MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI

75: Cho Anh Ba Xem Biểu Diễn Không Đầu


Tiểu vương cảm thấy lão Trần có thể phán đoán sai, ánh mắt người này rõ ràng nhìn hắn rất chân thực, hơn nữa còn đang từng bước đi tới gần chỗ hắn.

Rõ ràng không cùng tồn tại trong một thế giới, hắn vậy mà lại cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ sâu bên trong vương cung Địa Phủ.

Tiểu vương vô ý thức lui lại hai bước.

"Lão Trần, người này không đúng!"Lão Trần cũng phát giác ra kỳ lạ.

Nhưng lão Trần không thèm để ý.

Lão Trần quanh thân tràn đầy âm khí, chuẩn bị để đối phó tạo áp lực với con người ngoài ý muốn xâm nhập vào kết giới của bọn họ, hiện ra những bộ phận thân thể tàn khuyết không đầy đủ đem người đó dọa chạy đi.

Tròng mắt hắn vừa mới từ trong hốc mắt nhảy ra, liền bị chạm mặt tới ánh mắt âm tàn của nam nhân kia, bị dọa cho sưu một tiếng bay trở về hốc mắt.

Lão Trần sắp bị thứ không vừa mắt này làm cho tức chết!Hắn nổi nóng!Không phải là tròng mắt của mình, quả nhiên dùng không thông thuận!Lão Trần lộ ra một khuôn mặt trắng xanh đáng sợ, tròng mắt đen nhánh không biết đi đâu mất chỉ có một màu trắng xanh, nhìn so với hai hốc mắt không có tròng càng kinh khủng hơn.

Hoắc trầm Lệnh gấp gáp tìm Tể Tể, dù biết căn bản hai người này khả năng không phải người, nhưng không một chút nào sợ hãi.

Quanh người hắn khí thế toàn bộ phát ra, toàn thân tử khí vờn quanh, trong tử khí thậm chí còn ẩn giấu một giọt huyết châu đỏ tươi chói mắt.

Khoảnh khắc Lão Trần nhìn thấy huyết châu, hai đầu gối mềm nhũn bịch một tiếng quỳ xuống.

Tiểu vương nhìn không hiểu gì cả.

Đầu đầy dấu chấm hỏi!Trong đoàn sương mù dày đặc truyền đến tiếng của bánh bao sữa.

"Cha, Tể Tể ở đây, Tể Tể tìm được bác Trần rồi, bác Trần không có việc gì.


"Nghe được tiếng của Tể Tể, Hoắc trầm Lệnh không có tâm tư quản hai người này, dù là bốn phía một mảnh đen kịt, hắn vẫn thẳng tắp xông về phía trước, theo phương hướng mà tiếng bánh bao sữa phát ra.

Ở bên kia bánh bao sữa lúc này mới chú ý tới cha có thể sẽ không nhìn thấy bé vì màn sương âm khí quá dày đặc, dứt khoát há mồm nuốt một ngụm.

Nuốt đến hơn phân nửa bánh bao sữa dừng một chút.

Bé nhìn thấy hai nhân viên công tác của Địa Phủ.

Oh!Bé cúi đầu nhìn bác Trần đang nằm trên mặt đất trên người đầy vết máu, biết hai nhân viên kia là đến thu thập linh hồn mới.

Từ bên trong màn sương âm trầm quỷ khí truyền đến tiếng la lo lắng của cha.

"Tể Tể!"Bánh bao sữa lại đem âm khí phun ra thêm một chút, một tay ôm lấy bác Trần chạy như bay đến bên người cha.

"Cha, bác Trần xe ở bên kia, chúng ta mau đi qua.

"Nói xong một tay nâng bác Trần, một tay lôi kéo cha lần nữa chạy như bay.

Đến bên cạnh xe bánh bao sữa mới dừng lại, thế nhưng bé quá thấp, với không tới cửa xe chỉ có thể hướng cha xin giúp đỡ.

"Cha, nhanh mở cửa xe, bác Trần chảy máu rồi, phải nhanh đi bệnh viện chữa trị.

"Hoắc trầm Lệnh: "! ! "Trái tim của hắn đập cuồng loạn!Một là lo lắng Trần Kiến Đào!Hai là bánh bao sữa đang một tay nâng người đàn ông nặng cả gần tạ, quá k1ch thích!Không có gì!Đây là chuyện nhỏ!Chỉ là sức mạnh vô cùng lớn thôi!Mắt Âm Dương đều có thể tiếp nhận, tiếp nhận thêm chuyện có sức lực lớn vô cùng cũng không vấn đề!Hắn tiếp nhận được!Hoắc trầm Lệnh cấp tốc mở cửa xe, không đợi hắn hỗ trợ, bánh bao sữa đã đem Trần Kiến Đào đặt ở ghế sau.

Hoắc trầm Lệnh hít một hơi thật sau, thở ra!Mà bên kia bánh bao sữa dùng một đôi bàn tay nhỏ xíu, bắt đầu lắc lư hướng trên xe bò lên.


Xe của Trần Kiến Đào là một chiếc dòng Hummer, bánh xe so với những chiếc xe phổ thông khác cao hơn, bánh bao sữa kiễng chân vểnh cái mông nhỏ lên, gần nửa người ghé vào ghế ngay cửa xe, dùng hết sức bình sinh, một hồi lâu vẫn không leo được lên.

Hoắc trầm Lệnh nhìn, bàn tay nâng cái mông nhỏ của bánh bao sữa lên, giúp bé dễ dàng bò vào trong xe, lại thắt chặt dây an toàn cho bé.

Còn hắn thì chuyển tới vị trí lái, mở cửa lên xe, nổ máy xe khởi động chân ga mau chóng chạy tới bệnh viện.

Cách đó không xa Tiểu Vương nhìn lão Trần, lắp bắp nói.

"Lão Trần, ông cũng cảm thấy người kia có vấn đề có phải không?"Lão Trần: "! ! "Đâu chỉ là “có vấn đề”!Người kia trên thân thế mà có khí tức âm trầm đáng sợ của vương giả trong vương cung Địa Phủ, mặc dù rất ít, nhưng thật khó tin!Quỷ vật cũng biết tiếc mệnh, đánh không lại thì không nên tới trêu chọc a.

"Quản vấn đề của hắn làm gì, dù sao cũng đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi!"Tiểu vương: "Linh hồn mới kia! ! Giống như biến mất rồi.

"Lão Trần cũng có chút khó hiểu, hắn cẩn thận cảm ứng một chút, sau đó mở to mắt, một đôi tròng mắt mới trong hốc mắt nhảy nhót không theo khống chế.

"Ta cũng không cảm ứng được nơi này có linh hồn mới, người kia! ! Xem sổ đi, chúng ta lại chạy tới chỗ tiếp theo!""Vâng!"Tiểu vương lật sổ ra, sau đó nhịn không được than thở.

"Xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, chết chín người?"Lão Trần thở dài: "Đường có ngàn vạn con đường, an toàn là trên hết, xem ra rất nhiều người đều không nghe lọt tai! Đi thôi!"——Bên trong Bệnh Viện Trung Ương, Cố Thích Phong tự mình cầm dao mổ.

Trần Kiến Đào bị đạn bắn trúng tim, lẽ ra tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Kết quả Trần Kiến Đào như kỳ tích vẫn còn sống.

Đưa Trần Kiến Đào vào phòng bênh hậu phẫu, Cố Thích Phong đi tìm Hoắc trầm Lệnh nói cho hắn biết tình huống của Trần Kiến Đào.

"Mệnh thật lớn! Trái tim bị rách một vết nhỏ, nhưng tính mạng không còn đáng lo nữa rồi! Tĩnh dưỡng một vài tuần là có thể xuất viện.

"Hoắc trầm Lệnh vô thức nhìn về phía bánh bao sữa.

Phát hiện bánh bao sữa không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Hắn cầm chăn mỏng trên giường đắp lên cho bánh bao sữa, ôn nhu cẩn thận.

Đắp kín, lại thuận thế ngồi xuống bên cạnh bánh bao sữa, ngăn chặn mé ngoài giường miễn cho bánh bao sữa xoay người sẽ bị rơi xuống, mới bắt đầu nhàn nhạt lên tiếng.

"Hắn là người của ngành đặc biệt, đoán chừng có thuật pháp gì đó, bảo vệ trái tim.

"Cố Thích Phong cảm thấy chỉ có lý do này mới hợp lý.

Bây giờ, hắn đối với những thứ không tồn tại ở thế gian này đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa rồi, cho nên khả năng tiếp nhận cũng phi thường tốt.

"Khó trách! Không hổ là người của ngành đặc biệt!"Hoắc trầm Lệnh “ân” một tiếng, không có giải thích nhiều.

Hắn lẳng lặng mà nhìn bánh bao sữa, cảm thấy Trần Kiến Đào sở dĩ hiện tại còn sống, tuyệt đối cùng bánh bao sữa có liên quan.

Mà bánh bao sữa thì! ! Trần Kiến Đào lúc ấy tình huống cực kỳ nguy hiểm, sinh mệnh rất nhanh sẽ không còn, nhân viên dẫn hồn của Địa Phủ đều đã tới, mệnh chắc chắn không giữ được.

Tình huống của hắn cùng Cố Thích Phong lúc trước không giống nhau.

Đã bị thương rất nặng!Bởi vì, bánh bao sữa gấp rút triệu hồi sách Sinh Tử, nhưng bởi vì tuổi tác còn quá nhỏ nên sử dụng lượng lớn năng lượng, nhất thời không có chống cự được, tự động tiến vào trạng thái chữa trị hồi phục cơ thể.

Bánh bao sữa ngủ một giấc đến bảy rưỡi tối ngày thứ hai, trời đã tối rồi.

Bởi vì thân thể bé tất cả đều bình thường, Cố Thích Phong bên kia cũng không tra ra nguyên nhân, Hoắc trầm Lệnh đành phải đưa bé về Hoắc thị trang viên.

Năm phút trước, cha Hoắc cùng Hoắc tư Tước trông coi bé cả đêm mới cùng Hoắc tư Thần thay ca cho nhau.

Bánh bao sữa xoa xoa con mắt, sau đó nghe được giọng anh ba vui mừng kích động.


"Tể Tể, em cuối cùng cũng tỉnh rồi!"Bánh bao sữa chậm rãi mở mắt, nhìn thấy mặt mũi anh ba tràn đầy kinh hỉ.

Nhưng một giây sau, bánh bao sữa phát hiện anh ba con mắt sưng lên giống quả đào.

"Anh ba, ai bắt nạt anh vậy?"Hoắc tư Thần nghe được giọng của bánh bao sữa thì nước mắt rầm rầm chảy ra.

"Không có người nào bắt nạt anh ba, anh ba là sợ Tể Tể giống mẹ, cứ như thế ngủ say liền không còn nữa, nhịn không được! ! Ô ô ô! ! "Bánh bao sữa sửng sốt một chút, cơ thể nhỏ mặc dù mập mạp, nhưng động tác lại nhuần nhuyễn trơn tru từ trên giường đứng lên, chui vào trong ngực anh ba trong.

"Anh ba không khóc, là Tể Tể không tốt, ngủ quên mất để anh ba lo lắng.

"Vì an ủi cho anh ba yên tâm, bánh bao sữa nghĩ nghĩ, quyết định nói cho anh ba một cái bí mật nhỏ.

Bé thấp giọng, dùng giọng trẻ con còn non nớt nói thật nhỏ, thần thần bí bí cùng anh ba nói chuyện.

"Anh ba, Tể Tể dù có rớt đầu xuống, cũng sẽ không chết.

"Hoắc tư Thần cảm thấy em gái ngủ một giấc dậy đầu chắc vẫn còn choáng.

"Nào có ai đầu rơi xuống còn có thể sống được?"Bánh bao sữa ngạo kiều vỗ vỗ ngực nhỏ của mình.

"Có có! Nhưng đó là bí mật, anh ba không thể nói cho người khác biết nha!"Hoắc tư Thần nín cười gật đầu: "Được, anh ba tuyệt đối không nói cho người khác, cha, anh cả, anh hai cũng đều không nói cho bọn họ !"Bánh bao sữa an tâm.

"Anh ba, anh nhìn Tể Tể này!"Bánh bao sữa dùng đôi bàn tay nhỏ ôm lấy đầu mình, mạnh mẽ hung hăng kéo một cái.

Xoạt một tiếng, cổ cùng đầu thành công tách rời ra.

Thân thể đáng yêu không có đầu còn đang hoạt động, cái miệng nhỏ trên đầu được cầm trên tay còn đang vui sướng nói chuyện.

"Anh ba, anh nhìn Tể Tể có phải là vẫn nhảy nhót tưng bừng không!"Hoắc ti Thần: "! ! ".

76: Choáng Váng


Hoắc tư Thần hai mắt khẽ đảo, trực tiếp hôn mê.

Bánh bao sữa không kịp lắp đầu trở lại, chạy vội xuống giường xem anh ba bị ngã trên mặt đất.

"Anh ba?"

"Anh ba?"

Bánh bao sữa ngồi dưới đất vỗ vỗ mặt anh ba, anh ba không có phản ứng.

Bánh bao sữa cũng không từ bỏ, tiếp tục vỗ vào mặt.

"Anh ba!"

"Anh ba tỉnh nha!"

Bánh bao sữa giày vò một hồi lâu, Hoắc tư Thần bị dọa ngất rốt cục cũng chậm rãi tỉnh lại.

Bánh bao sữa nhìn thấy anh ba tỉnh, cái đầu nhỏ hưu một cái bay đến trước mặt anh ba, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

"Quá tốt rồi, anh ba, anh tỉnh rồi!"

"Anh ba, anh có đói bụng không? Hay là ngủ không ngon? Vì sao lại bỗng nhiên ngất đi?"

Hoắc Tư Thần: "............"

Hoắc tư Thần còn có chút mơ hồ.

Nhưng khi nhìn đến đầu cùng cổ đã tách rời của Tể Tể, toàn thân khống chế không nổi run rẩy, đầu óc đang mơ màng trong nháy mắt tỉnh táo.

Ngay lúc hắn vô thức há mồm muốn hét lên, thân thể bánh bao sữa chạy tới, một tay bịt miệng hắn.

Cùng hắn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, bánh bao sữa nhỏ vẻ mặt có chút buồn bực.

"Anh ba, Tể Tể đã nói với anh đây là bí mật, không thể để cho người khác biết!"

Hoắc Tư Thần: "......"

Bạn nhỏ Hoắc tư Thần rốt cục vẫn không chịu được k1ch thích thần kinh cao độ, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.

Bánh bao sữa: "......"

Bánh bao sữa bỗng nhiên phát giác được cửa phòng có người, thân thể bé vẫn ngồi ở bên cạnh anh ba, đầu đã bay tới cửa.

Nhìn thấy đứng anh Minh Tư đang đứng ở cửa, bánh bao sữa vô thức quay đầu nhìn xem cơ thể của mình vẫn còn ở bên cạnh anh ba.

Bánh bao sữa: "......"

Bạch Minh Tư đã tới được một lúc: "......"

Bánh bao sữa đen nhánh tròng mắt xoay chuyển, vắt hết óc muốn làm sao để anh Minh Tư hỗ trợ bảo vệ bí mật nhỏ của mình.

Cơ thể của bé ở bên cạnh anh ba bản đứng lên, đi bước ngắn rất nhanh tới cửa.

Bạch Minh Tư cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, hoặc là hắn bị tình huống này của bánh bao sữa k1ch thích làm cho đầu óc trống rỗng, không nghĩ được cái gì.

Nhưng theo bản năng, khi nhìn đến cơ thể bánh bao sữa không có đầu đi tới, hắn liền vội vàng đẩy cửa bước vào, nhanh chóng đóng kín cửa phòng, hơn nữa còn chốt khóa lại.

Đầu bánh bao sữa đầu rốt cục quay trở lại trên cổ, nghe thấy một tiếng động nhỏ, sau đó lại hoàn mỹ, khôi phục như bình thường.

Bạch Minh Tư mím môi, nhìn chằm chằm bánh bao sữa.

"Tể Tể, em......"

Bánh bao sữa ngẩng đầu lên, cắt lời anh Minh Tư.

Giọng trẻ con trong trẻo mềm mại, nhu nhu, rất đáng yêu.

"Anh Minh Tư, Tể Tể cùng anh chơi bi thủy tinh, anh giúp Tể Tể bảo vệ bí mật nhỏ được không?"

Bạch Minh Tư kìm nén sự kinh hãi, vô thức thuận theo lời bánh bao sữa nói.

"Chơi như thế nào?"

Bánh bao sữa trừng to mắt.

Anh Minh Tư đồng ý?

Vậy thì quá tốt rồi!

Thế là bánh bao sữa trơn tru đem hai tròng mắt của mình móc ra, sau đó kiễng bàn chân nhỏ thả một con mắt vào trong tay anh Minh Tư.

"Đây, anh Minh Tư cầm lấy một viên thủy tinh, Tể Tể lập tức dạy anh Minh Tư chơi."

Nói xong bánh bao sữa quay người, chạy đến chỗ anh ba, đem một viên nhãn cầu khác để dưới đất.

"Anh Minh Tư anh nhìn nhé, Tể Tể đem viên viên thủy tinh để ở chỗ này, anh Minh Tư dùng viên trong tay anh nhắm vào viên này, đánh trúng thì Tể Tể liền thua, không có đánh trúng thì đổi thành Tể Tể dùng viên của Tể Tể đánh viên thủy tinh của anh Minh Tư, ai đánh trúng viên bị của người kia thì thắng."

Bạch Minh Tư: "......"

Hắn biết Tể Tể có chút kỳ quái.

Nhưng hắn vẫn luôn nghĩ Tể Tể chắc chắn là người.

Nhưng trước mắt tình huống này......

Nếu là người thì nào ai có thể để cho cổ cùng đầu tách rời ra, sau đó còn có thể nhảy nhảy nhót nhót?

Còn có người nào chơi trò đánh bi thủy tinh, mà lại trực tiếp đem nhãn cầu của mình biến thành viên bi thủy tinh mà chơi?

Bánh bao sữa đang chờ anh Minh Tư chơi, kết quả chờ một lúc lâu thấy anh Minh Tư vẫn y nguyên đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Không chỉ không nhúc nhích, thậm chí còn một mực nhìn chằm chằm bé.

Bánh bao sữa không hiểu.

Bé ngẩng lên đầu, dùng đôi mắt trống rỗng tối như mực "nhìn thấy" anh Minh Tư đứng yên giống như cọc gỗ.

"Anh Minh Tư, anh không muốn chơi trò chơi này phải không? Vậy chúng ta......"

Bánh bao sữa lời còn chưa nói hết, Bạch Minh Tư giống như cọc gỗ bỗng nhiên sải bước hướng đi tới chỗ bé.

Nhưng chậm một chút.

Hoắc tư Thần yếu ớt tỉnh lại, hai tay chống đất chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy.

Dưới tay trơn bóng, lành lạnh, hắn thử đè lên, còn rất co dãn.

Bởi vì tò mò, Hoắc tư Thần nhất thời không nhớ ra được chuyện lúc trước khi ngất đi, vô ý thức nhấc tay ra nhìn về vật vừa rồi hắn đè phải.

Thấy tình thế không ổn, Bạch Minh Tư vội vã chạy tới còn cách một đoạn, thấy thế vội vàng lên tiếng.

"Tư Thần, đừng nhìn!"

Đã chậm!

Hoắc tư Thần hai mắt nhìn chằm chằm vật trên sàn nhà, thậm chí còn cầm lên.

Hai màu đen trắng rõ ràng, hắn nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Mềm mềm!

Xúc cảm rất tốt.



Bất quá nhìn giống như......

Hoắc tư Thần đưa lại gần nhìn kỹ.

"Cái này...... Làm sao nhìn giống......"

Nhìn thấy anh ba tỉnh lại, bánh bao sữa đặc biệt cao hứng.

Lại thấy anh ba đối với viên nhãn cầu của mình cảm thấy hứng thú, vội vàng vui vẻ hỏi anh ba.

"Anh ba, cái này chơi vui không?"

Hoắc tư Thần còn nhìn chằm chằm hạt châu trong tay: "Chơi vui."

Bánh bao sữa lại hỏi: "Sờ tới sờ lui có thoải mái không?"

Hoắc tư Thần không ngừng gật đầu: "Mềm mềm, trơn bóng, còn tròn xoe, đặc biệt thoải mái."

Bánh bao sữa từ trong túi móc móc, móc ra một nắm lớn nữa.

"Đây anh, Tể Tể có rất nhiều, anh ba chúng ta cùng nhau chơi đi."

Ánh mắt Hoắc tư Thần nhìn xuống một nắm lớn viên cầu tròn trịa, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía bánh bao sữa.

Sau đó, nhìn thấy hai hốc mắt đen sì của bánh bao sữa!

Đầu Hoắc tư Thần tê dại.

Bánh bao sữa không có nhãn cầu còn đang vui tươi hớn hở cười, đem cho hắn một nắm lớn nhãn cầu khác.

"Đây! anh ba những cái này đều cho anh, chúng ta cùng một chỗ chơi viên thủy tinh đi!"

Hoắc tư Thần nhìn Tể Tể không có tròng mắt, lại nhìn trong tay một hạt châu nhỏ, nhìn nhìn trên tay bé một nắm lớn hạt châu nhỏ nữa......

Sau đó phát ra tiếng thét chói tai.

"A a a a!!!!"

Bạch Minh Tư đã sớm đoán trước được điều này, cũng may hắn kịp đập môt tấm cách âm phù ở trong phòng này rồi.

Lúc này nghe Hoắc tư Thần thét lên, vội vàng đi qua cầm chặt tay hắn.

"Tư Thần, đừng sợ, đây là Tể Tể."

Hoắc tư Thần bị dọa đến run rẩy, khuôn mặt tái nhợt trắng xanh.

"...... A a a!!! Em cũng biết đây là Tể Tể, mấu chốt là tròng mắt của Tể Tể vì sao có thể lấy ra, em ấy vẫn còn có thể nói chuyện, a, đầu em ấy bị kéo ra rồi, còn có thể sống lại nhảy nhảy loạn xạ! Ô ô ô...... Anh Minh Tư, Tể Tể đến cùng là thế nào?"

Bánh bao sữa lúc này mới ý thức được một chuyện.

Anh ba giống như bị mình dọa sợ.

Bánh bao sữa không hiểu: "Anh ba, anh không phải là không sợ quỷ vật sao?"

Anh ba trước đó cũng đã gặp, nhưng biểu hiện so với chú Cố còn tốt hơn cơ mà.

Thân thể Hoắc tư Thần căng thẳng, nhìn hốc mắt tối như mực của Tể Tể, không ngừng nuốt nước miếng, thanh âm run run lắp bắp nói.

"...... Cho nên...... Tể Tể, em không phải người?"

Bánh bao sữa mím miệng, có chút ngượng ngùng cười cười.

"Anh ba, Tể Tể cũng có thể coi là người!"

Hoắc Tư Thần: "......"

Cái gì gọi là cũng coi như?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi