MINH TINH YÊU


Nghiêm Tư Nhuệ trong cơn say ngủ nghe tiếng chuông phòng, lười biếng lăn qua lấy điện thoại trên tủ đầu giường, anh xem đồng hồ.
8 giờ sáng?
Ai lại kiếm anh giờ này? Lưu Quân Hạo chắc không thức sớm thế, thầy Quách giờ này nên ở trường quay những cảnh phụ rồi.
Người ngoài cửa là ai vậy chứ?
Sáng sớm quấy phá giấc ngủ của người khác là tội ác đó, có còn lương tâm không hả?
Nghiêm Tư Nhuệ chửi thầm trong lòng.
Bản thân vẫn ngồi bật dậy, uể oải bước tới cửa.
"Tới ngay đây."
Nghiêm Tư Nhuệ mở cửa.
"Tư Nhuệ."
"Viễn ca??? Anh..

sao lại đến sớm vậy?" Nghiêm Tư Nhuệ không giấu được kinh ngạc, kéo người vào trong phòng.

Anh sợ bên ngoài có fan tư sinh, bắt gặp cũng phiền phức lắm "Em còn nghĩ phải trưa anh mới tới, sao anh đến sớm vậy?"
Trương Thiệu Viễn không trả lời, hồn anh đã trôi dạt về nơi nào mất rồi.


Từ giây phút cánh cửa mở ra, khi anh nhìn thấy người trước mặt mình là Nghiêm Tư Nhuệ, người anh ngày nhớ đêm chờ thì cảm xúc của anh đã bị tê liệt tại đó.
"Tư Nhuệ..."
"Hửm."
Nghiêm Tư Nhuệ quay lại theo tiếng gọi, bất ngờ được Trương Thiệu Viễn ôm chầm lấy.
"Tư Nhuệ, cuối cùng cũng gặp lại em rồi."
Cái ôm càng siết chặt hơn.
"Tư Nhuệ, ba năm qua rốt cuộc em đã sống thế nào vậy hả? Anh muốn thăm em, muốn gặp em cũng không được.

Em nhẫn tâm thật đó, làm Viễn ca của em nhớ em đến mơ hồ luôn."
"Viễn ca, anh ôm em chặt quá."
Cậu biết là anh em lâu ngày không gặp nên cách thức biểu đạt tình cảm sẽ có chút nóng vội nhưng mà cậu sắp bị ôm đến ngột ngạt.
"Tư Nhuệ, em cho anh xin 20 giây thôi, xin em."
Nghiêm Tư Nhuệ nghe vậy không đẩy người ra, cậu mặc kệ thôi.

Cố chịu đau một chút, nhiều năm như vậy mà sức lực bạo quyền của Viễn ca vẫn không hề giảm đi, thật đáng nể.
"Cảm ơn em." Trương Thiệu Viễn nghẹn ngào cảm ơn, giống như đứa trẻ vừa được ban thưởng.
Thật ra, nếu đây chỉ là cái ôm dành cho người em trai nhiều năm gặp lại thì anh sẽ không chất chứa nhiều cảm xúc như thế.

Hiện tại, người anh đang ôm trong lòng chính là cái người mà suốt ba năm qua, anh chỉ có thể gặp và ôm trong mơ.

Từ nguyên nhân đó, anh mới sợ đây chỉ là một giấc mơ giống như hàng đêm anh mơ thấy.

Anh không dám buông tay, anh sợ buông tay thì sẽ tỉnh khỏi mộng.

Sợ phải đối diện với bức tường cô tịch, sợ Tư Nhuệ sẽ không ở cạnh anh nữa.
King cong~
"Viễn ca...!anh buông ra trước đã, em phải ra xem ai đến tìm em." Nghiêm Tư Nhuệ nói.
Trương Thiệu Viễn mặc dù không nỡ, nhưng vẫn quyết định thả người.


Anh còn ôm tiếp, có khi Tư Nhuệ sẽ phát hiện anh bất thường mất thôi.
Anh đi đến sofa.
Trên bàn có thuốc khử trùng và băng cá nhân.
Tư Nhuệ bị thương sao?
Câu hỏi hiện lên trong đầu, tâm tình có chút phức tạp nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài.
"Tư Nhuệ..."
"Đợi em chút..." Nghiêm Tư Nhuệ vội đáp lại, mắt vẫn trừng trừng nhìn người đang đứng trước mặt mình "Quân Hạo, em về phòng trước đi được không ha? Viễn ca đến bất chợt, anh còn chưa kịp thông báo cho anh ấy về việc chúng ta quay phim chung nữa.

Bây giờ em mà bước vào, anh thật sự không biết phải giải thích sao a~"
"Không cần giải thích, em giải thích thay anh."
Lưu Quân Hạo vừa nói, vừa chen vào phòng.
"Không được, em ít nhất phải cho anh 5 phút thông báo với Viễn ca đã." Nghiêm Hạo Tường chen chân ngăn cản, anh không muốn mọi chuyện rắc rối hơn xảy ra.
Lưu Quân Hạo chống tay lên cửa, cậu nhìn chằm chằm anh "Cho anh 5 phút cũng được nhưng mà phải có điều kiện, em không thể nào chờ đợi trong vô ích tại đây đâu."
"Điều kiện gì?"
Lưu Quân Hạo cười nham hiểm.
Sau đó, cậu nhân cơ hội hôn chụt một phát vào môi mỏng của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Được rồi...!điều kiện đơn giản thế thôi, anh vào trong thông báo đi." Lưu Quân Hạo thành công giở trò lưu manh, vui vẻ nói tiếp "Em chỉ cho anh 5 phút, chậm hơn 1 giây thì phạt anh hôn em 1 cái y như vậy nha."
Nghiêm Tư Nhuệ sắc mặt đỏ bừng, anh thẹn quá hoá giận chỉ tay cậu: "Quân..

Quâ..n Hạo em lại dám trêu anh? Em...!e..m.."
"Anh còn 4 phút 30 giây nha..."

Nghiêm Tư Nhuệ: "...."
Anh thở dài một hơi, bất lực tự chửi bản thân.
Tư Nhuệ ơi, Tư Nhuệ...!mày rõ ràng có thể không tham gia cái việc tính giờ này của Quân Hạo nhưng mày lại không từ chối, ngược lại còn dung túng em ấy làm càng quấy với mày.
Tư Nhuệ...!mau tỉnh táo lại.
Đừng để nam sắc hại thân mà.
"Tư Nhuệ, Quân Hạo...!hai người???"
Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Quân Hạo đồng thời quay sang, nhanh chóng đứng xa nhau.
"Viễn ca/Thiệu Viễn." Cả hai đồng thanh.
"Hai người...!là tình huống gì? Sao mà Quân Hạo cũng ở đây? Hai người...!lẽ nào là quay lại rồi?"
"Phải, bọn em quay lại hôm qua."
Lưu Quân Hạo vui vẻ nói, Nghiêm Tư Nhuệ ở cạnh lại lắc đầu điên cuồng.
"Không, anh đừng nghe Quân Hạo nói bậy."
Trương Thiệu Viễn:!!!!!???? anh đang rất sốc, làm phiền cả hai cho một ý kiến thống nhất.
[....]
Góc nhỏ tình tiết:
Trong lúc hai người dằn co, Trương Thiệu Viễn ở bên trong có chút chán nên ra ngoài xem thử, anh có ngờ đâu bản thân lại nhìn thấy cảnh tượng thân mật của Quân Hạo và Tư Nhuệ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi