MINH TINH YÊU


Sau buổi gặp gỡ giao lưu, Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ tiễn đạo diễn Quách Kính Thanh về tới tận nhà của ông.
"Được rồi, hai đứa về đi." Quách Kính Thanh mỉm cười nhắc nhở, vỗ vỗ vai hai thanh niên cao lớn đang đứng cạnh ông.
"Đợi thầy vào nhà thì tụi em đi." Nghiêm Tư Nhuệ dìu thầy Quách vào cổng.
"Tiểu Nghiêm, em xem thầy thành người già rồi nên mới cẩn trọng thế sao?" Quách Kính Thanh nhướng mày, đột nhiên làm động tác võ thuật, xoay nhẹ một vòng khống chế hai tay của Nghiêm Tư Nhuệ ở phía sau "Tiểu ngốc, em đừng xem thường thầy nha."
"Em sai rồi, thầy tha cho em đi." Nghiêm Tư Nhuệ đáp lại, cậu biết thầy Quách là đang có ý đùa thôi nhưng mà lực đạo của thầy cũng thực sự quá khỏe so với tuổi tác nha.
Quách Kính Thành cười vui vẻ, thả tay của Nghiêm Tư Nhuệ ra sau đó đă cả ý nói: "Đợi khi vào đoàn chính thức, thầy cho em xem rõ thực lực của lão già này."
Ông nói xong, lại liếc sang nhìn Lưu Quân Hạo vẫn đang nhìn chằm chằm ông và Nghiêm Tư Nhuệ từ nãy giờ mà không lên tiếng.
"Tiểu Lưu, em là em trai của Tiểu Nghiêm thì cũng xem như đã là một nửa học trò thân yêu của thầy rồi.

Về sau, cứ thoải mái tự nhiên, đừng quá e ngại với thầy."
Quách Kính Thanh quan tâm dặn dò.
"Dạ, em hiểu." Lưu Quân Hạo sắc mặt có hơi cau có nhưng khi được nhắc đến, anh lập tức khôi phục lại dáng vẻ hoà nhã "Cảm ơn thầy Quách đã chiếu cố, em và Tư Nhuệ sẽ cố gắng thật tốt trong bộ phim lần này."

Quách Kính Thanh gật đầu, ba người nói thêm vài câu thì mới luyến tiếc chia tay nhau.
Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ trở về xe.
"Quân Hạo, khi nãy có thầy Quách nên anh không làm khó dễ em.

Bây giờ, chỉ còn lại 2 chúng ta, cho nên em nói thật cho anh biết...!" Nghiêm Tư Nhuệ nói một mạch, cuối cùng vẫn do dự không dám nói hết suy nghĩ của mình.
Lưu Quân Hạo lái xe, liếc nhìn sắc mặt của Nghiêm Tư Nhuệ và thêm câu hỏi dang dở kia.
Anh có thể đoán được ẩn ý của cậu.
"Anh muốn hỏi em nhận vai diễn này là có ý đò riêng hay là vì yêu thích phải không?"
"Ừm..."
"Có yêu thích." Lưu Quân Hạo trả lời.
"Nếu em yêu thích kịch bản thì tốt, chúng ta sau này hợp tác vui vẻ." Nghiêm Tư Nhuệ quay ra cửa kính xe, cậu nhìn cảnh vật ở ven bên đường thay đổi liên tục "Gác lại chuyện cũ, hoàn thành tốt công việc của mình."
Lưu Quân Hạo có chút chần chừ một lúc nói, hơi mím môi nói thêm "Vậy nếu, tôi nói tôi chọn bộ phim này vì anh thì anh sẽ làm sao?"
"Vậy thì xin em rút khỏi đoàn đi."
"Lý do?"
Nghiêm Tư Nhuệ ngoảnh mặt lại nhìn Lưu Quân Hạo, thở dài một hơi mới trả lời: "Thầy Quách rất trân trọng tác phẩm này, anh không muốn vì lý do nào mà làm ảnh hưởng đến thầy năng suất của đoàn phim.

Nếu em không đặt cái tâm vào, thì xin em đừng nhận."
"Anh sợ thầy Quách đau lòng à?" Lưu Quân Hạo siết chặt vô lăng xe, cố giữ lấy bình tĩnh.

"Đây là bộ phim thầy Quách muốn tặng cho thầy Diệp trước khi thầy Diệp ra đi, anh không hi vọng chuyện của chúng ta sẽ gây ra phiền phức và tiếc nuối cho hai thầy ấy." Nghiêm Tư Nhuệ trực tiếp nói rõ ngọn nguồn "Hai thầy đã chịu khổ suốt mấy chục năm rồi, anh không nỡ để di nguyện cuối của thầy Diệp..."
Két~ xe đột ngột phanh gấp.
Nghiêm Tư Nhuệ muốn sang chấn "A" một tiếng lớn, sau đó quay sang nhìn người đang ngồi ở ghế lái đầy phẫn nộ.

Cậu quát lớn.
"LƯU QU N HẠO, em điên cái gì nữa?"
Lưu Quân Hạo đấm mạnh một cái vào vô lăng xe, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Nghiêm Tư Nhuệ, anh nở nụ cười chua chát với cậu.
"Tư Nhuệ, anh tốt thật đó."
Nghiêm Tư Nhuệ:!!!!????
"Anh vì chuyện của thầy Quách và thầy Diệp mà nhận phim với em, anh đồng cảm với chuyện tình của hai người họ mà chấp nhận vai diễn." Lưu Quân Hạo càng nói càng khinh thường chính mình, anh càng nghĩ càng nực cười "Tư Nhuệ, anh thật sự khiến tôi rất nghi ngờ.

Liệu rằng, có phải anh sẽ thương yêu và đồng cảm với cả thế giới nhưng sẽ loại trừ tôi hay không?"
Nghiêm Tư Nhuệ sợ hãi ánh mắt của Lưu Quân Hạo đang nhìn cậu hiện tại, đôi mắt đó rõ ràng là có dấu hiệu của sự mất kiểm soát.
"Quân Hạo...!em bình tĩnh chút."
Lưu Quân Hạo dường như không nghe thấy, nắm chặt cổ tay của Nghiêm Tư Nhuệ mà siết chặt, ép cậu nhìn anh "Anh cao thượng thật đó, anh giàu lòng bác ái thật đó Tư Nhuệ.

Vậy sao lúc ở sân bay, khi mà tôi van xin anh ở lại thì anh lại nhẫn tâm vứt bỏ tôi lại rồi rời đi vậy?"
"Hai chuyện này khác nhau."
"KHÁC THẾ NÀO?" Lưu Quân Hạo quát lớn.

Nghiêm Tư Nhuệ sợ đến tê cả đầu óc.
Cổ tay cậu dường như sắp bị bẻ gãy, cậu cảm thấy Lưu Quân Hạo thật sự giống như đang thật sự muốn nghiền nát cậu vào thời khắc này.
Sợ hãi dâng trào, cậu không sợ Quân Hạo sẽ nghiền nát cậu hay là đánh, mắng cậu.

Nhưng mà, cậu không muốn nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát này của anh chút nào.

Quân Hạo của cậu không như thế, Quân Hạo của cậu chưa lớn tiếng với cậu một cách nặng nề như này.
"Đừng lớn tiếng có được không?" Nghiêm Tư Nhuệ líu ríu nói nhỏ, âm giọng dường như muốn nấc nghẹn mà cố kiềm chế.
Giọt nước mắt trên khoé mắt lăn dài xuống.
Chính giọt nước mắt đó cảnh tỉnh lại Lưu Quân Hạo ngay, anh lập tức buông cậu ra mà trở về vị trí ghế lái của mình ổn định.
"Xin lỗi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi