MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI

Hoắc Trầm Huy cùng Hoắc Tư Lâm nghe được lời này của bánh bao sữa thì sững sờ một chút.

Hoắc Trầm Huy nhìn về phía Hoắc Tư Lâm: “Tư Lâm, con đi xem một chút."

Bánh bao sữa lắc đầu: "Không được không được, anh Tư Lâm không thể đi một mình, sẽ có họa sát thân."

Hoắc Tư Lâm: "......"

Kiểm tra cho bánh bao sữa xong, bác sĩ cầm báo cáo kết quả tới, nghe thấy bánh bao sữa nói nhịn không được cười ra tiếng.

"Tiểu gia hỏa rất mê tín nha."

Bánh bao sữa nghe tiếng nhìn sang lại nhẹ giải thích.

"Tể Tể nói là sự thật, Tể Tể không nói sai a."

Bác sĩ cười tươi, sờ lên đầu bánh bao sữa.

"Tốt tốt tốt, tiểu gia hỏa thực sự nói thật, tiểu gia hỏa không có nói láo."

Bánh bao sữa bẹp miệng nhỏ, giọng sữa trong trẻo mềm mại.

"Bác sĩ đang gạt Tể Tể, chú căn bản không tin Tể Tể, chú hùa theo ý Tể Tể chơi."

Bác sĩ: "......"

Bác sĩ cười ngượng ngùng, đối với đứa nhỏ mập mạp lại phá lệ thanh tú, xinh đẹp này không thích không được, thậm chí trực tiếp bế lên.

"Được được được, chú sai rồi, chú xin lỗi cô gái nhỏ nhé, thật xin lỗi."

Bánh bao sữa chớp chớp đôi mắt to, cũng đưa tay ôm chú bác sĩ.

"Không sao, chú bác sĩ sau khi tan làm nhớ kỹ đi thẳng phía trước không nên quay đầu lại, nếu không sẽ rất không may."

Bác sĩ: "...... Được."

Không muốn bé gái nhỏ này mất vui, bác sĩ trái lương tâm gật đầu đáp ứng.

Bác sĩ bế bánh bao sữa ôm vào trong ngực, sau đó đưa cho hai cha con Hoắc Trầm Huy nhìn kết quả kiểm tra.

"Tiểu gia hỏa rất khỏe mạnh."

Nói xong bác sĩ nhìn về phía hai người: "Hai người nói bé ăn quá nhiều, không biết ăn nhiều đến cùng là đã ăn bao nhiêu, nhìn bụng nhỏ mặc dù phình lên, nhưng cũng không đến mức đưa đến bệnh viện kiểm tra chứ."

Hai cha con Hoắc Trầm Huy và Hoắc Tư Lâm: "......"

Nói ra khả năng bác sĩ cũng không tin, bé đã xử lý bốn mươi đ ĩa xôi ngọt thập cẩm, và một bàn lớn đồ ăn.

Nhưng ý nghĩ của hai cha con cùng đồng bộ giống nhau, Tể Tể trời sinh đã có mắt âm dương thì đã không giống với những đứa nhỏ bình thường khác rồi, ở vấn đề ăn uống này...... Vẫn nên chỉ người trong nhà biết thì tốt hơn.

Hoắc Trầm Huy cười cùng bác sĩ giải thích, Hoắc Tư Lâm lại bế bánh bao sữa vào trong lồ ng ngực của mình, nhanh chóng đi ra ngoài.

Ba anh em Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần nhìn hắn vô cùng lo lắng ôm Tể Tể đi ra, không ngoài ý muốn chút nào.

Hoắc tư Thần cười hắc hắc: “Anh Tư Lâm, Tể Tể thế nào?"

Hoắc Tư Lâm: "Tể Tể...... Tóm lại là như thế nào?"

Hoắc Tư Tước lại trực tiếp hỏi Tể Tể: "Tể Tể, em rốt cục là làm sao?"

Bánh bao sữa: "Không có làm sao a, chính là ăn nhiều, cha ở địa phủ nói có thể ăn là phúc, nói Tể Tể quá gầy, phải ăn nhiều một chút, nếu không cha ôm sẽ không có cảm giác trọng lượng gì cả."

Hoắc Tư Tước nhìn bé béo múp míp, tròn tròn trong ngực mình, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Tể Tể đã rất mập.

Nhưng mà mỗi một khối thịt giống như đều ở đúng vị trí của mình, đều nên là hình dáng đáng yêu như vậy.

Ví dụ như cái má bánh bao trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thịt mềm mềm ở cánh tay nhỏ, còn bắp chân......

Nhưng mà lại không giống một đứa bé béo phì, tiểu bàn đôn, thịt trên mặt chen lấn biến con mắt thành một đường nhỏ.

Con mắt bánh bao sữa vừa lớn vừa tròn, đồng tử vừa đen vừa sáng, oánh nhuận giống như hạt lưu ly trong suốt dưới nước, lại càng thanh nhuận đẹp mắt.

Lúc cười lên trên gương mặt có lúm đồng tiền nhỏ, lông mi có trật tự sắp xếp, dài lại còn cong cong, so với lông mi giả của nhiều minh tinh còn dài hơn.

Bánh bao sữa tròn tròn mềm mềm, cười có thể khiến lòng người mềm mại hơn.

Cho nên ăn nhiều cái gì......

Hoắc Tư Lâm suy nghĩ khác đi.

"Đúng! Có thể ăn là phúc, chỉ cần Tể Tể khỏe mạnh bình an, như thế nào cũng được."

Chẳng phải chỉ là ăn nhiều sao, hắn nhất định cố gắng kiếm tiền, tương lai Tể Tể muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn ăn nhiều thì ăn nhiều, muốn ăn ít thì ăn ít.

Bánh bao sữa cười đến cong cong đôi mắt to, quay đầu nhìn thấy bác cả đi ra, vội vàng lên tiếng.

"Bác cả, Chị An An đi đến bên kia rồi."

Hoắc Trầm Huy mặc dù không biết bánh bao sữa vì sao lại biết, nhưng lại rất tin tưởng mỗi một câu nói của bánh bao sữa.

"Đi, chúng ta đi đón con bé."

Hoắc Tư Lâm ôm Bánh bao sữa, Hoắc Trầm Huy mang theo ba đứa cháu đi thẳng đến chỗ địa phương mà bánh bao sữa chỉ.

Chỉ mấy phút trôi qua, Hoắc An An đã từ trên lầu khu nội trú đi đến bãi đỗ xe bên phải.

Cô đang rất bất an.

Bởi vì hệ thống không ngừng nhắc nhở.

【 Đám người Hoắc Trầm Huy mang theo Minh Tể Tể đã phát hiện ra ngươi rồi.】

Hoắc An An đang cảm thấy rất nóng vội, lúc đầu cô ở ngoài thành, nhưng là cô cùng mẹ của mình ai cũng không nghĩ tới, chị họ Hứa Dao bỗng nhiên té xỉu, sau đó đưa đến bệnh viện kiểm tra, kết quả mang thai.

Vương Ngọc Linh ép hỏi mới biết được, đứa bé trong bụng là con của Tống Kiều đã chết.

Vương Ngọc Linh quả quyết mang chị ấy đến bệnh viện làm giải phẫu, cho nên cô cũng đi theo đến bệnh viện.

Không nghĩ tới Minh Tể Tể cùng mọi người lại đuổi tới.

Bọn họ thực sự đã đến đây sau khi cô tới đây.

Thông qua hệ thống cô biết mấy người Minh Tể Tể đang ở phòng cấp cứu bên kia, sau đó cô lấy cớ có đồ rơi ở trên xe, rời khỏi khu nội trú, đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Tám tuổi không lấy được bằng lái, nhưng cô vẫn biết lái xe.

Hoắc An An quả quyết leo lên xe, vừa khởi động xe rời đi, trước đầu xe bỗng nhiên thoáng xuất hiện một bóng người, dọa cô suýt nữa ấn nhầm chân phanh thành chân ga.

Cô sợ hãi đến mức muốn chửi thề.

Đồng thời lại nhanh chóng nổ máy xe, di chuyển xe lùi lại.

Ở đây ánh sáng yếu ớt cô không thấy rõ người đến là ai.

Nhưng bất kể là ai, thì tuyệt đối không thể bị bắt.

Người cô thấp, kính chiếu hậu cũng nhìn không tới, trong lòng lại đang hoảng, đoán người ở đầu xe chính là Hoắc Trầm Huy hoặc là Hoắc Tư Lâm, cô đạp chân ga xuống dưới, xe rất nhanh lùi về sau thoát ra ngoài.

Đứng tại trước đầu xe là một người nam nhân tuổi trẻ khẽ cười một tiếng, hắn thoáng cúi thấp đầu, ánh sáng lờ mờ thấy không rõ khuôn mặt hắn.

Nhưng tiếng cười khẽ kia, Hoắc An An lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Rất quen thuộc nhưng lại có chút làm cho người ta sợ hãi, lạ lẫm.

Không giống như là cha hoặc là anh của cô, mà là......

Chân ga đạp xuống, xe lấy tốc độ thật nhanh lao về hướng ngược lại với tốc độ khó tin.

Nhóm người bánh bao sữa vừa mới bước vào bãi đỗ xe, bé đang ở trong ngực anh Tư Lâm làm ổ, bỗng nhiên dựng thẳng lưng lên, lông mày nhỏ cũng nhíu lại.

"Tể Tể, sao vậy?"

Bánh bao sữa cấp tốc nhìn thoáng qua bốn phía, mọi thứ xung quanh vẫn sạch sẽ, cái gì cũng không có.

Hoắc tư Thần cũng nhìn hai bên một chút: "Thật thần kỳ, cái bệnh viện này thật sạnh sẽ, thứ quỷ gì cũng không có."

Hoắc Tư Tước cũng gật đầu: "Anh cũng không thấy được."

Hoắc tư Cẩn nghe thấy tiếng động cơ ô tô từ bãi đỗ xe bên kia truyền đến tiếng rú, lông mày cũng nhíu lại.

"Trước đi qua nhìn xem đã."

Hoắc Tư Lâm gật đầu, ôm bánh bao sữa dẫn đầu đi ở phía trước.

Đi được một đoạn, bánh bao sữa bỗng nhiên mở miệng.

“Anh Tư Lâm, chúng ta đi về trước đã."

Hoắc Tư Lâm nghi hoặc: "Tể Tể, sao thế?"

Nhóm mấy người Hoắc Trầm Huy nghe thấy lời bánh bao sữa, vô thức nhìn bốn phía xung quanh.

Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, ánh sáng đèn đường mờ mờ, cho dù là hơn nửa đêm, xe cũng không ít, một chiếc nối tiếp một chiếc đỗ có trật tự theo hàng.

Trời tối mọi người không đi lại nhiều, bãi đỗ xe của bệnh viện an tĩnh làm người ta hoảng hốt.

Hoắc Trầm Huy vô thức sờ xuống vị trí trái tim, nhìn bánh bao sữa đang cau mày làm ra quyết định.

“Tư Lâm, nghe Tể Tể đi."

Hoắc Tư Lâm lần nữa nhìn về phía Bánh bao sữa: "Thật sự rời đi sao"

Bánh bao sữa gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.

"Đúng, lập tức rời đi."

Cách đó không xa truyền đến tiếng vang thật to, Hoắc tư Thần có chút hiếu kỳ.

"Tể Tể, có thể An An cũng ở đằng kia......"

Bánh bao sữa gật đầu: "Chị ấy đúng là ở bên kia, nhưng Tể Tể không nhìn thấy chị ấy."

Hoắc tư Thần vô thức nói: "Là bởi vì cách khá xa đi, chúng ta đi thêm một đoạn nữa xem sao."

Bánh bao sữa nhanh chóng lắc đầu, giọng sữa của bé gằn lại.

"Không thể đi qua, nhất định phải lập tức trở lại!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi