MINH TINH PR

Là một nhà thiết kế tiên phong, anh Tiểu Mỹ cũng khá có lòng tin với thiết kế của mình, bộ quần áo này mãi chưa xác định được người mẫu phù hợp, không ngờ gặp được Dung Quân Tiện, cảm thấy rất phù hợp, muốn xúi Dung Quân Tiện mặc nó lên sàn catwalk.

Bởi vì nhín thấy hiệu quả rất tốt, người trong ekip của Dung Quân Tiện cũng dao động.

Ngược lại chưa từng nghĩ rằng, thái độ của Bạch Duy Minh kiên quyết, đồng thời nói chắc như đinh đóng cột: “Nhóm quan hệ xã hội của chúng tôi có định vị rất chính xác về hình tượng của Dung Quân Tiện. Cũng hy vọng phía thương hiệu có thể hiểu cho.”

Anh Tiểu Mỹ thấy Bạch Duy Minh nói vậy, lại nói: “Nếu là quan hệ xã hội, chẳng lẽ không có ý định muốn nhiệt độ à? Dung Quân Tiện mặc quần áo này lên sân khấu, nhiệt độ chắc chắn tăng mạnh!”

“Ông chủ Dung không cần nhiệt độ, chỉ cần phòng bán vé và danh tiếng.”

Bạch Duy Minh trả lời chắc như đinh đóng cột, khiến anh Tiểu Mỹ á khẩu không trả lời được.

Nhưng mà, trong lòng anh Tiểu Mỹ lại không phục: Nói thanh cao thế kia! Chỉ cần phòng bán vé và danh tiếng —— vậy thì đừng tranh đại ngôn với Đỗ Mạn Hoài!

Lâm thời đổi người phát ngôn, cũng mang đến khá nhiều phiền phức cho anh Tiểu Mỹ. Nhưng anh Tiểu Mỹ dù gì cũng là người chuyên nghiệp, rất có tố dưỡng nghề nghiệp, đương nhiên sẽ không có lời oán giận trước người khác.

Thấy Bạch Duy Minh kiên định như vậy, anh Tiểu Mỹ đành phải dâng lên một bộ âu phục nam dài “Đúng quy đúng củ”. Đây cũng là bộ Bạch Duy Minh vừa ý nhất trong mấy bộ quần áo ban đầu định chọn, cho rằng nó hào phóng, đơn giản lại gọn gàng, không có nhiều xinh đẹp của yếu tố tiên phong, cũng rất phù hợp với định vị “Minh tinh chú trọng cả thực lực lẫn ngoại hình, đầy cảm giác cao cấp” hiện tại của Dung Quân Tiện.

Bộ âu phục dài này cắn xét gọn gàng, thiết kế sạch sẽ, không có trang sức dư thừa gì, lúc treo trên móc áo ngược lại có vẻ bình thường không có gì lạ. Đợi khi Dung Quân Tiện cầm quần áo mặc lên người, mới biết được lợi ích của việc cắt xén, vừa đúng là tăng lên đồng thời bóp nhỏ vòng eo, lộ ra vòng eo mảnh như liễu.

“Đừng mặc quần áo bên trong, cứ lộ xương quai xanh như thế là rất tốt rồi, chỗ này thêm một sợi dây chuyền thánh giá bằng bạc…” Anh Tiểu Mỹ khoanh tay, “Anh thấy OK không, Bạch tiên sinh?”

Bạch tiên sinh nói: “Bên trong mặc một cái áo thu đi?”

Anh Tiểu Mỹ là người đi đầu thời trang, nghe thấy “Áo thu” “Quần thu” là bắt đầu đau đầu: “Oh my god! Yên tâm đi… Hội trường có máy sưởi.”

Bạch Duy Minh lại nói: “Cái cổ áo này vẫn hơi thấp.”

“No problem, chúng tôi có thể dán băng dính phòng lộ hàng.” Anh Tiểu Mỹ cũng không hiểu tại sao đàn ông đàn ang sợ lộ hàng đến vậy, nhưng vẫn tuân theo nguyên tắc phục vụ khách hàng đưa ra cách giải quyết. Suy cho cùng, nhà thiết kế không chỉ cần năng lực thiết kế giỏi, năng lực giao tiếp và năng lực giải quyết vấn đề cũng rất quan trọng. Ngoại trừ một số ít tài năng tuyệt vời, phần lớn những nhà thiết kế đều làm quần áo cho ông chủ, cho khách hàng mà thôi, thương hiệu xa xỉ cũng không ngoại lệ.

Anh Tiểu Mỹ chỉnh quần áo cho Dung Quân Tiện, lại nói: “Phần eo bên này còn phải sửa nhỏ một chút —— oh my god, eo của cậu còn nhỏ hơn Đỗ Mạn Hoài nè…”

Dung Quân Tiện cũng không cảm thấy kiêu ngạo với những chuyện này. Bạch Duy Minh lại nói: “Đây là Đỗ Mạn Hoài mặc thừa?”

“Dĩ nhiên không phải, Mr. Bạch của tôi ơi.” Anh Tiểu Mỹ tranh thủ thời gian giải thích, “Đây là tác phẩm mới cho buổi trình diễn thời trang lần này. Chỉ là trước kia tôi đã hợp tác với Đỗ Mạn Hoài nên biết eo của anh ta thôi.”

“À.” Dung Quân Tiện cười, lại nói với Bạch Duy Minh, “Thật ra cũng không cần bày thế trận chờ quân địch như thế, quần áo thôi mà, cùng một kiểu người khác mặc trước không phải rất bình thường ư?”

“Tất nhiên không.” Bạch Duy Minh nói, “Tôi phải cam đoan cậu là người đầu tiên mặc quần áo này trên toàn thế giới.”

Anh Tiểu Mỹ không nhịn được cười nhạo nói: “Vậy thì too late, tối hôm qua tôi sợ lạnh, khoác bộ quần áo này ở trên người một lúc rồi. Thật là so sorry.”

Bạch Duy Minh cũng cười: “Không sao, không sao, Tiểu Mỹ là bậc thầy thời trang, không thể liệt kê vào phàm phu tục tử.”

Dung Quân Tiện lại nói: “Thế tôi chính là phàm phu tục tử à?”

Bạch Duy Minh đáp: “Đó là tôi nói xã giao với Tiểu Mỹ. Anh ta sao có thể so với cậu?”

Khóe miệng anh Tiểu Mỹ co giật một cái, giả vờ như không nghe thấy, bảo trợ lý thiết kế ghi chép số đo của Dung Quân Tiện, rồi nói: “Được rồi, cái này đã ghi xong. Dáng người ông chủ Dung của chúng ta đúng là amazing. Giống như người giả tôi dùng để may quần áo, thật sự là too good to be true. Vậy đi, quần áo đợi đến hội trường hôm đó lại may tí là được. Cũng bớt việc.”

“Hôm đó lại may?” Trước đó Dung Quân Tiện chưa từng tham gia show thời trang thế này, bối rối không hiểu, chỉ cho rằng anh Tiểu Mỹ có bệnh “cao su”, “Tại sao phải đợi đến hôm đó? Không sửa sớm hơn được hả?”

“Là thế này, darling.” Anh Tiểu Mỹ giải thích, “Vì đảm bảo thoạt nhìn superfit, chúng tôi hầu như đều không may quần xong mặc trên người model, mà là mặc quần áo lên người model rồi may. Lúc này mới có thể cam đoan hoàn toàn may vừa vóc người của cậu.”

Dung Quân Tiện kinh ngạc nói: “Hóa ra là thế à… Tôi đúng là tên nhà quê. Vào giới giải trí lâu đến vậy, cũng không biết chuyện này.”

Anh Tiểu Mỹ cười nói: “Giới giải trí cũng chưa hẳn sẽ trùng khít với giới thời trang mà, rất bình thường!”

Sau khi làm xong mọi thứ, anh Tiểu Mỹ lại cùng trợ lý tiễn đoàn người Dung Quân Tiện.

Sau khi bọn họ ra ngoài, lúc chuẩn bị lên xe, Bạch Duy Minh lại nhận điện thoại, vừa nhìn là người quen trong giới truyền thông. Anh bèn đi ra bắt máy, chỉ nghe người bên kia điện thoại nói: “Bên Đỗ Mạn Hoài mời công ty PR, đã nói xong rồi, để blogger giải trí có mấy triệu fans đăng bài ám chỉ Dung Quân Tiện dựa vào hậu trường cướp đại ngôn của Đỗ Mạn Hoài, còn ở trước mặt chế giễu Đỗ Mạn Hoài vừa già vừa xấu.”

“Ở trước mặt chế giễu vừa già vừa xấu?” Bạch Duy Minh cười hỏi, “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Ai biết được?” Người quen nói, “Tôi đã xem qua bản thảo công ty họ làm, chọn lọc từ ngữ đều hư hư thực thực, có lẽ, nghe nói còn có người biết chuyện tiết lộ.”

Bạch Duy Minh nói: “Vậy trước tiên anh gửi bản thảo cho tôi xem xem. Tôi cũng muốn thưởng thức xem hành văn của công ty PR Đỗ Mạn Hoài chọn trúng như thế nào.”

Chẳng mấy chốc, người quen đã gửi bản thảo vào hòm thư của Bạch Duy Minh. Bạch Duy Minh dùng di động mở ra xem, thấy ngay bên trong trước tiên đã nói chuyện “TORT thông báo chính thức xóa trong giây lát, sau đó lại gửi một bức ảnh chụp chung của Dung Quân Tiện và mấy cậu ấm, ý chỉ Dung Quân Tiện có người chống lưng. Sau đó, lại gửi một tấm ảnh chụp chung của Dung Quân Tiện và Đỗ Mạn Hoài ngồi chung một chỗ trong phim trường của “Trời thiêu Xích Bích”, trong tấm ảnh Dung Quân Tiện giơ cằm, ngón tay chỉ vào Đỗ Mạn Hoài, Đỗ Mạn Hoài thì cúi đầu, thoạt nhìn giống như là Dung Quân Tiện chỉ vào mũi Đỗ Mạn Hoài để chửi hắn.

Tấm ảnh này Bạch Duy Minh chưa từng nhìn thấy, nhưng chắc hẳn nếu cố tình chụp ảnh, muốn tìm được những khoảnh khắc này cũng không khó.

Trên thực tế, lúc ấy Dung Quân Tiện chỉ vào Thạch Gia Ý sát bên cạnh Đỗ Mạn Hoài. Khi Dung Quân Tiện răn dạy Thạch Gia Ý, trợ lý Đỗ Mạn Hoài quay được video. Sau khi Đỗ Mạn Hoài biết được đã nói: “Tốt lắm, giữ lại. Nói không chừng sau này có ích.”

Không ngờ rằng, thật sự có đất dụng võ.

Quan hệ công chúng bôi nhọ cầm tấm ảnh chụp màn hình này bắt đầu tiến hành “Nhìn hình viết lời” mà học sinh tiểu học đều biết, trên diện rộng miêu tả Dung Quân Tiện ngang ngược như thế nào trong phim trường, miệng chửi Đỗ Mạn Hoài cướp cảnh của cậu, cũng trực tiếp mắng “Đỗ Mạn Hoài vừa già vừa xấu”. Quá trình này miêu tả rất sinh động lại có cảm giác hình ảnh.

“Chỉ mặt gọi tên đưa tin như thế, blogger giải trí cũng dám nhận?” Bạch Duy Minh lạnh lùng nói, “Không sợ bị tố cáo hả?”

“Bị tố cáo cũng chỉ là chuyện bồi thường mấy chục nghìn.” Người quen trả lời.

Bạch Duy Minh gật đầu, nói: “Đúng, có lẽ bọn họ còn bỏ chi phí bị cáo bồi thường vào trong phí tổn, đúng không?”

“Bạch đại gia, anh thấy phải làm thế nào? Muốn cho bọn họ ngậm miệng không?” Người quen hỏi.

“Không, không cần.” Bạch Duy Minh nói, “Kệ họ.”

“Nhưng… phía trước đoạt đại ngôn thì thôi, nhưng tin đồn nhục mạ Đỗ Mạn Hoài trong phim trường sợ rằng sẽ tổn hại lớn đến danh tiếng của Dung Quân Tiện đấy?”

Bạch Duy Minh nói: “Anh nói rất đúng. Trước hết để họ đăng, sau khi đăng thì đè nhiệt độ.”

“Đỗ Mạn Hoài, Dung Quân Tiện và TORT đều là những điểm nóng gần đây, tôi sợ không đè được.”

“Vậy trong khi đè nhiệt độ, anh tìm công ty marketing đăng tin tức diễn viên cấp quốc gia Chu Hữu Vi chơi gái gọi đi.” Bạch Duy Minh nói, “Nhiệt độ này chắc chắn nghiền ép. Mọi người đều sẽ đi xem nghệ sĩ nhân dân chơi gái gọi.”

“Được, không thành vấn đề.”

Bạch Duy Minh cúp điện thoại, lần nữa quay về bên cạnh Dung Quân Tiện. Một đoàn người lái xe về khách sạn xa hoa TORT đã chuẩn bị cho họ. Bạch Duy Minh đưa Dung Quân Tiện về phòng, cũng nói rõ hành trình tiếp theo cho cậu —— hành trình rất thoải mái, Dung Quân Tiện chỉ có hai nhiệm vụ ở Lan Chử, một cái là tham gia buổi trình diễn thời trang của TORT vào cuối tuần, cái thứ hai là nhận phỏng vấn của tạp chí thời trang, đồng thời chụp ảnh bìa.

Dung Quân Tiện nghe xong, hơi kinh ngạc: “Thế chẳng phải tôi rất rảnh rỗi ư?”

“Nếu cậu chê rảnh quá,” Bạch Duy Minh nói, “Tôi có thể đi xung quanh dạo chơi với cậu.”

Dung Quân Tiện nghe vậy thì vui lắm, hỏi: “Được đấy, đi đâu?”

“Phương Đinh Lan Chử.”

Phương Đinh là một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Lan Chử, nếu tới Lan Chử, thì phải đến Phương Đinh, mới coi như không uổng chuyến này.

“Từ lâu tôi đã nghe nói phong cảnh ở đó rất đẹp.” Dung Quân Tiện cũng ngóng trông, nhưng lại nói, “Chỗ đó chắc chắn có rất nhiều du khách nhỉ? Tôi lại không đi được. Chắc chắn sẽ bị nhận ra.”

Bạch Duy Minh lại nói: “Không sao, chúng ta đi vào thứ hai, hôm đó khu thắng cảnh Phương Đinh đóng cửa.”

“Đóng cửa?” Dung Quân Tiện cảm thấy đầu óc hơi không tỉnh táo, “Nhưng đóng cửa rồi, chúng ta đi vào thế nào? Trèo tường à?”

“Vậy cũng không cần thiết.” Bạch Duy Minh nói, “Tôi quen người ta, có thể lặng lẽ đi vào.”

“Vậy thì tốt quá!” Dung Quân Tiện cười, “Xem ra vẫn là anh làm quan hệ công chúng có cách, quen nhiều người, làm việc cũng thuật tiện.”

Bạch Duy Minh nói: “Ban ngày đến Phương Đinh, buổi tối đến thăm Tuế lão gia.”

“Tuế…Tuế lão gia?” Dung Quân Tiện giật mình, “Chính là Khế gia có rất nhiều con nuôi ấy hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi