MINH XUYÊN CÓ TRI HẠ



3.

Hôm đó, Lệ Trạch Xuyên đưa Ôn Hạ về nhà.

Anh mượn xe của một người bạn đi cùng, chiếc xe màu xám bạc, anh mở cửa ghế lái phụ để Ôn Hạ lên xe.

Ôn Hạ không nhúc nhích, do dự một hồi, phun ra bốn chữ - uống rượu lái xe.

Lệ Trạch Xuyên thở dài, trả lại chìa khóa xe cho bạn mình rồi đưa Ôn Hạ đi chặn xe taxi bên kia đường.

Đêm khuya, gió thổi đem lá cây va vào nhau kêu xào xạc, Ôn Hạ thì thầm: "Cám ơn anh."
"Không có gì." Lệ Trạch Xuyên ngửa nửa đầu lên, như thể đang ngắm nhìn những vì sao: "Về sau, tránh xa Sparrow ra một chút.

Quan Phong không phải thứ tốt đẹp."
Một chiếc xe tư nhân chạy cuối con đường, xa xa ánh đèn chiếu tới chói mắt.

Ôn Hạ không kịp tránh đi, chỉ cảm thấy trước mắt ấm áp, là Lệ Trạch Xuyên đưa tay lên che mắt cho cô.

Cô nghe thấy giọng nói của anh trong bóng tối: "Đèn xe sẽ làm đau mắt, cũng có thể sẽ bị quáng gà.

Về sau, đi vào ban đêm phải cẩn thận, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm."
"Này, học bá." Ôn Hạ gõ lên mu bàn tay của Lệ Trạch Xuyên cười nói: "Anh có biết người hùng sẽ trông như thế nào không?"
Lệ Trạch Xuyên liếc nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói: "Bên ngoài mặc quần lót sao?"
"Không phải." Ôn Hạ cười lắc đầu: "Mặc quần lót thì là người hùng của nước ngoài.

Người hùng của em da vàng, tóc màu xám tro, mắt một mí, lông mày có một đoạn bị đứt.

Anh ấy đã cứu em hai lần, em cảm thấy em hơi thích anh ấy rồi."
Lệ Trạch Xuyên lại liếc nhìn cô, trên mặt mang theo ý cười, không chút để ý: "Lúc nhỏ mẹ cô không nói cho cô biết, đàn ông đẹp trai rất không đáng tin sao? Đàn ông trưởng thành như tôi lại càng không đáng tin.

Cô còn nhỏ như vậy, đừng dại nhảy vào hố lửa."
Lệ Trạch Xuyên cự tuyệt rất có trình độ, Ôn Hạ mím môi, cô cũng không có ý định từ bỏ, chỉ cảm thấy mình cần phải nỗ lực gấp đôi.

Sau khi rời quán bar, Ôn Hạ đối với học bá mặt lạnh lại càng quan tâm hơn.

Đào Thiên Thiên và Lệ Trạch Xuyên là sinh viên học cùng một trường.

Ôn Hạ đã phải dùng kế mua chuộc hai cân tôm hùm đất xào cay để có thể moi được lịch học của Lệ Trạch Xuyên từ tay Đào Thiên Thiên với lý do không được cứu giúp kịp thời vào tiệc sinh nhật cô ấy.

Tờ giấy A4 trắng như tuyết được mở ra, tất cả đều là lớp học thực hành ngoài trời không rõ địa chỉ.


Ôn Hạ tức khắc há hốc mồm đến ngẩn người.

Đào Thiên Thiên, cái người đã ăn thức ăn của người ta, bây giờ dang hai tay nói: "Cái này không thể trách tớ được.

Nghề nghiệp của họ là vậy, cứ thả chân ra là chạy, nửa học kỳ cũng không thấy người!"
Ôn Hạ rên rỉ quăng mâm quăng chén: "Nhổ tôm càng trả lại cho tớ ngay!"
Đào Thiên Thiên cười tủm tỉm bóc một con tôm khác nói: "Mặc dù sinh viên khoa nhiếp ảnh ở ngoài hàng ngày, nhưng họ vẫn phải đến lớp học chính trị mỗi tuần một lần.

Giáo sư sẽ điểm danh, nếu nghỉ một lần, sẽ bị chỉnh toàn khoa."
Ôn Hạ từ bầu trời đầy mây chuyển sang quang đãng, trao đổi ánh mắt với Đào Thiên Thiên, cả hai cô gái cười đến mãn nguyện.

Lớp học chính trị vào buổi chiều thứ ba hàng tuần, lớp học công khai, nhiều khoa học tập trung với nhau, giảng đường chật kín người.

Mặt trời vừa phải, có hai con chim sẻ béo ục ịch trên lan can ngoài cửa sổ cũng đang buồn ngủ.

Tối hôm qua Lệ Trạch Xuyên phải rửa ảnh cả đêm, bây giờ có chút buồn ngủ, anh ngồi một mình trên bàn bốn người, vừa tìm được một vị trí đẹp tốt cho giấc ngủ, đột nhiên chóp mũi ngửi được mùi hương kẹo hoa quả ngọt ngào bay tới.

Anh mở mắt ra nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh tóc búi cao ngồi bên cạnh anh, miệng ngậm một cây kẹo mút mỉm cười nhìn anh đôi mắt cong cong.

Ôn Hạ nói: "Người hùng, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Lệ Trạch Xuyên quay đầu, mặt vô cảm nhìn cô: "Cô không phải học trường chúng tôi, đúng không?"
Ôn Hạ nói: "Thế giới này là một gia đình, địa cầu là một thôn, tại sao phải quan tâm đến trường học nào.

Em..."
"Hàng thứ sáu bên trái, bạn học nữ ngồi cạnh cửa sổ, xin mời trả lời câu hỏi này."
Giáo sư trên bục giảng đột nhiên nói, Ôn Hạ đếm số theo vị trí bên trái, kinh hãi chỉ vào chóp mũi mình: "Thầy gọi em ạ?"
Vị giáo sư già gật đầu, trên tay cầm một cây bút lật PPT nói: "Đúng vậy, là em, nói cho tôi biết em nghĩ gì về Voltaire (*)."
Ôn Hạ bối rối, trả lời trong tiềm thức: "Phúc Nhĩ Thái (*)? Em trai của Phúc Nhĩ Khang, chồng của công chúa Trại Á, con trai thứ hai của Đại học sĩ Phúc Luân, em nghĩ dù sao thì ngài ấy hẳn là yêu thầm Tiểu Yến Tử..."
(*) 伏尔泰 (Voltaire - Phục Nhĩ Thái): François-Marie Arouet, được biết đến nhiều hơn dưới bút danh Voltaire, là một nhà văn, sử gia và triết gia Pháp thời Khai sáng.
福尔泰 (Phúc Nhĩ Thái): nhân vật trong Hoàn Châu Cách Cách chắc mọi người cũng biết rồi.
Phục với Phúc trong tiếng Trung cách viết khác nhau nhưng tiếng phiên âm đều là "fú" nên bạn học Ôn Hạ nghe nhầm tưởng Phúc Nhĩ Thái =))))))))
Cô nói được một nửa đột nhiên dừng lại, Ôn Hạ bất tri bất giác kịp phản ứng, khuôn mặt bầu bĩnh tức khắc chuyển thành màu cà tím.

Một khắc im lặng qua đi, cả lớp lại rộn tiếng cười vang.

Ôn Hạ xấu hổ cúi đầu nói: "Thưa thầy...!Thực sự xin lỗi."
Lệ Trạch Xuyên hoàn toàn không còn buồn ngủ, nhìn Ôn Hạ với vẻ thích thú.

Một vài bạn học nữ ngồi ở hàng ghế đầu quay lại nhìn đầy phấn khích, vừa vặn nhìn thấy nụ cười thản nhiên của học bá mặt lạnh, đột nhiên bị độ dễ thương khiến tim đập rộn, liền giơ điện thoại di động lên ngẫu nhiên chụp ảnh.

Lệ Trạch Xuyên cau mày, lại đem mặt chôn dưới tay.


Ôn Hạ trong lớp chính trị không còn mặt mũi, cô sợ vị giáo sư lại muốn bàn luận với cô về Voltaire, lúc tiếng chuông tan học vang lên liền vắt chân lên cổ chạy.

Lúc chạy ra khỏi khu dạy học mới nhớ tới ba lô của mình vẫn còn trong lớp học, xoay người liền nhìn thấy Lệ Trạch Xuyên tay trái cầm máy ảnh, tay phải cầm ba lô của cô.

Huy hiệu trường của cô trên ba lô, Lệ Trạch Xuyên liếc nhìn - Đại học Nông nghiệp, Học viện Thú y, Ôn Hạ.

Ôn Hạ sờ sờ mũi, đi tới: "Thề với trời, em thật sự không phải tới quấy rầy anh."
Lệ Trạch Xuyên ném ba lô vào tay Ôn Hạ, Ôn Hạ vụng về nhanh chóng bắt lấy, liếc mắt nhìn Ôn Hạ từ trên xuống dưới, nói: "Đến trường chúng tôi học, chỉ để chào hỏi tôi sao?"
Ôn Hạ chậm rãi mang cặp sách trở về, nói: "Chào hỏi là thứ yếu."
Lệ Trạch Xuyên nhìn cô: "Vậy nguyên nhân chính là gì?"
Ôn Hạ ánh mắt có chút giảo hoạt: "Chủ yếu là hỏi anh đã có bạn gái hay chưa! Nếu có thì thật xin lỗi, em không nên làm phiền.

Nếu vẫn chưa, em sẽ nỗ lực hơn!"
Lệ Trạch Xuyên không theo kịp suy nghĩ của cô gái trước mặt, nói: "Nỗ lực? Nỗ lực cái gì?"
Ôn Hạ hai mắt sáng lên: "Nỗ lực làm bạn gái của anh!"
Lệ Trạch Xuyên tức giận mà cười, nói: "Tôi nhớ là hình như tôi đã từ chối cô rồi."
Ôn Hạ lập tức giả bộ ngẩn người, vẻ mặt thất thần như mất trí nhớ: "Từ chối em? Tại sao em lại không nhớ có chuyện này? Chắc là anh nhớ nhầm rồi! Em chỉ nhớ em là Pikachu, vì anh được trúng thưởng nên em muốn ôm anh, anh còn nói em xấu quá, không cho em ôm.

Còn bây giờ thì sao? Có thể ôm một chút được không?"
Lệ Trạch Xuyên phát hiện ra da mặt của cô gái này đúng là rất dày, anh và cô gái trước mặt này đúng là không cùng một tần số, anh miễn cưỡng buông câu: "Ít đọc tiểu thuyết ngôn tình đi", sau đó chạy trối chết.

Ôn Hạ không nản lòng, rất mau lại xuất hiện trong lớp chính trị của Đại học Truyền thông, vẫn ngồi bên cạnh anh.

Lệ Trạch Xuyên đúng là gặp không ít người theo đuổi, nhưng người dám quang minh chính đại bám dính anh thế này đúng là gặp lần đầu.

Anh có chút hơi phiền, cau mày cố ý làm cô khó xử nói: "Tôi rốt cuộc có điểm nào tốt? Cô thích tôi ở điểm nào?"
Giọng nói của Lệ Trạch Xuyên không hề nhỏ, hầu hết những người trong lớp đều quay lại nhìn.

Vị giáo sư rất không hài lòng nói: "Bạn học này, nếu không thích học lớp của tôi, có thể đi ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến kỷ luật lớp học của tôi, có nói chuyện yêu đương cũng phải chú ý một chút!"
Lệ Trạch Xuyên đứng dậy xách balo rời đi, để lại Ôn Hạ trong phòng học.

Kể từ đó, Ôn Hạ thật sự đã yên tĩnh một thời gian, nửa tháng không xuất hiện bên cạnh Lệ Trạch Xuyên.

Lệ Trạch Xuyên tự cho rằng mình đã thoát khỏi, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút khinh thường - thích cái gì chứ, mới ba phút đã hết nhiệt!
Lệ Trạch Xuyên đã giành được giải thưởng nhiếp ảnh khi còn học trung học, đại học năm nhất đã mở một chuyên mục trên tạp chí nhiếp ảnh, trong giới nhiếp ảnh địa phương cũng có chút nổi tiếng.

Sau giờ học, anh sẽ tham gia một số buổi chụp, giá cả cũng không rẻ.

Một lần Lệ Trạch Xuyên được Công viên Hải Dương mời quay tư liệu quảng cáo.


Lúc anh cúi đầu lấy máy ảnh, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, anh quay đầu liếc nhìn, liền nhìn thấy Ôn Hạ đang đứng cùng một người đàn ông dáng người cao gầy, dung mạo tuấn tú.

Vì chỉ thấy được góc nghiêng, Lệ Trạch Xuyên không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng quần áo trên người anh ta được làm bằng chất liệu tinh xảo, một chiếc khuy măng sét với những viên đá quý tinh xảo trên cổ tay.

Ôn Hạ nhăn mũi nói gì đó, người đàn ông búng vào trán cô một cái, sau đó vội vàng bước đi, lúc quay lại còn cầm trên tay một cây kẹo cầu vồng to hơn mặt.

Chuyển động của tay, máy ảnh được đặt sai chế độ, đột ngột có tiếng "click click" vang lên, hàng chục bức ảnh được chụp liên tiếp.

À, thảo nào không còn quấy rầy anh nữa, hóa ra đã có tình yêu mới rồi.

Cô người mẫu ở phía đối diện mí mắt như tơ: "Magnus, anh xem tạo dáng thế này được chưa?"
Lệ Trạch Xuyên liếc nhìn cô ta một cái rồi nói: "Cô bị rụng lông mi giả rồi, để chuyên viên trang điểm dán lại đi."
Quay chụp liên tiếp cho đến tối, cô người mẫu với lớp nền dày cộp chạy tới xin phương thức liên lạc của anh.

Lệ Trạch Xuyên bị cuốn lấy đến phiền lòng, qua loa lấy lệ nói: "Wechat của tôi không thêm người khác giới.

Bạn gái tôi thấy sẽ nháo."
Vừa nói ra lời này, chính anh cũng sửng sốt, tại sao anh lại không lấy cớ này tống cổ Ôn Hạ đi.

Cô người mẫu không quan tâm chút nào, mím đôi môi đỏ mọng cười ngọt ngào nói: "Tôi là người truyền thống, không ngại gì cả.

Còn có thể tán gẫu với vài chị em."
Lệ Trạch Xuyên không nói nên lời, xách theo máy ảnh đứng đợi thang máy thì bị cô người mẫu đang giẫm trên đôi giày cao gót 8 phân đuổi theo.

Trong lúc dây dưa, liền nghe thấy có người gọi tên mình, sau đó một bóng người lao thẳng tới, khoác cánh tay của anh, vui vẻ nói: "Tưởng nhìn nhầm, hóa ra là anh! Lệ Trạch Xuyên, anh nói chúng ta có phải có duyên lắm không!"
Lệ Trạch Xuyên trầm mặc nhìn Ôn Hạ, ánh mắt có chút phức tạp, trong mắt có nhiều cảm xúc.

Cô người mẫu kia dựa vào tường, cười nhìn Ôn Hạ, khiêu khích nói: "Cô là bạn gái của Magnus sao, cũng bình thường thôi."
Ôn Hạ chỉ tập trung vào nửa câu đầu, ánh mắt lập tức sáng lên, không những không tức giận, ngược lại rất vui vẻ, lớn tiếng đáp: "Đúng, đúng, tôi là bạn gái của anh ấy.

So với anh ấy, tôi quả thực rất bình thường.

Có điều, người ta thường nói, có vợ xấu xí trong nhà chính là bảo vật, anh ấy thích tôi như thế."
Lần đầu tiên Lệ Trạch Xuyên nhìn thấy một người tự hạ thấp bản thân mình như vậy, anh quay mặt lại mỉm cười.

Cô người mẫu cũng choáng váng trước sự thẳng thắn của Ôn Hạ, nhất thời không tiếp lại được, cười mỉa rời đi.

Không có bên thứ ba làm gián đoạn tình hình, bầu không khí trở nên khó xử.

Lệ Trạch Xuyên nghĩ đến bóng dáng gầy gò cầm kẹo, sắc mặt liền tối sầm lại, hất tay Ôn Hạ đang ôm cánh tay mình ra.

"Buông ra, thang máy tới rồi."
Lệ Trạch Xuyên sức lực không nhỏ, Ôn Hạ có chút đau đớn khi bị hất ra.

Cô cau mày nói: "Em đã là bạn gái được anh chính thức công nhận, anh lại cho em nghỉ việc ngay lập tức đấy à!"
Bạn gái cái gì! Ai thừa nhận!
Lệ Trạch Xuyên nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, không khỏi chêm thêm một câu: "Vừa cùng người đàn ông khác cho kẹo mút, quay đầu lại đã trở thành bạn gái của tôi.


Công việc của cô bận nhỉ!"
Ôn Hạ sững sờ, buông bàn tay đang ôm tay anh, hơi trầm xuống nói: "Người mua kẹo cho em là Ôn Nhĩ, anh trai của em.

Em không phải ai cũng thích đâu, em chỉ luôn thích anh, ở quanh anh, anh lại nhìn ra em như vậy!"
Nói xong, vành mắt có chút đỏ.

Lệ Trạch Xuyên dừng lại, thở dài giống như than một câu: "Cô thích tôi ở điểm nào?" Anh là người nhàm chán, buồn tẻ như vậy, có gì đáng để cô thích.

Ôn Hạ hiểu lầm ý của Lệ Trạch Xuyên, cảm giác bất bình trong mắt càng đậm hơn, vừa lúc thang máy dừng ở tầng này, cô liền đi vào không thèm quay đầu nhìn lại.

Lệ Trạch Xuyên đứng đó không nhúc nhích, hai người nhìn nhau chằm chằm qua cánh cửa thang máy đang dần đóng lại, một người thì mờ mịt nhìn còn người kia thì tỏ vẻ bướng bỉnh.

Lệ Trạch Xuyên tưởng rằng chuyện của anh và Ôn Hạ sẽ kết thúc ở đây, không ngờ chỉ sau một tháng, Ôn Hạ lại xuất hiện trong lớp học chính trị của trường Đại học Truyền thông, trên tay cầm một bản báo cáo phân tích 3.500 chữ.

Tổng thể rõ ràng, cách thức tiêu chuẩn, sắp xếp các điểm trật tự, rõ ràng logic.

Ôn Hạ liếc anh một cái, sau đó xoay người bước lên bục giảng.

Chưa hết giờ học, lớp trưởng đang gỡ phương tiện, Ôn Hạ giật lấy micro trong tay lớp trưởng, một giọng nói trong trẻo phát ra từ chiếc loa treo ở góc tường: "Lệ Trạch Xuyên, anh hỏi em thích anh điều gì.

Hôm nay em sẽ kể cho anh nghe từng thứ một.

Đầu tiên, em thích cách anh bảo vệ người khác, đặc biệt là khi anh bảo vệ em..."
Sau một khoảng lặng ngắn, tiếng la hét và tiếng cười rộn trong lớp học.

Lệ Trạch Xuyên hai bước nhảy lên bục giảng, bịt miệng Ôn Hạ, dẫn cô đến hành lang vắng vẻ, tức giận nói: "Cô muốn thế nào?"
Thái độ của anh chắc chắn không thân thiện, nhưng Ôn Hạ không hề tỏ ra sợ hãi, cứ mở to mắt nhìn anh như chuyện đương nhiên: "Điều em muốn rất đơn giản.

Hoặc là anh thích em, hoặc là em thích anh,...!tự anh chọn đi!"
Lệ Trạch Xuyên thật lâu không nói nên lời, lần đầu tiên trong đời có ý muốn thừa nhận thất bại, ôm trán bất lực nói: "Nếu tôi hôm nay cái gì cũng không chọn, cô có phải vác theo cái loa, đi khắp trường đọc diễn cảm cho cả thiên hạ biết cô thích tôi đúng không?"
Ôn Hạ cong mi: "Đây là một ý kiến ​​hay, có thể cân nhắc!"
Lệ Trạch Xuyên yên lặng nghiến chặt răng, cơ miệng giật giật, kìm nén ý muốn hất bàn rời đi, nói: "Ôn Hạ, cô có phải sinh ra đã có kỹ năng không biết thẹn phải sao?"
Ôn Hạ sờ sờ mũi, thận trọng nhìn anh: "Vốn dĩ còn có, nhưng từ khi gặp anh, em không còn ngại ngùng nữa.

Anh tốt như vậy, chỉ sợ sẽ không đuổi kịp anh, anh sẽ là của người khác."
Lệ Trạch Xuyên như tướng quân bại trận, anh nhớ nghĩ đến cô người mẫu trong Công viên Hải Dương, cái câu "Tôi có bạn gái rồi" lăn lộn trên đầu lưỡi, chỉ là mãi không nói ra được.

Anh biết rõ chỉ cần một câu là có thể đuổi được cô đi, nhưng trì hoãn đến tận hôm nay.

Lệ Trạch Xuyên dùng đầu ngón tay nhéo lông mày, nhắm mắt lại trong cơn đau buốt.

Thừa nhận đi, Lệ Trạch Xuyên, mày vẫn luôn cho cô ấy cơ hội tiếp cận mày.

Cục diện hôm nay chính là kết quả của sự dung túng, thực tế mày đã luôn dung túng cho cô ấy suốt thời gian qua rồi.
Editor: Vitamino
- ------
Từ giờ sẽ lên lịch đăng truyện vào thứ 3-5-7 hàng tuần nhé, nếu không edit kịp mình sẽ báo sau☺️.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi