MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI

Trần Kiến Đào đang ở cách đó không xa, hắn đã nhắm chuẩn vào vị trí của Tống Kiều ngay khi cờ chiêu hồn bể nát.

Chỉ là không nghĩ tới tốc độ của Hoắc trầm Lệnh lại nhanh như vậy, hắn còn chưa kịp làm gì đối với Tống Kiều thì Hoắc trầm Lệnh đã xông vào rồi.

Cùng lúc đó, ông nội Bạch, Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần ba người cũng vọt tới.

Trần Kiến Đào da đầu căng lên, bất chấp thân thể còn chưa khỏi hẳn nhanh chóng xuất thủ.

Hắn vừa mới bắt đầu kết ấn, thì Tống Kiều bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê lương kinh khủng.

"A a a a!!!"

Mọi người ai cũng sửng sốt nhìn sang.

Thấy Tống Kiều nằm trên mặt đất đang đánh về phía Hoắc trầm Lệnh, sau đó thì Hoắc trầm Lệnh lại chẳng có chuyện gì, mà ngược lại chính hắn bị một lực lượng vô hình đẩy bay ra ngoài.

Phương hướng lại chính là phía Trần Kiến Đào.

Trần Kiến Đào hoàn thành kết ấn ngay lúc Tống Kiều bay tới, trong nháy mắt dùng thuật pháp đem hắn định trụ.

Không có cách nào trốn thoát, càng không cách nào tự mình hại mình.

Nhưng điều mà Trần Kiến Đào không nghĩ tới là hồn Tống Kiều cứ như vậy biến mất ngay tại chỗ.

Tống Kiều có thể luyện chế ra cờ chiêu hồn chứng minh hắn luôn sử dụng bàng môn tà đạo, trong tay giết hại không ít người.

Loại người tâm ngoan thủ lạt, luyện chế cờ chiêu hồn chính là lấy quỷ nuôi quỷ. Người xấu xa tàn nhẫn như vậy không có khả năng không để đường rút lui cho mình.

Nhưng khi Trần Kiến Đào ngồi xổm xuống xem xét tìm kiếm thì thấy khí tức của Tống Kiều hoàn toàn không có.

Không chỉ như vậy, lúc hắn tìm kiếm linh hồn phát hiện hồn phách Tống Kiều đã ly thể biến mất hoàn toàn.

Như thế thật kỳ lạ!

Đây chính là người sống sờ sờ, thi thể còn nóng hổi vừa ở đây, hồn phách ly thể cũng có thể hiểu, có thể là nhân viên dẫn hồn đến từ sớm, trực tiếp đem hồn phách dẫn ra ngoài.

Nhưng bằng năng lực của hắn thế mà không có phát giác được một chút âm khí nào, thậm chí phụ cận cũng không có kết giới.

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là căn bản không có nhân viên dẫn hồn của địa phủ tới dẫn đi!

Trần Kiến đào: "......"

Luật của Địa Phủ cải cách rồi sao?

Cũng không cần nhân viên dẫn hồn nữa?

Sau khi con người chết đi, hồn phách trực tiếp đi thẳng tới âm phủ trong vài giây?

Nếu không vì sao trong vòng bán kính mười thước, hắn cũng không thấy được hồn phách Tống Kiều?

Hoặc là...... hồn phách Tống Kiều đã ẩn nấp mất rồi?

Nghĩ tới đây, Trần Kiến Đào trở nên cảnh giác.

Dựa theo tính tình âm độc tàn nhẫn của Tống Kiều, nhất định để lại kế hoạch rút lui cho mình.

Mà hiện tại hắn biến mất không thấy hồn phách chính là cách hắn chuẩn bị cho bản thân mình.

Hắn tu luyện bàng môn tà đạo, khó đảm bảo sau khi chết sẽ không biến thành quỷ mà tu luyện tiếp.

Trần Kiến Đào thật ra không biết, hồn phách Tống Kiều mà hắn tìm kiếm, ngay lúc Tống Kiều tử vong đã bị tấm bài vương lệnh nhỏ trong mi tâm của bánh bao sữa hút vào.

Bánh bao sữa cũng không có kịp phản ứng gì trong nháy mắt thì hắn đã bị truyền đi đến Địa Phủ.

Minh Vương luôn loay hoay bận bịu công việc, vẫn ở trạng thái là một màn hắc vụ nồng đậm, uy áp nặng nề đáng thẳng đến Tống Kiều làm cho hắn tê liệt ngã trên mặt đất.

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn lại đầy sát khí từ trong màn sương đen truyền ra.

"Ngươi, có ý đồ giết hại con gái của bản tọa?"

Tống Kiều: "...... Hả?"

Hắn nhìn trái phải xung quanh, lúc này mới phát hiện bản thân hình như là đến Minh Vương Điện của Địa Phủ.

Hắn chết?

Chết như thế nào?

Từ bên trong màn sương đen bao quanh Minh Vương đưa ra một bàn tay vô hình, nhẹ nhàng vung lên.

Hình ảnh cuối cùng trong cuộc đời của Tống Kiều khi còn sống được chiếu trước mặt hắn, giống như hình chiếu của thế giới nhân loại hiện đại.

Tống Kiều: "......"

Hắn lại là...... Chết bởi Hoắc trầm Lệnh!

Đúng!

Hắn nhớ ra rồi.

Hắn lúc ấy nghĩ đến lôi kéo Hoắc trầm Lệnh chết cùng hắn, nhưng không nghĩ tới hắn đánh cược sai rồi, kết quả lúc chạm đến người Hoắc trầm Lệnh thì bị một cỗ cường lực hung hãn đánh trả lại khiến hắn bắn bay ra như rác rưởi.

Quăng xuống đất trong nháy mắt tử vong tại chỗ.

Bất lực đến tột cùng!

Chết cũng không nhắm mắt!

Tống Kiều lại nhìn màn sương u ám phía trước, nhìn không rõ bên trong thử lên tiếng.

"Ngài là...... Minh Vương?"

Giọng nói lạnh như băng của Minh Vương vang lên: "Đúng!"

Tống Kiều: "...... con gái ngài...... Là......"

Bên trong giọng nói lạnh lùng của Minh Vương lộ ra mấy phần ôn nhu.

"Minh Tể Tể."

Tống Kiều như chết lặng.

Cảm giác trên đỉnh đầu như có thiên lôi trận trận đánh xuống!

"Con gái ngài...... Ở nhân gian?"

Minh Vương thanh âm lần nữa âm lãnh, hờ hững, lãnh khốc mà vô tình vang lên.

"Nhân giới có người Thông Linh có thể câu thông âm dương, người có năng lực cao thâm thậm chí có thể tới Địa Phủ làm khách, con gái của bản tọa vì sao không thể ở Nhân giới?"

Tống Kiều: "......"

Hắn xem như đã hiểu!

Vì sao ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Minh Tể Tể, dù như thế nào cũng nhìn không thấu.

Vì sao Minh Tể Tể có thể dự báo tương lai!

FCK …Nó chính là con gái ruột của Minh Vương!

Thậm chí còn biết ngày nào hắn chết!

Hoặc là nói đứa bé đó muốn để ai chết, muốn ai sống nhìn mặt trời ngày tiếp theo đều có thể?

Mọi người vẫn thường nói Diêm Vương muốn người ba canh chết, tuyệt sẽ không để người sống đến canh năm, đây chính là đạo lý này?

Mồ hôi lạnh trên trán Tống Kiều ứa ra, sắc mặt xanh trắng một mảnh.

Thời điểm hắn chết là thất khiếu chảy máu, mà chết không nhắm mắt cho nên bây giờ hắn có một đôi mắt trừng lớn, tròng mắt suýt nữa còn rơi ra khỏi hốc mắt.

Hiện tại vẫn là bộ dáng cái kia, cả khuôn mặt nhìn phi thường dữ tợn, vặn vẹo.

Minh Vương rất bận rộn, không có thời gian cùng hắn nói nhảm.

Nếu như không phải người này muốn mưu hại con gái của hắn, thì làm sao sẽ bị máu Minh Vương trực tiếp đưa thẳng đến Minh Vương Điện?

"Ngươi, lúc làm người hung tàn ác độc, giết hại ba mươi lăm nhân mạng! Vận dụng cờ chiêu hồn đảo loạn Nhân giới, ý đồ lợi dụng âm binh của Địa Phủ đối phó con gái bản tọa, tội tăng thêm mười cấp!"

"Người tới, trước đem hắn trực tiếp ném vào mười tám tầng Địa Ngục một trăm năm! Trăm năm sau, lại chịu hình phạt cho tội hại chết ba mươi lăm nhân mạng!"

Dứt lời, Tống Kiều cảm giác một lực lượng vô hình đánh tới.

Chờ lúc hắn kịp phản ứng lại thì hắn đã quỳ gối ở ngoài cửa lớn của một tòa nhà cổ to lớn.

Tống Kiều: "......"

Fck......

Hắn vừa sợ vừa bất lực.

Cho dù là người Thông Linh đến chỗ này cũng là run sợ trong lòng, cẩn thận từng li từng tí!

Mà con gái ruột Minh Vương đi Nhân giới, đó chính là boss cấp cao nhất mới xuất hiện!

Đây cũng thật là không công bằng!

Nhưng hắn không dám phàn nàn, phản kháng lại!

Hắn quỳ rạp trên mặt đất, bị dọa sợ đến nỗi nước mắt nước mũi giàn dụa.

"Minh Vương đại nhân minh giám, Tống Kiều tuyệt đối không dám mưu hại Tể Tể tiểu thư, đây là hiểu lầm...... Tống Kiều tuyệt đối...... Ô ô ô......"

Hai cái nhân viên Địa Phủ tiến lên, một ở bên trái và một đằng sau, chạm vào miệng hắn một cái, sau đó Tống Kiều không cách nào mở miệng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh trợn mắt nhìn xung quanh.

Nhân viên của địa phủ nhìn thấy tròng mắt hắn xoay chuyển loạn xạ liền trực tiếp chụp lôi ra.

"Vừa vặn tròng mắt của ta dùng quá lâu rồi, dính đầy bụi, không có thời gian tẩy rửa, ta đổi dùng tạm hai cái này đã!"

Tống Kiều đau đến mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Nhưng miệng bị phong bế, hắn đau đến toàn thân run rẩy nhưng vẫn kêu không ra tiếng.

Nhân viên của địa phủ thứ hai trên dưới dò xét Tống Kiều một phen, trực tiếp tháo một cái chân của hắn.

"Dù sao cũng ở mười tám tầng Địa Ngục tận một trăm năm, chân này đi với ngươi xuống mười tám tầng Địa Ngục quá lãng phí, đoán chừng đến lúc đi ra thì cũng không còn nguyên vẹn, trước cho ta mượn sử dụng!"

Nhân viên của địa phủ số một: "Cánh tay cũng không tệ!"

"Ngón tay cũng không tệ! Là bàng môn tà đạo, làm nhiều động tác nhỏ nên khớp nối đặc biệt linh hoạt, tháo xuống mang về cho người anh em dùng!"

"Lão tứ mấy ngày nay đều kêu gào phía sau lưng đau, cái lưng này mặc dù có tổn thương, nhưng so với lưng của lão tứ bị bắn thành cái sàng thì còn tốt hơn nhiều, tháo xuống!"

"Một cái chân khác cũng tháo!"

"Có thể sử dụng được thì đều tháo đi! Quay về cho các anh chị em cần dùng thì dùng!"

"Được! Làm đi!"

......

Chờ đến lúc Tống Kiều đến mười tám tầng, thì chính là"Tàn khuyết không đầy đủ" không cách nào hình dung hình thái hiện tại của hắn.

Cứ như vậy, hai nhân viên công tác đưa hắn đi hiện tại còn đang nghiên cứu đầu của hắn.

"Đầu không tệ, tháo đi, rất tròn trịa, hôm nào đi công tác còn có thể lấy xuống múc nước uống!"

Tống Kiều không trọn vẹn, toàn thân trên dưới đã không còn mấy cái bộ phận: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi