MINH TINH PR

Bạch Duy Minh bật cười, nói: “Không cần thiết.”

“Không cần thiết?”

“Nếu như cậu bị tố cáo, ” Bạch Duy Minh xòe tay, “Chẳng phải tôi còn phải bận rộn quan hệ công chúng giúp cậu à?”

“Nói cũng đúng.” Dung Quân Tiện gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Duy Minh lại hỏi: “Đây chính là chuyện cậu lo lắng hả?”

“Đương nhiên không chỉ chuyện này.” Dung Quân Tiện lo lắng, “Anh có giận tôi không? Cảm thấy tôi xâm phạm anh?”

“Sẽ không, sẽ không.” Chắc hẳn để tránh cho Dung Quân Tiện không yên tâm, Bạch Duy Minh lại bổ sung một câu, “Tôi cảm thấy rất vui sướng.”

Dung Quân Tiện ngây ngẩn cả người, hồi lâu hỏi: “Rất vui sướng?”

Bạch Duy Minh lại hỏi: “Cậu thật sự hoàn toàn không nhớ sao?… Chuyện có liên quan đến tối qua?”

Dung Quân Tiện nhíu mày, trầm ngâm cả buổi, nói: “Ước chừng nhớ được một chút, nhưng đều là mơ mơ hồ hồ, chỉ còn lại mấy đoạn ngắn, giống như nằm mơ.”

Bạch Duy Minh hỏi: “Vậy cảm thấy vui sướng không?”

Dung Quân Tiện ngẩn ra, nghĩ ngợi rồi đáp: “Có vui sướng.”

Bạch Duy Minh nghe vậy cảm thấy rất vui mừng, chỉ nói không uổng phí tối qua cày cấy một phen.

“Cậu cũng vui sướng, tôi cũng vui sướng, nghe ra dù sao vẫn không giống như chuyện xấu.” Bạch Duy Minh thanh thản nói, “Cậu đừng để ý mới tốt.”

Dung Quân Tiện bình tĩnh nhìn Bạch Duy Minh, đổi lại là một câu phản bác cũng nói không ra, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng: “Anh nói như vậy, hình như có chút lý lẽ…”

Bạch Duy Minh lại nói: “Tôi chẳng qua là nhìn không quen dáng vẻ kỳ cục của cậu, lúc thì như giận tôi, lúc thì lại sợ tôi giận cậu. Thật sự xấu hổ.”

Nghe Bạch Duy Minh nói kiểu này, Dung Quân Tiện cũng nhận ra mình hình như không có cách nào đối mặt với Bạch Duy Minh như ngày thường, quả thực là “Kỳ cục”.

“Tôi thấy ý của cậu, là không muốn quan hệ của chúng ta có thay đổi, ” Bạch Duy Minh hỏi, “Là ý này à?”

“Đúng!” Dung Quân Tiện gật đầu liên tục, “Đây là tốt nhất rồi.”

Trong lòng Dung Quân Tiện không yên tâm, không biết nên đối mặt với Bạch Duy Minh như thế nào. Bây giờ nghe phán đoán suy luận của Bạch Duy Minh, mới yên tâm hơn nhiều: “Đây không phải chuyện gì ghê gớm, chúng ta vẫn giống như lúc trước.”

Nghe Dung Quân Tiện nói vậy, khóe miệng Bạch Duy Minh hơi cử động, chỉ nói: “Cậu muốn như lúc trước, vậy thì như lúc trước. Tôi nghe theo cậu hết.”

Bạch Duy Minh cũng giống như người không sao, giọng điệu nói chuyện và cách làm việc không khác trước kia.

Đợi sau khi Dung Quân Tiện ăn xong, Bạch Duy Minh dùng giọng điệu như trước kia bàn bạc những hạng mục công việc với Dung Quân Tiện. Dung quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh bên cạnh bàn, lại hốt hoảng, có phần không thể lấy lại tâm trạng như trước.

Đợi nói xong những hạng mục công việc chờ làm, Bạch Duy Minh giương mắt hỏi: “Có vấn đề gì không?”

“Hả?” Dung Quân Tiện ngẩn ra, “Không có… Không có vấn đề gì đâu, Bạch tiên sinh.”

Bạch Duy Minh nhẹ nhàng cười một tiếng.

Đổi lại là Dung Quân Tiện đỏ bừng mặt, cứ cảm thấy nụ cười này của Bạch Duy Minh đặc biệt động lòng người.

Bạch Duy Minh dẫn Dung Quân Tiện ra khỏi phòng ngủ, tiện tay cầm đi chai rượu “Uống cạn tôi đi”. Xuống lầu dưới, đã thấy anh cả Tần ngồi ở phòng khách, thấy hai người, anh cả Tần cười đứng dậy nói: “Các ông muốn đi à? Không ở lại ăn cơm chiều hả?”

Bạch Duy Minh đáp: “Đã quấy rầy quá lâu. Vốn là trước đó phải khởi hành, nhưng không ngờ Quân Tiện nhà tôi không khỏe. Mới trì hoãn đến giờ này, thật sự khiến ông nhọc lòng rồi.”

Anh cả Tần vung tay lên nói: “Không sao! Các ông thích ở bao lâu thì ở bấy lâu!”

Nói đoạn, Bạch Duy Minh đưa chia rượu trong tay cho anh cả Tần, chỉ nói: “Nhờ ông chuyển rượu này cho Tần nhỏ.”

Anh cả Tần quan sát chai rượu này, lại nói: “Đây là rượu gì? Có vẻ rất thú vị.”

Bạch Duy Minh cười đáp: “Ông đưa cái này cho cậu ta, cậu ta sẽ hiểu.”

“Được, không thành vấn đề.” Anh cả Tần hào sảng nói.

Bạch Duy Minh dẫn Dung Quna Tiện rời khỏi phòng, đến vườn hoa, lại thấy hai người đứng dưới bóng cây, một người là cô Lưu, người kia là Đỗ Mạn Hoài, hai người nói nhỏ không biết bàn bạc chuyện gì.

Dung Quân Tiện thấy thế, nói: “Sao Đỗ Mạn Hoài cũng ở đây?”

Bạch Duy Minh nói: “Mặc kệ anh ta.”

Dung Quân Tiện lẩm bẩm: “Ban đầu tôi cảm thấy con người anh ta không tệ, nhưng càng ở chung lại càng cảm thấy anh ta quái gở.”

Bạch Duy Minh cười đáp: “Vậy cậu cũng không tính là quá đần, nhiều lắm thì hơi chậm hiểu.”

Dung Quân Tiện nghe Bạch Duy Minh chế nhạo mình, cũng không thể nói gì hơn, chỉ nín thinh.

Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện cùng lên xe tập hợp với ekip. Vu Tri Vụ và hai em gái trợ lý đã đợi ở sân bay từ sớm, thấy xe của Bạch Duy Minh tới, vội vàng tiến lên đón. Lại thấy Bạch Duy Minh xuống xe trước, lại vươn tay đỡ Dung Quân Tiện, trông Dung Quân Tiện bước đi không ổn định, tư thế khó chịu.

Vu Tri Vụ hỏi: “Ông chủ Dung sao vậy?”

Bạch Duy Minh nói: “Cậu ấy ngủ không ngon, ngã khỏi giường.”

Vu Tri Vụ nghe xong, kinh ngạc nói: “Thật hả?” Nói rồi, Vu Tri Vụ lại quan tâm nhìn Dung Quân Tiện: “Ngã ở đâu? Có đau không?”

Thấy Vu Tri Vụ nhìn mình chằm chằm rồi hỏi, Dung Quân Tiện đành phải trả lời: “Ngã mông chấm đất, đau lắm.”

Vu Tri Vụ nói: “Vậy phải cẩn thận.”

Dung Quân Tiện vào phòng chờ máy bay ngồi nghỉ ngơi. Hai em gái trợ lý vừa giúp đẩy vali, vừa nói thầm. Vu Tri Vụ đi sau Dung Quân Tiện.

Lúc sắp lên máy bay, Dung Quân Tiện nhìn vé máy bay, nói: “Tiểu Vu, anh ngồi khoang phổ thông à?”

Vu Tri Vụ cười nói: “Không sao, đường rất ngắn.”

Kinh phí của giải trí Tùng Nguyên có hạn, ông chủ keo kiệt, chuyện thế này cũng thường có, nhưng hôm nay Dung Quân Tiện hơi khó chịu, nói: “Nhưng… Vậy thì… Chỉ có tôi và Bạch tiên sinh ngồi khoang thương gia hả?”

Vu Tri Vụ hỏi: “Có Bạch tiên sinh đi với cậu không đủ à?”

“Đủ, rất đủ.” Dung Quân Tiện xấu hổ gật đầu, lại nói với Bạch Duy Minh, “Đi thôi, Bạch tiên sinh.”

Bạch Duy Minh mỉm cười gật đầu.

Vu Tri Vụ lại kéo Dung Quân Tiện qua bên cạnh nói: “Cậu với Bạch tiên sinh là lạ, có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Hả?” Mặt Dung Quân Tiện đỏ chót, “Tại sao anh nói vậy?”

Vu Tri Vụ nói: “Bởi vì trước đó chẳng phải cậu toàn gọi anh ta là Duy Minh à? Bây giờ sao lại gọi Bạch tiên sinh rồi?”

Dung Quân Tiện ngớ ra, lại cũng không biết nên nói gì.

Vu Tri Vụ nghĩ ngợi, hỏi: “Tối hôm qua hai người ở cùng nhau? Chẳng lẽ ngủ một giường?”

Mặt Dung Quân Tiện đỏ hơn: “Hả?… Ừ…”

“Không phải chứ? Cho nên tối qua hai người ngủ chung rồi?” Vu Tri Vụ không khỏi to gan suy đoán tiếp, “Là anh ta đá cậu xuống giường, hại cậu bị dập mông?”

Dung Quân Tiện nghệt mặt, “Ừm… Có thể nói vậy.”

“Ôi trời,” Vu Tri Vụ bất giác thở dài, “Tôi thấy Bạch tiên sinh cũng không phải cố ý, cậu cũng đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi với người ta.”

Dung Quân Tiện nói: “Tất nhiên tôi biết anh ấy không cố ý. Là mông của tôi kề sát vào bàn chân anh ấy. Nào có thể trách ảnh được?”

“Cậu tự kề sát để bị đá?” Vu Tri Vụ thật sự khó tưởng tượng được đây là hình ảnh gì, nhưng lại không hề không tin, dù sao anh ta cảm thấy ông chủ Dung không có chuyện gì là không làm được!

Nhóm người Dung Quân Tiện ngồi máy bay trở về thành phố Hoa Âm.

Dung Quân Tiện là “gà rán đang đỏ”, vừa trở về đã có lời mời đủ loại công việc. Bạch Duy Minh chọn cho cậu một liên hoan phim truyền hình thường niên, nói: “Lời mời này vẫn phải nhận. Nếu cậu đóng phim truyền hình, thì nên được giải thưởng phim truyền hình.”

Dung Quân Tiện hỏi: “Tôi đóng phim điện ảnh thì phải lấy giải điện ảnh? Đóng phim truyền hình thì phải lấy giải truyền hình? Thế không phải chuyện tốt đều bị tôi chiếm hết à?”

“Chuyện này không tốt sao?” Bạch Duy Minh cười nói. “Lợi gì cũng do cậu chiếm rồi, cậu còn chê. Thật sự là được hời khoe mẽ.”

Dung Quân Tiện nâng má, trong lòng lại nghĩ: Rốt cuộc mình có tính là đã chiếm hời của Bạch tiên sinh không đây?

Liên hoan phim truyền hình thường niên có một giải thưởng là “Nhân vật phim truyền hình được khán giả chào đón nhất”, được tạo ra bằng cách bỏ phiếu. Vai diễn “Tăng Phàm” của Dung Quân Tiện đương nhiên cũng xuất hiện trong danh sách, vì thế, fans của Dung Quân Tiện cũng triển khai có tổ chức, không ngắt quãng hoạt động bỏ phiếu.

Nhìn số liệu bỏ phiếu của từng nhân vật trong danh sách đều tăng mạnh như rót nước, Vu Tri Vụ cũng líu lưỡi nói: “Cậu xem chúng ta có cần cũng đẩy vote không?”

“Chuyện này không có ý nghĩa. Cũng không cần thiết.” Bạch Duy Minh nói.

Dung Quân Tiện cũng gật đầu, nói: “Giải thưởng này cũng không có ý nghĩa gì, lượng vàng lại không sánh được với giải thị đế nam diễn viên xuất sắc nhất.”

(thị đế: giải thưởng cho nam diễn viên xuất sắc về mảng phim truyền hình)

Bạch Duy Minh cười hỏi: “Ồ? Chẳng lẽ cậu muốn giải thị đế nam diễn viên xuất sắc nhất?”

Dung Quân Tiện cười: “Giải thị đến này do ban tổ chức bầu chọn, cũng không đơn giản như khán giả bỏ phiếu. Không phải tôi muốn là được.”

Bạch Duy Minh nói: “Tôi thấy cậu xứng đáng được giải thưởng này.”

“Lại là xứng đáng?” Dung Quân Tiện lầm bầm, “Chẳng lẽ ảnh đế lại là tôi, thị đế lại là tôi?”

“Đúng vậy, thế mới tốt.” Bạch Duy Minh nói, “Nở mày nở mặt vô hạn, nhất thời có một không hai, thích hợp với cậu nhất.”

Dung Quân Tiện xem danh sách dự bị của thị đế, lại nói: “Thật ra tôi nói một câu hơi kiêu ngạo nhé, thị đế đợt này phải là tôi, anh xem những người cạnh tranh với tôi toàn là thứ gì. Tôi mạnh hơn bọn họ nhiều.”

Bạch Duy Minh cũng liếc qua danh sách, nói: “Đúng thế, năm nay là năm thiếu, cậu là hot nhất. Cậu cầm giải thưởng này, cũng là có tài ắt có danh.”

Dung Quân Tiện đáp: “Tôi thấy cũng đúng. Cho nên giải thưởng bỏ phiếu được chào đón nhất, tôi cũng không quan tâm nữa, lất được là tôi dệt hoa trên gấm, không lấy được coi như là đưa than trong ngày thuyết cho những người không được chọn thị thế đi.”

Vu Tri Vụ nghe thấy bọn anh một lời tôi một câu, bèn nói: “Đã có kết luận này. Chúng tôi cũng bắt đầu chuẩn bị ăn mừng thôi!”

Bạch Duy Minh nói: “Tan họp trước đã.”

Kết thúc bàn bạc liên quan đến “Lễ trao giải phim truyền hình”, Dung Quân Tiện tự rời khỏi phòng họp trước, Bạch Duy Minh đi theo sau cậu, cùng bước vào thang máy.

Trong thang máy chỉ có cậu và Bạch Duy Minh. Dung Quân Tiện rất ít cảm thấy mất tự nhiên như vậy, lại cứ nghi ngờ trong thang máy tràn đầy mùi hương ngây ngất của hợp hoan. Nhưng, cậu lại sợ đây chẳng qua chỉ là ảo giác. Mùi nước hoa của Bạch Duy Minh đậm đặc, nhưng dùng lại rất ít, chỉ có lúc gần gũi mới có thể ngửi thấy, nào có hương bay khắp phòng khoa trương thế này?

Dung Quân Tiện cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân.

Chợt nghe thấy giọng Bạch Duy Minh: “Đúng rồi, có phải cậu vẫn cảm thấy không vui vì tôi không?”

Dung Quân Tiện vội ngẩng đầu, nói; “Hả? Cái gì! Không có mà?”

“Không có thì tốt.” Bạch Duy Minh mỉm cười, “Nhưng sau khi trở vê từ Lan Chử, cậu không đến nhà tôi uống trà nữa. Tôi nghĩ có phải cậu không muốn gặp tôi không.”

“Dĩ nhiên không phải…” Dung Quân Tiện ho khan hai tiếng, “Không có chuyện như thế.”

Bạch Duy Minh nói: “Tôi mua trà mới.”

“Hả?”

“Tối nay đợi cậu.” Bạch Duy Minh khẽ gật đầu với Dung Quân Tiện, nụ cười chân thành.

Vừa dứt lời, “Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào. Bạch Duy Minh đón ánh nắng đi ra ngoài, để lại một bóng lưng thon dài.

Dung Quân Tiện sững sờ tại chỗ, trong lòng sóng dậy muôn vàn.

Bắt đầu từ hai giờ chiều, Dung Quân Tiện đã ở trong nhà bắt đầu dưỡng da làm đẹp trang điểm thay quần áo, đến sáu giờ mới đi ra ngoài, đến nhà Bạch Duy Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi