MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI

Vương Ngọc Linh bỗng nhiên bừng tỉnh, ý thức được lời nói của chính mình bị Hoắc Trầm Huy nghe được, cũng cảm thấy xấu hổ.

Cô vội vàng giải thích: "Trầm Huy, anh nghe em nói đã."

Hoắc Trầm Huy xoay người rời đi, vương Ngọc Linh lại giật mạnh ống tay áo của hắn.

"Trầm Huy, Tư Lâm cùng An An đều ở nơi này, chúng ta là người một nhà, có lời gì cần nói thì nói ngay ở đây, để cả nhà đều có thể nghe được."

Ra ngoài nói chuyện, dựa theo tính cách Hoắc Trầm Huy thì sợ là đến vị trí Hoắc gia Đại phu nhân sợ là cũng làm không được.

Nhưng có hai đứa bé ở trước mặt ràng buộc, Hoắc Trầm Huy như thế nào cũng sẽ không nói thẳng ra hai chữ ly hôn.

Nghĩ như vậy, vương Ngọc Linh nhanh chóng nhìn về phía hai đứa con trai và gái của mình.

“Tư Lâm, An An, hai con......"

Hoắc Tư Lâm quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với gương mặt em gái Hoắc An An đang thần sắc kinh hoảng.

"Mẹ, mẹ cùng cha ra ngoài nói đi, hiện tại An An cái gì cũng đều không nhớ, không thích hợp nghe chuyện đó."

Vương Ngọc Linh không ngờ tới con trai lại không giúp mình, tâm liền lạnh một nửa.

Bản thân có chút hoảng, thanh âm nói chuyện cũng cất cao hơn.

“Tư Lâm, mẹ là mẹ của con!"

Hoắc Tư Lâm phát giác được thân thể Hoắc An An lại run lên một cái, cúi đầu rủ tầm mắt xuống nhàn nhạt lên tiếng.

"Mẹ, mẹ đang dọa tới An An."

Vương Ngọc Linh cũng có chút đau lòng nữ nhi, nhưng là lúc này nhìn con trai không đứng cùng chiến tuyến với mình, bây giờ chỉ có thể dựa vào con gái.

Mặc dù không phải là con gái ruột của Hoắc Trầm Huy, nhưng cũng đã nâng niu cưng chiều ở trong lòng bàn tay tám năm trời.

Mà Hoắc Trầm Huy lại là người cực kỳ yêu thương con gái, nếu như con gái bị dọa, dù là không có quan hệ máu mủ nhưng đã gọi hắn là cha đã tám năm, hắn cũng không thể làm như không nhìn thấy?

Vương Ngọc Linh bỗng nhiên quay người bổ nhào vào giường bệnh bên cạnh, bắt lấy tay Hoắc An An.

"An An, mẹ không cố ý hù dọa con, chúng ta là người một nhà......"

Đúng lúc này thì điện thoại di động của Hoắc Tư Lâm vang lên.

Nhìn thấy là tư Thần gọi liền vội vàng nghe máy.

“Tư Thần, có phải là Tể Tể tỉnh rồi không?"

"Được, anh đã biết, anh cùng cha lập tức đi tới ngay."

Hoắc Tư Lâm vừa đứng lên, trên tay lại bị xiết chặt.

Hắn nhìn xuống thấy ngón tay của mình bị em gái An An bắt lấy.

Em gái hơi nâng mặt lên, rụt rè lại chờ đợi mà nhìn hắn.

Hoắc Tư Lâm nghĩ đến tình huống hiện tại của Tể Tể, còn có chú hai không thích em ấy liền đem ngón tay rút trở về, ôn nhu sờ lên đầu em gái.

"Anh đi xem Tể Tể một chút, rất nhanh sẽ trở lại đây."

Nói xong không do dự đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng bệnh.

Hắn vừa rời đi, Hoắc Trầm Huy cũng đi theo ra ngoài.

Giống như sợ chậm một bước liền chậm một bước để gặp Tể Tể vậy.

Vương Ngọc Linh vừa sợ vừa tức, thực sự nhịn không được lần nữa tức giận lên tiếng.

"Minh Tể Tể là cái thá gì? Cho dù An An không phải là huyết mạch của anh, nhưng tốt xấu gì anh cũng đã nâng ở trong lòng bàn tay nuôi tám năm trời!"

Hoắc An An bỗng nhiên dùng hai tay ôm đầu, suy yếu kêu lên đau đớn.

"Đau...... Đầu đau quá......"

Vương Ngọc Linh không quan tâm mắng Minh Tể Tể nữa, vội vàng ấn chuông gọi bác sĩ.

Trong phòng bệnh rốt cục an tĩnh lại, Hoắc An An làm bộ đau đầu vẫn còn đang ôm đầu, đáy mắt lại lộ ra bất mãn đối với vương Ngọc Linh.

Kể từ khi tỉnh dậy, cô đã giả vờ như không nhớ bất cứ điều gì

Mục đích chính là tranh thủ sự đồng tình của người nhà họ Hoắc.

Thân thể này vẫn còn là con nít, cho dù có lỗi lầm lớn, ai còn có thể cùng một đứa nhỏ mới vừa gặp tai nạn xe cộ không còn ký ức mà đi so đo?

Hệ thống cũng tức muốn xì hơi.

【Với tính cách này của cô ta, sao Hoắc Trầm Huy lúc trước lại muốn cưới cơ chứ? 】

Hoắc An An cũng muốn biết, bởi vì đi vào thế giới này mọi chuyện xảy ra luôn rất thuận lợi, lại có hệ thống hỗ trợ xuôi gió xuôi nước, cho nên chưa từng để ý tới chuyện này.

Chính bản thân cũng chưa bao giờ hoài nghi mình không phải là con gái ruột của Hoắc Trầm Huy.

Ngay cả hệ thống cũng bối rối, vội vàng quay đầu tìm hiểu tư liệu.

Nhưng không biết ban đêm ba ngày trước bị ảnh hưởng bởi cái gì, dữ liệu trở nên không được đầy đủ.

Nghĩ tới đây, Hoắc An An tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

【 Không biết, khả năng lúc ấy đầu ông ấy bị lừa đá! 】

Hệ thống cho rằng điều này rất quan trọng.

[Ta sẽ làm báo cáo lên trên để xem cơ sở dữ liệu có thể khôi phục được lại hoàn chỉnh hay không! Về phần Vương Ngọc Linh... nếu hôn nhân có nền tảng của tình yêu, cô ta vẫn có thể là người của nhà họ Hoắc thì ký chủ vẫn là đại tiểu thư Hoắc gia, nếu ly hôn... cô không phải là con gái ruột của Hoắc trầm Huy, thì rất có thể cô sẽ rời khỏi Hoắc gia với Vương Ngọc Linh, đây không phải là chuyện tốt. 】

Hoắc An An nghe đến đó, đại não linh động bắt đầu suy tính.

【 Không! Ta lại cho là chuyện tốt! 】

Hệ thống không hiểu.

Hoắc An An đã nghĩ kỹ biện pháp.

【 Hệ thống, Vương Ngọc Linh mặc dù tính cách rất tồi tệ, nhưng có thể làm cho cô ta vượt giới hạn sinh con cho nam nhân kia, gia thế nhất định không kém! Ta phải có lý do quang minh chính đại rời Hoắc gia, hơn nữa chính là để Minh Tể Tể không có cách nào tiến hành kiểm tra linh hồn của ta! 】

【 Một lát nữa ta sẽ nói Vương Ngọc Linh làm thủ tục xuất viện, sau đó để lạc nhau! Ngươi nhanh điều tra cho ta xem cha ruột thật sự của thân thể này là ai, để ta đi tìm hắn! 】

Minh Tể Tể tám chín phần mười là quỷ vật, mà bản thân mình là hồn nhập vào thân thể này, vạn nhất bị Minh Tể Tể đuổi hồn của mình ra, thì cô sẽ thất bại trong nhiệm vụ của mình.

Hình phạt cho sự thất bại là hồn phi phách tán, cô thậm chí không dám nghĩ tới.

Hệ thống không do dự.

【 Được! 】

Hoắc An An cùng hệ thống nói chuyện một lúc, thì bác sĩ y tá đều tới.

Vương Ngọc Linh gọi con gái đang suy yếu ôm đầu, đối với Hoắc Trầm Huy càng thêm bất mãn.

Đúng là cô đã vượt quá giới hạn, là cô không phải, nhưng nếu như khi đó Hoắc Trầm Huy không bề bộn công việc, không thèm để ý đến vợ mình thì bản thân cô có vì cô đơn nhất thời mà gian díu với người khác không?

Nếu như trái tim cô không hướng tới Hoắc Trầm Huy thì tám năm qua làm sao sẽ cố gắng giấu diếm thân phận của con gái?

Hoắc Trầm Huy!

Nếu hắn có can đảm nói chuyện ly hôn, cô sẽ rút một lớp da trên người hắn!

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Hoắc trầm Huy vừa vào đến cửa đã hắt hơi liên tục mấy cái.

Bước chân hắn vẫn không chút nào dừng lại, theo con trai cùng vào cửa.

"Tể Tể!"

Bánh bao sữa cảm thấy mình ngủ một giấc, trong mộng thấy được cha Minh Vương.

Nhưng mà bóng đen to lớn của cha Minh Vương tựa hồ nhỏ đi không ít, cũng không cùng bé nói chuyện, chỉ dùng màn sương đen hóa thành bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đầu của mình.

Giống như là đang an ủi bé.

Để bé ngoan ngoãn, không cần nghĩ suy nghĩ nhiều.

Lại hình như là đang dỗ dành bé ngủ.

Bé rất nhớ cha, cho nên ngoan ngoãn nép vào lòng cha nhắm mắt lại, từ từ chìm vào trong giấc ngủ

Kết quả không nghĩ tới một giấc ngủ liền ngủ ba ngày, những người thân của bé ở nhân gian bị dọa không hề nhẹ.

Bánh bao sữa vừa mở mắt nhìn thấy cha và các anh trai mồm miệng đầy râu ria có chút choáng váng, nhưng nhớ lại chuyện lúc trước khi ngủ ở trong đầu bé nhất thời lại cảm thấy lúng túng xấu hổ.

Bé nhẹ giọng xin lỗi cha và các anh.

"Cha, anh cả, anh hai, anh ba thật xin lỗi, Tể Tể lại dọa tới mọi người rồi."

Hoắc trầm Lệnh rất muốn ôm bánh bao sữa, nhưng nghĩ đến bánh bao sữa bị thương ở đầu, sợ tùy tiện chạm vào bé sẽ gây ảnh hưởng gì không tốt, định giơ tay lên, lại cứng ngắc dừng lại.

Bánh bao sữa vén chăn lên, hai tay chống đỡ giường chiếu muốn đứng lên.

Hoắc trầm Lệnh và ba người anh trai sợ đến mức tim đập loạn xạ.

"Tể Tể!"

Bánh bao sữa vểnh lên cái mông nhỏ chống thân thể, trên tay dùng sức chống đỡ nửa người chuẩn bị đứng lên.

Kết quả, vì ngủ quá lâu hơn nữa còn đang đói bụng.

Bàn tay nhỏ mũm mĩm không còn sức lực, lập tức rơi vào trong chăn mềm.

Lúc té xuống vẫn là đầu đập xuống chăn trước.

Cái mông nhỏ vẫn hơi vểnh lên, hai cái chân nhỏ cũng chếch lên trời......

Tư thế kia......

Cũng không đến nỗi quá buồn cười!

Bánh bao sữa: "......"

Hoắc trầm Lệnh vội vàng ôm lấy Bánh bao sữa, bàn tay hắn từ nách xuyên ra tận phía sau lưng bé, chuẩn bị đem người ôm lên.

Kết quả, bánh bao sữa hai tay vẫn nắm chặt chăn, giọng sữa nghe rất nỉ non lại đặc biệt kích động.

"Cha đừng ôm Tể Tể, để Tể Tể chậm rãi điều chỉnh đã."

Hoắc Tư Cẩn lập tức hướng ra ngoài cửa hô to: "Bác sĩ!"

Bánh bao sữa lại vội vàng kêu lên ngăn lại: "Không muốn bác sĩ không muốn bác sĩ, anh cả, thân thể Tể Tể rất tốt, Tể Tể chính là...... chính là......"

Bốn cha con Hoắc gia lo lắng cuống cả lên.

Bác sĩ cũng vừa lúc chạy vào, nhìn thấy tư thế kia của bé, từng người đều không bình tĩnh nổi.

"Trời ơi...... Tiểu gia hỏa bị thương ở đầu mà, tư thế như thế này là......"

Giọng bánh bao sữa vang lên, vừa thẹn vừa ngượng ngùng từ trong chăn truyền ra.

"Đầu Tể Tể rất tốt! Tư thế này...... là để mọi người đều không nhìn thấy Tể Tể, Tể Tể sẽ không thấy mất mặt, không xấu hổ!"

Tất cả mọi người: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi