mặt chứ?”

Thạch Gia Ý nghe được cũng nghẹn họng một lát, nói: “Cũng không thể nói đánh người thì coi như thôi chứ?”

“Dung Quân Tiện người ta độ này rất hot, tư lịch lâu năm hơn cậu, địa vị cao hơn cậu. Cậu là người mới, gót chân còn chưa đứng vững đã gây sự trước, bị dạy dỗ không phải đáng đời à?” Giọng nói của người đại diện cũng rất cay nghiệt: “Nhưng lỗi của cậu ta là đánh người không đánh mặt.”

Đánh người không đánh mặt, cũng là luật lệ trong nghề.

Suy cho cùng, diễn viên dựa vào mặt để kiếm cơm. Đánh mặt rồi, không nói ảnh hưởng đến công việc của diễn viên, sẽ còn ảnh hưởng đến tiến độ công việc của cả đoàn phim. Rất nhiều nhân viên đều thầm cảm thấy Dung Quân Tiện làm vậy không đúng chuẩn cho lắm. Dù gì thì bây giờ Thạch Gia Ý sưng phù nửa gương mặt, không thể quay phim tiếp, toàn bộ lịch trình quay đã bị ảnh hưởng.

Lúc ấy Dung Quân Tiện đang giận lú đầu, thật sự cũng không suy nghĩ nhiều đến vậy.

Dẫu sao, con người Dung Quân Tiện làm việc là thế, chú ý đầu không để ý đuôi, kích động lên là không còn lý trí.

Ảnh nghiệp Tứ Thông mà Thạch Gia Ý chịu sự quản lý cũng đã lặng lẽ phát động “Phản kích”. Quan hệ công chúng của Ảnh nghiệp Tứ Thông kéo nhóm điều hành của “Trời thiêu Xích Bích” để thương lượng, nói rằng có muốn làm tin lớn không, nói là người mới bị ảnh đế đánh sưng mặt ở phim trường, đây chắc chắn sẽ trở thành chủ đề nóng hổi, một khi thảo luận, bộ phim điện ảnh này chẳng phải là cũng chưa truyền bá đã hot theo rồi?

Đoàn phim suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng không phải không được? Đây cũng là một cơ hội tốt để lăng xê!

Lại không ngờ rằng, bên kia vu Tri Vụ cũng gọi điện thoại đến, chỉ nói: “Có phải các anh muốn dùng khúc nhạc dạo hôm nay để lăng xê không?”

Người bên kia đều im lặng.

Vu Tri Vụ lại nói: “Đừng không nói lời nào, cũng đừng sợ tôi. Muốn lăng xê, muốn trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, tôi chắc chắn rất vui lòng đấy!”

Người điều hành giật mình: “Thật hả?”

“Tất nhiên rồi! Ai mà không muốn nghệ sĩ nhà mình hot, ai mà không muốn nghệ sĩ của mình lên chủ đề hot?” Vu Tri Vụ dựa theo lời Bạch Duy Minh dạy, nói đến là lý lẽ rõ ràng, “Nhưng tôi thấy, anh muốn đẩy chủ đề Thạch Gia Ý bị người đánh, vậy là không thể thực hiện được.”

“Ồ”? Người điều hành lắng nghe, hỏi, “Tức là ý gì?”

“Cùng lắm là các anh chụp nửa bên mặt sưng lên của Thạch Gia Ý, chuyện mặt sưng phù, sao chắc chắn đó là bị đánh? Nói không chừng là cậu ta đau răng đấy?” Vu Tri Vụ đọc thuộc làu làu bản thảo Bạch Duy Minh đã viết, nói thao thao bất tuyệt, “Nhưng nếu viết ông chủ Dung bị bỏng, đây chính là chứng cứ vô cùng xác thực! Lúc bị bỏng, không phải camera đang quay hết à? Tôi thấy có thể đăng đoạn ngắn lên mạng, dẫn đường mọi người đến thảo luận rốt cuộc là Thạch Gia Ý cố tình hay là không cẩn thận! Chủ đề không có đáp án này, dễ dàng dẫn dắt quần chúng thảo luận nhất! Anh xem đi, đây có phải tốt hơn không?”

Nhóm điều hành thoáng cái bị nghẹn họng.

Anh ta đâu thể đăng chủ đề bôi đen Thạch Gia Ý chứ? Thạch Gia Ý là người của nhà đầu tư đấy!

Người điều hành vội vàng lắc đầu, nói: “Anh Vụ, anh Vụ, chắc chắn trong này có hiểu lầm. Đạo diễn Mai Mân của chúng tôi là đạo diễn lớn, làm nghệ thuật, sao lại làm lăng xê chứ? Tuyệt đối sẽ không lăng xê! Chủ đề gì, bàn tán sôi nổi gì, sẽ không làm đâu! Tin tức Thạch Gia Ý bị đánh cũng chắc chắn sẽ không rò rỉ ra ngoài, anh cứ yên tâm đi.”

“Vậy là tốt rồi.” Vu Tri Vụ hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại.

Bên điều hành thương lượng với Ảnh nghiệp Tứ Thông, nói: “Người đại diện của Dung Quân Tiện gọi điện đến hỏi, tôi thấy hay là đừng lăng xê nữa.” Người của Ảnh nghiệp Tứ Thông lại nói: “Giải trí Tùng Nguyên của bọn họ sống dở chết dở, chẳng lẽ tôi còn sợ họ à? Tôi thấy phải đăng! Nhất định phải đăng!”

Ai nghĩ tới, khi bên điều hành và quan hệ công chúng của Ảnh nghiệp Tứ Thông đang cãi cọ, đã có một nhân viên chạy tới cấp báo: “Mọi người mau xem đi! Lên chủ đề nóng rồi! Lên chủ đề nóng rồi!”

Trong lúc bọn họ khó hiểu đã cầm điện thoại lên nhìn, vừa nhìn thấy trên phần mềm xã hội, chủ đề bàn tán sôi nổi đầu tiên là “Các bạn có cảm thấy Thạch Gia Ý hắt nước nóng lên người Dung Quân Tiện là cố tình không”, nhấn vào xem, lại là đoạn video ngắn Thạch Gia Ý hắt nước nóng trong phim trường, bốn máy quay với bốn góc quay khác nhau, thu hết vào mắt. Lời nói của Dung Quân Tiện cũng không sai, kỹ năng diễn xuất của Thạch Gia Ý thật sự rất kém, video quay lại vừa phát, không phải mù cũng nhìn ra được Thạch Gia Ý cố tình.

Thì ra, Bạch Duy Minh đã lường trước được bên Ảnh nghiệp Tứ Thông sẽ lăng xê chuyện này, bởi vậy đã bảo Vu Tri Vu gọi điện thoại nói vòng quanh, kéo dài một chút thời gian. Anh sẽ lời dụng khoảng thời gian đó, lấy được đoạn video ngắn từ chỗ phó đạo diễn quen biết ở đoàn phim, đánh đòn phủ đầu, phát video lên mạng.

“Làm quan hệ công chúng, nhất định phải chiếm trước giá trị đạo đức cao[1].” Đây là lời nói kinh nghiệm của Bạch Duy Minh.

[1] Giá trị đạo đức cao: thường dùng trong các lĩnh vực kinh doanh và chính trị, cảm thấy tự tin vì cho rằng quyết định hay ý kiến của mình là hợp với đạo đức hơn so với của những người khác

Mọi người trước tiên đều sẽ tin vào thông tin nhận được lần đầu tiên, sau đó giải thích nữa, bất kể thật hay giả, đối với quần chúng mà nói đều là ngụy biện yếu ớt vô lực.

Thạch Gia Ý lập tức rơi vào trong những tiếng mắng chửi, bị công ty quản lý nhấn đầu xuống xin lỗi.

Quá trình này, Dung Quân Tiện không biết gì cả.

Đối với Dung Quân Tiện mà nói, chuyện đã xảy ra đó là ——

Dung Quân Tiện nói ngủ ngon với Bạch Duy Minh rồi ngủ, ngủ một giấc tỉnh dậy, vừa tới phim trường, Thạch Gia Ý đã khóc lóc chạy đến trước mặt mình xin lỗi.

Dung Quân Tiện cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng nhìn hai mắt cậu ta sưng húp như quả óc chó, khóc đến nỗi sắp ngất đi, cũng rất không đành lòng, chỉ nói: “Không sao, không sao.”

Thạch Gia Ý vội vàng vừa lau nước mắt nước mũi trên mặt, vừa giơ điện thoại lên nói: “Vậy chúng ta mau chụp ảnh chung đi, sau đó đăng lên phần mềm xã hội tỏ vẻ bạn tốt nhé!”

Người trong đoàn phim cũng chạy tới, nhao nhao hòa giải, cầm máy ảnh chụp tanh tách một hồi. Bên điều hành của đoàn phim cũng lập tức đăng ảnh hai người họ chụp chung, chứng có có sức thuyết phục rằng hai người hòa thuận.

Dung Quân Tiện thật sự đầy bụng nghi hoặc, hoàn toàn nghĩ không ra, nhưng điện thoại của Dung Quân Tiện đột nhiên đổ chuông. Cậu cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy cuộc gọi đến hiển thị một số lạ. Cậu lập tức rời khỏi đám người, đến chỗ vắng nhận điện thoại: “Anh trai giao thức ăn ngoài à?”

“Ừm…”

Một tiếng uể oải này, lại làm cho trái tim Dung Quân Tiện đột nhiên đập điên cuồng: “Bạch tiên sinh?”

Giọng nói của Bạch Duy Minh xuyên qua sóng điện từ, khá là từ tính: “Vừa mở miệng đã bị cậu nhận ra rồi?”

Dung Quân Tiện cười một tiếng, vẫn hơi ngượng ngùng: “Ừm…”

“Ở phim trường thế nào?” Bạch Duy Minh nói rất thản nhiên, “Vẫn suôn sẻ chứ?”

“Chuyện này à…” Dung Quân Tiện cau mày lại, mặt mang vẻ khó hiểu, “Thạch Gia Ý đột nhiên đối xử với tôi rất cung kính, còn khóc lóc nói xin lỗi tôi…”

“Không cần để ý.” Bạch Duy Minh nói.

Dung Quân Tiện nói với giọng điệu hoài nghi: “Có phải anh đã làm gì không?”

“Đúng thế.” Bạch Duy Minh dừng một lát, lại nói, “Đây là chuyện tôi nên làm.”

Đồng tử Dung Quân Tiện xoay vòng: “Chắc không phải anh tìm người trùm bao tải đánh cậu ta chứ?”

“Vậy tôi trở thành loại người gì?” Bạch Duy Minh kiên quyết phủ nhận, “Tôi là người có văn hóa.”

Dung Quận Tiện nói: “Được, anh văn hóa nhất. Tôi chưa bao giờ gặp người văn hóa như anh.”

Bạch Duy Minh khẽ cười, chỉ một tiếng ngắn ngủi xuyên qua sóng điện từ truyền tới, chọc cho Dung Quân Tiện lại lâng lâng một hồi.

Dung Quân Tiện nắm chặt điện thoại một cách vô thức, lỗ tai càng gần vị trí ống nghe, cố gắng bắt giữ thêm âm thanh đến từ Bạch Duy Minh, cho dù là tiếng hít thở cũng được.

Dung Quân Tiện sững sờ: “Bạch tiên sinh, tôi phát hiện tôi thích nghe anh nói qua điện thoại.”

Bạch Duy Minh bên kia im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhỏ vụn, như gió nhẹ ngày xuân.

Tâm tư Dung Quân Tiện hỗn loạn.

Một lúc sau, Bạch Duy Minh nói: “Tôi lại không thích nói qua điện thoại cho lắm.”

“Hửm?”

“Tôi muốn gặp cậu.”

“Hả!” Dung Quân Tiện khẽ hô một tiếng kinh ngạc.

“Cậu muốn ăn gì không? Chỗ cậu có thiếu gì không?” Bạch Duy Minh nói, “Hai ngày sau tôi đem tới đây cho cậu.”

Tim Dung Quân Tiện như con chim nhỏ nhảy nhót trên cành cây đang ở đầu cành báo xuân.

Hôm qua Dung Quân Tiện vừa xảy ra chuyện, Bạch Duy Minh đã lập tức bắt đầu bố trí xử lý, đồng thời còn bảo Mạc Lệ An mua vé xe, các công việc vừa kết thúc, sẽ đến huyện Sài Phi.

Bạch Duy Minh vốn định lặng lẽ tới, lại không biết làm sao, vừa nãy đã nói trước tin tức mình sẽ tới ra rồi.

Tim Dung Quân Tiện chuyển loạn giống như chuông gió đang treo, tinh tinh tinh, không nghe được âm thanh gì nữa, tinh tinh tinh ——

giống như âm nhạc, vang vọng trong tai trong tim cậu.

Cả ngày nay, Dung Quân Tiện đều cười tủm tỉm, như con mèo được cá.

Nam Lục và Thạch Gia Ý nhìn, trong lòng khó chịu, bèn nói, Dung Quân Tiện đánh Thạch Gia Ý rồi, còn chiếm được lý, còn ép Thạch Gia Ý xin lỗi. Chuyện này có thể không phấn chấn? Có thể không vui hả?

Thợ trang điểm vừa tô son cho Dung Quân Tiện vừa cười nói: “Anh Quân Tiện, gặp được chuyện vui gì à, khóe miệng lúc nào cũng vểnh lên?”

Dung Quân Tiện nói với thợ trang điểm: “Tôi có người bạn sẽ đến tham ban.”

“Vậy là chuyện tốt nha.” Thợ trang điểm cười nói, “Ở chỗ rừng núi hoang vắng này, rất nhàm chán. Có người bạn đến nói chuyện phiếm giải buồn cũng tốt.”

Đến chạng vạng tối, có nhân viên đến tìm Dung Quân Tiện: “Anh Quân Tiện, có người bạn tìm anh!”

Dung Quân Tiện vừa nghe liền vội vã đi ra ngoài, một tay đỡ mũ ngọc trên đầu, một tay cầm bội kiếm bên hông, chạy bước nhỏ ra ngoài, đang định cười chào đón, nhìn thấy đối phương lại ngẩn ra, hồi lâu mới nói: “Hội trưởng Tuyên?”

Hội trưởng Tuyên nhìn cậu, con ngươi đen láy: “Dung tiên sinh, cậu khỏe không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi