MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI

69: Tiểu Quỷ Sợ Hãi

Hứa Dao mím môi, nhìn về phía Hoắc An An."An An em đi vào trước đi, chị chợt nhớ tới vừa rồi di động rơi ở trên xe, chị đi lấy điện thoại, sẽ quay lại nhanh thôi."Hoắc An An cũng không phát giác ra có gì không đúng, cô là bị cha ép tới để xin lỗi Minh Tể Tể, sau đó mời Minh Tể Tể đến nhà cũ chơi.Cho nên vẻ mặt đang rất khó coi."Chị Dao Dao, vậy em ở đây đợi chị đi, chị quay lại thì chúng ta đi vào cùng."Hứa Dao cười gật gật đầu, rất nhanh rời đi.Trong phòng khách Hoắc tư Lâm nhìn thấy em gái, hắn liền đứng dậy đi ra cửa."An An, em đến rồi."Buổi sáng hắn cũng muốn mang em gái tới đây cùng, nhưng em gái không muốn đi, cuối cùng hắn đành phải đi một mình.Dù sao cũng là người một nhà, An An dù có biến hóa không tốt đến thế nào thì cũng vẫn là em gái nhỏ của hắn, hơn nữa cũng còn nhỏ tuổi vẫn có thể từ từ uốn nắn."Chú hai cùng Tể Tể đi thư phòng rồi, chúng ta chờ một chút."Hoắc An An cúi đầu, trong mắt đầy oán hận biệt khuất.Nếu như không phải là cả nhà đều quan tâm Minh Tể Tể, trước khi Hoắc thị trang viên trở thành sản nghiệp của mình thì cô tuyệt đối sẽ không đến Hoắc thị trang viên lấy một lần."Em đã biết."Hoắc tư Lâm sờ sờ đầu em, khe khẽ thở dài."An An, em là em gái ngoan, cũng là chị gái tốt, đúng không?"Hoắc An An trong nội tâm không ngừng cười lạnh, được hệ thống thúc đẩy tư tưởng giáo dục, cô mấy năm nay lại trưởng thành hơn rất nhiều, gần như không còn tính tình trẻ con, tư duy có thể so với anh trai đã lên đại học."Anh trai yên tâm, em đã biết, em sẽ không cùng Tể Tể tranh cãi, Tể Tể là em gái, em là chị, về sau em sẽ đều nhường Tể Tể."Hoắc tư Lâm thở phào một hơi: "An An thật tuyệt."Hoắc An An chỉ cảm thấy buồn nôn.Hệ thống lại trong đầu nhắc nhở nàng.【 Nhịn xuống! Ngươi có khả năng diễn mà, cẩn thận, ngươi mà ngẩng đầu là anh của ngươi khẳng định nhìn ra được là đang giả vờ đó!】Hoắc An An cùng hệ thống xả bực tức.【 Rõ ràng ta mới là em gái ruột hắn, hiện tại anh ấy chỉ hướng về Minh Tể Tể cái con bé mồ côi kia! Còn vọng tưởng ta cùng nó chung sống hoà bình?】Hệ thống rất hài lòng thái độ của Hoắc An An.【 Yên tâm! Ngươi là chân mệnh thiên nữ, minh Tể Tể chắc chắn chính là hệ thống ác độc nhân vật nữ, nhân vật ác độc thì phải như vậy mà! Nếu như giai đoạn đầu không gây sự, về sau làm sao chịu chết thê thảm? 】Hoắc An An ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.【 Ngươi nói đúng! 】Cô nhìn về phía thư phòng, con mắt xoay chuyển suy nghĩ, lại nhìn về phía bể bơi ngoài trời ở đằng xa, trong đầu hiện lên một kế hoạch.Cũng không đợi chị họ nữa, cô chậm rãi ung dung đi ra ngoài, đi dạo ở hoa viên phía bên phải trong trang viên.…..Hiện tại ở trong thư phòng, bánh bao sữa vung bàn tay vừa tóm được con quỷ vứt trên mặt đất."Cha, đây là con quỷ vừa rồi hù dọa cha phải không?"Cha Hoắc: "......"Hôm nay, lúc đầu hắn dự định mang theo con trai con gái cùng đi Minh Giác tự ở vùng ngoại ô, để trụ trì trong chùa Minh Thành Phương nhìn xem.Hiện tại a......Không cần nhìn nữa!Bánh bao sữa nhà hắn rõ ràng không giống bình thường, mà vũ lực ở phương diện này lại vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn.Có lẽ đã sớm có chuẩn bị, cho nên Cha Hoắc vẫn rất trầm ổn, bình tĩnh."Đúng rồi."Bánh bao sữa đá vào bụng con quỷ một cái, đau đến nỗi con quỷ nằm quằn quại trên mặt đất khóc như sói gào, nói xin lỗi cầu xin tha thứ đủ các kiểu."Ta sai rồi! Tiểu đại nhân, đại nhân đại lượng, ta cũng không dám nữa!"Bánh bao sữa nhìn một thân chướng khí mù mịt, máu huyết dính khắp nơi, con ma xấu xí không chịu được, bàn chân ghét bỏ dùng sức bước lên trên đùi con ma đang lộ ra xương cốt.Cha Hoắc nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.….Bởi vì tò mò, cha Hoắc cũng đi qua, cũng giẫm.Kết quả một cước đạp hụt, cái gì cũng không có.Cha Hoắc: "......"Bánh bao sữa thấy liền bắt lấy tay cha, đem lực lượng vụng trộm chuyển một chút cho cha Hoắc."Cha, cha thử lại lần nữa."Cha Hoắc híp mắt, lại đạp một cước, mà đạp mạnh hơn so với vừa rồi.Quỷ vật ngao ô một tiếng kêu thê lương thảm thiết, xương bắp chân trực tiếp vỡ vụn gãy mất.Con Quỷ: "Ô ô ô......!Ta sai rồi, tiểu đại nhân cùng với ngài đây xin tha mạng a."Cha Hoắc năng lực tiếp nhận tốc độ cực cao, mặc dù không phải cùng một thế giới, nhưng con quỷ này dám ra tay đối phó với hắn thì không chút nào nương tay."Ngươi cũng đã chết, còn lưu luyến cái gì?"Bánh bao sữa nháy nháy mắt to, rất nhanh gật gật đầu."Cha nói đúng!"Con Quỷ: "......"Nam nhân này nói đúng hay không nó không thèm để ý a, nó sợ hãi chính là tên tiểu quỷ này a!Toàn thân âm khí......!Cái này thật sự là người sao?Nó nhìn kỹ bánh bao sữa, quanh thân một mảnh âm khí nồng đậm dày đặc, màu đen so với nó còn khiếp người hơn rất nhiều.Cho nên......!Đây thật ra là đồng loại với nó, nhưng đã sớm chiếm cứ thân thể con gái của nam nhân này, rõ ràng cũng là vì minh đèn kia mà đến?Đúng!Nhất định là như vậy!Nếu không phải thì thật không hợp lý!Trên thân đứa nhỏ này không có cái gì thuộc về huyền môn, ngược lại là một thân âm khí lăng lệ dọa người, đáng sợ hơn so với nó cấp Lệ, gần ngang với Vương.Chậc chậc!Khó trách vừa rồi đối với nó đuổi theo không từ bỏ, thì ra là lấy lòng nam nhân này!Con quỷ tự nhận không may, dù sao tài nghệ không bằng người."Tiểu đại nhân, ta cũng không dám nữa, ta sai rồi......!Van cầu ngài giơ cao đánh khẽ tha ta lần này, ta cũng là muốn cho con cái của ta có cái để tưởng niệm, muốn để con gái sống thật tốt, muốn nói cho con bé biết để không bị dì của nó lừa, nếu không ta đã sớm đi đầu thai."Có thể chạm vào con ma, Cha Hoắc tự nhiên không muốn để cho Tể Tể lại lần nữa tiếp xúc.Hoắc Trầm Lệnh một cước đem quỷ vật đá ra xa, đang chuẩn bị hỏi một số thông tin thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.Tống Kiều đứng ở ngoài cửa, sâu trong con ngươi lóe lên vẻ âm tàn."Hoắc tiên sinh."Hoắc Trầm Lệnh còn chưa lên tiếng, con quỷ trước đó còn kêu thảm bỗng nhiên toàn thân run một cái co lại thành một đoàn, hận không thể biến mất tại chỗ.Nhưng nó kiêng kị thực lực của bánh bao sữa nên không dám tùy tiện rời đi."Ta......" Tròng mắt của con quỷ không biết lúc nào đã rơi ra ngoài, dùng con mắt tối như mực dính đầy máu nhìn Hoắc Trầm Lệnh: "Hoắc tiên sinh, giúp ta một chút......!Ta......!Ta không thể bị hắn bắt được......!Hắn là ma quỷ......!Hắn so ma quỷ còn đáng sợ hơn......"Hoắc Trầm Lệnh: "......"Bánh bao sữa đột nhiên hắt xì liên tục mấy cái, mắt to đen nhánh nhanh chóng nhìn về phía cửa phòng.Từng đạo kim quang chậm rãi lan tỏa, bé biết cửa phòng đã bị hạ cấm chế, mà loại cấm chế kia còn rất lợi hại, con ma mà bé đánh trọng thương này, một khi đụng phải nhất định hoàn toàn biến mất.Bánh bao sữa nhìn về phía cha Hoắc: "Cha?"Hoắc Trầm Lệnh ôm bánh bao sữa lên, một đôi mắt thâm thúy u ám nhìn chằm chằm con quỷ.Con Quỷ tựa hồ đặc biệt kiêng kị Tống Kiều đang ở bên ngoài, tóc mọc ra rồi lại lần nữa từng sợi từng sợi rơi xuống, trên thân máu huyết cũng không ngừng chảy ra, toàn bộ thư phòng rất nhanh trở thành một mảnh hỗn độn.Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng lên tiếng: "Lại làm bẩn thư phòng, ta lập tức đem ngươi giao ra!"Con Quỷ: "......"Con quỷ chìm trong sợ hãi vội vàng đem tóc rơi xuống thu hết vào ngực, đồng thời dừng lại máu huyết đang chảy ra.Nó dùng hốc mắt trống rỗng tối như mực "Nhìn về phía" Hoắc Trầm Lệnh, trông rất là kinh khủng, nhưng lại giống như là rất thống khổ đáng thương."Là hắn......!Là hắn giúp em gái ta giết ta......!Hiện tại còn nghĩ mưu hại con gái của ta......!Ta đến trộm đèn, là muốn nói cho con gái mau trốn đi."Ngoài cửa truyền đến giọng thiếu kiên nhẫn của Tống Kiều: "Hoắc tiên sinh, nhanh mở cửa, chúng tôi tra được có dị dạng ở trong phòng của anh, anh không phải là bị nhốt rồi chứ?"Hoắc tư Lâm cùng trợ lý Giang Lâm ngăn lại: "Đội trưởng Tống, Chú hai sẽ không có chuyện gì."Tống Kiều phớt lờ hai người bọn họ, nhanh chóng lấy ra một tấm gỗ đào, phía trên có hoa văn phức tạp, cắm xuống cửa ra vào và nói lẩm bẩm trong miệng.Nhưng trong nháy mắt cửa phòng liền bị mở ra..


70: Đứa Nhỏ Này Rốt Cục Là Ai


Tống Kiều đi vào, vừa ngước lên nhìn liền đối mắt với Hoắc Trầm Lệnh đang ngồi trên ghế ôm bánh bao sữa, một đôi mắt đen nhánh lạnh như băng.

Giang Lâm cùng Hoắc tư Lâm cũng nhanh chóng đi vào.

Giang Lâm giải thích: "Ông chủ, thật xin lỗi, tôi cùng thiếu gia Tư Lâm không ngăn được Tống Kiều."

Hứa Dao từ đằng sau Tống Kiều đứng ra, nhanh chóng lên tiếng biện hộ.

"Ngài Hoắc, chúng tôi cũng là vì an toàn của ngài mà suy nghĩ, chúng tôi phát hiện âm khí ở trong phòng khách nhà ngài, còn có trong thư phòng này nữa."

Giang Lâm: "...... Cái gì âm khí?"

…..

Hoắc tư Lâm cùng Giang Lâm chuẩn bị đi ra ngoài, giọng Hoắc Trầm Lệnh lạnh lẽo như hàn băng vang lên từ trong thư phòng.

"Giang Lâm, gọi điện thoại cho Trần Kiến Đào!"

"Vâng!"

Tống Kiều nghe thấy là "Trần Kiến đào", mà lại gọi thẳng tên của sếp của hắn trong cơ quan ngành đặc biệt, trong lòng biết tình thế không ổn.

Nhưng mà con quỷ kia hôm nay hắn nhất định phải mang đi.

Cho dù không thể mang đi, cũng phải xử lý sạch sẽ.

Tống Kiều cười rạng rỡ, khuôn mặt áy náy.

"Ngài Hoắc, thật sự là xin lỗi, không được ngài cho phép đã xông vào."

Hắn hướng Hứa Dao liếc mắt ra hiệu một cái, Hứa Dao cầm la bàn bắt đầu điều chỉnh phương hướng, đi tìm con quỷ thoát ra từ trong tay bọn họ.

Hắn chậm rãi bước vào, tiếp tục cười cười xin lỗi Hoắc Trầm Lệnh.

"Ngài Hoắc, Hứa Dao tận mắt thấy có con quỷ đi vào thư phòng của ngài, mà yêu ma kia phi thường lợi hại, cẩn thận vẫn hơn, chúng tôi cũng là lo lắng ngài xảy ra chuyện. Ngài là người nắm quyền Hoắc gia, chúng tôi làm sao dám để ngài trong hiểm cảnh, có chỗ nào bất kính sai sót, mong rằng ngài thông cảm."

Hoắc Trầm Lệnh nhìn bánh bao sữa ở trong ngực hắn đã đem con Quỷ vo vo lại trực tiếp ấn vào một chiết bút máy trên bàn mà bé tùy tiện nhặt.

Cha Hoắc khóe miệng giật một cái.

Bánh bao sữa làm xong công việc trong tay, ngẩng đầu hướng cha lộ ra một nụ cười xán lạn, lắc lắc cái bút máy trong tay trước mặt cha.

"Cha, được rồi."

Hứa Dao nhận thấy có âm khí, nhanh chóng nhìn về phía địa phương Hoắc Trầm Lệnh đang ngồi, che dấu nhìn Tống Kiều một cái.

Tống Kiều hiểu ý, bước nhanh hướng Hoắc Trầm Lệnh đi tới.

Đến trước bàn làm việc, vừa hay nhìn thấy bánh bao sữa giơ một chiếc bút máy, đem nắp bút máy đóng vào, cùng Hoắc Trầm Lệnh nói chuyện giống như khoe khoang.

Khoảng cách gần như thế, thứ quỷ kia rơi nhiều tóc như vậy, trên mặt đất trong phòng khách khắp nơi đều là vết máu, căn bản không có khả năng lại trốn tránh sự truy tìm của hắn.

Thế nhưng là......

Không có!

Dù là hắn đã đến trước bàn làm việc, lại từ la bàn Hứa Dao đang cầm trong tay nhưng vẫn không tìm thấy gì.

La bàn đứng yên, kim đồng hồ phía trên không hề dịch chuyển.

Tống Kiều: "......"

Hứa Dao nhìn thấy như vậy, sắc mặt biến đổi.

"Làm sao lại không chạy nữa? Chẳng lẽ la bàn hỏng?"

Tống Kiều cùng Hứa Dao đều biết là không có khả năng, thậm chí từ trên người lại lấy ra các vật khác để kiểm tra âm khí, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Bánh bao sữa một mặt tò mò nhìn bọn hắn, lắc lắc bút máy trong tay.

"Bác Tống, hai người là đang tìm cái này sao?"

Con quỷ ở bên trong bút máy: "......"

Nó xong rồi!

Nó muốn chạy, nhưng lực lượng quá cường hãn đến nỗi nó không thể động đậy được.

Hoắc Trầm Lệnh: "......"

Tể Tể, con xác định để bọn họ nhìn thấy cái bút cũng không có vấn đề gì?

Hoắc Trầm Lệnh trong lòng run lên, nhưng thần sắc trên mặt vẫn rất lạnh lùng, cùng với lúc bình thường không có gì khác nhau, nếu có khác thì chính là cực kỳ cực kỳ lạnh lùng, lãnh khốc.

Tống Kiều nhìn bút máy trong tay bé, vội vàng cười dỗ bánh bao sữa.

"Cảm ơn Tể Tể tiểu thư, nhưng mà Bác Tống không phải đang tìm cái này."

Bánh bao sữa: "Thật?"

Thiết hạ cấm chế trên cửa, lại cầm la bàn các thứ tìm khắp nơi, không phải tìm thứ trong cái bút này thì là tìm cái gì?

Cảm thụ được con quỷ bên trong bút máy đang run lẩy bẩy, bánh bao sữa đáng yêu “nga” một tiếng, khuôn mặt tò mò nhìn bọn họ.

"Vậy mọi người đang tìm cái gì a?"

Tống Kiều chợt nhớ tới đứa nhỏ này không hề bình thường như những đứa nhỏ khác, có lẽ có thể nhìn thấy thứ gì, tâm tư xoay chuyển nảy ra một chủ ý.

Xông vào phòng là đã đắc tội Hoắc Trầm Lệnh, hắn nhất định trước khi sếp Trần tới đem thứ quỷ kia giải quyết sạch sẽ.

"Tiểu thư Tể Tể ở trong thư phòng, có nhìn thấy cái gì đen như mực không?"

Bánh bao sữa giơ lên chiếc bút máy màu đen ở trong tay.

"Cái này nha!"

Tống Kiều: "...... Là loại nhìn như sương mù mông lung một mảnh màu đen, là thứ rất đáng sợ."

Hoắc Trầm Lệnh âm lãnh lên tiếng: "Tống Kiều!"

Tống Kiều ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng giải thích.

"Ngài Hoắc, tôi tuyệt đối không có ý hù dọa tiểu thư Tể Tể, chính là...... Rất nhiều trẻ con có thể nhìn thấy thứ mà người lớn không thấy được, hơn nữa sẽ không nói dối, cho nên tôi mới hỏi thêm một câu."

Sau đó hắn nhìn về phía bánh bao sữa nhanh chóng bổ sung thêm: "Một dì mặc váy đỏ, Tể Tể có nhìn thấy không?"

Hoắc Trầm Lệnh sắc mặt âm trầm, nhưng trong lòng không khỏi cười một tiếng.

Con ma kia không có nói dối, Tống Kiều thật sự có quỷ trong lòng, cho nên cùng hắn vạch mặt cũng muốn trước khi Trần Kiến Đào tới đây phải xử lý thứ ma quỷ kia.

Bánh bao sữa xác thực cũng sẽ không nói dối.



Bánh bao sữa còn liên tục cầm con ma kia ở trước mặt hắn lắc lắc!

Nhìn Tống Kiều không biết gì, Hoắc Trầm Lệnh ôm bánh bao sữa lùi ra sau dựa vào ghế, thần sắc trên mặt hờ hững, đáy mắt lộ ra từng tia từng tia hàn ý, Tống Kiều toàn thân không được tự nhiên.

"Ngài Hoắc, chúng tôi thật sự là vì an toàn của ngài cùng người nhà mà suy nghĩ, chúng tôi sẽ kiểm tra một lần nữa, xin ngài chịu đựng thêm một chút."

Hoắc Trầm Lệnh không nói thêm gì, chỉ là lạnh lùng nhìn bọn hắn chằm chằm.

Tống Kiều cảm thấy lạnh sống lưng, vừa muốn tự mình kiểm tra khắp nơi một lần nữa thì ngoài cửa truyền đến một tiếng rống trung khí mười phần.

"Tống Kiều, cậu là ăn gan hùm tim báo phải không, thư phòng cá nhân của Ngài Hoắc cũng dám xông vào? Lập tức cút ra đây cho ta!"

Đáy mắt Tông Kiều đang quay lưng về phía cửa phòng hiện lên một tia tàn khốc, rất nhanh chóng lại biến mất.

Hắn cực nhanh nhìn qua Hứa Dao một chút, Hứa Dao hiểu ý lập tức bắt đầu tìm.

Một đạo phù văn bỗng nhiên bay vào, dán ở trên lưng Hứa Dao, sau đó cơ thể Hứa Dao không tự khống chế, cầm la bàn hướng trên mặt đất lăn một vòng, cứ như vậy từ trong thư phòng Hoắc Trầm Lệnh lăn ra ngoài.

Bánh bao sữa nhìn thấy liền ba ba vỗ tay.

Vỗ tay xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó nhìn về phía thân thể cứng ngắc Tống Kiều.

"Bác Tống, bác ở bên ngoài kia nói là để bác lăn ra ngoài mà! Chị Hứa Dao đã cút rồi, bác vì sao còn đứng đây mà không lăn ra ngoài nha?"

Tống Kiều: "......"

Nghĩ đến tính tình của Trần Kiến Đào, sợ cũng bị dán lên phù văn khôi lỗi mà lăn trên mặt đất, đành phải vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Bánh bao sữa vỗ tay phát ra tiếng, thả ra một tia âm khí.

Tống Kiều lập tức cảm ứng được, nhanh chóng quay người nhìn sang.

Dưới chân không biết đá phải cái gì, sau đó một cái lảo đảo ngã xuống đất, choáng váng từ trong thư phòng lăn ra ngoài.

Âm khí trong nháy mắt tiêu tán.

Tống Kiều: "......"

Bánh bao sữa không e dè mà nhìn chằm chằm vào hắn, một đôi mắt mở to vừa lớn vừa tròn, nhe răng hung dữ.

"Đá hỏng cửa thư phòng của cha Tể Tể, nên lăn ra ngoài!"

Tống Kiều biết bánh bao sữa kỳ quái, không nghĩ tới bánh bao sữa thế mà còn có thể khiến anh ta vấp ngã.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Bánh bao sữa quay đầu nhìn cha Hoắc đang ôm mình, trong nháy mắt nở cụ cười xán lạn, đặc biệt dễ thương.

"Tể Tể là con gái cha nha!"

Tống Kiều vừa giận vừa sợ.

Hắn không hỏi cái này?

Ngay lúc hắn còn đang phẫn nộ kinh nghi bất định, Trần Kiến Đào đi tới không thèm nhìn hắn đang từ dưới đất bò dậy, rất lễ nghi đứng tại cửa thư phòng gõ cửa một cái.

Cao gần một mét chín, nặng cả trăm cân, thân thể như là một tòa tháp bằng sắt, dáng dấp hung thần ác sát, thoạt nhìn không phải người tốt. Anh ta ôn nhu nhã nhặn lễ phép hỏi thăm trông không hợp với vẻ bề ngoài.

"Ngài Hoắc, tôi có thể đi vào không?"

Chỉ là...... rất không hài hòa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi