MINH XUYÊN CÓ TRI HẠ



2.
Tống Kỳ Uyên nói không sai, Lệ Trạch Xuyên thực sự đang ở gần đây.

Người cung cấp thông tin cho Lệ Trạch Xuyên là Hải Tử, anh ta đã sống ở đây nhiều năm, không ai mà anh ta không biết.

Hải Tử nói với Lệ Trạch Xuyên rằng ba tháng trước, có khoảng bảy tám người lạ mặt đi ra đi vào quanh thị trấn Khúc Mã này.

Bụi xe dày đặc, như thể đến từ phía tây.

Phía tây nổi tiếng là vùng đất không có người ở, là nơi sinh sống của những con linh dương Tây Tạng.

Lệ Trạch Xuyên lấy tấm ảnh của Nhiếp Khiếu Lâm ra, Hải Tử nhìn kỹ một lúc, lắc đầu nói: "Nhóm người này rất cẩn thận.

Họ đều đeo khẩu trang, nhìn không thấy mặt mũi."
Lúc đó trời còn nhá nhem tối, hai người đứng sau con hẻm, ánh sáng từ đèn đường mờ ảo.

Lệ Trạch Xuyên rút từ trong hộp thuốc lá ra muốn một điếu thuốc, Hải Tử nhanh chóng lấy bật lửa ra đưa qua.

Lệ Trạch Xuyên liếc anh ta một cái, nói: "Dù nhóm người này có thần bí đến mức nào, đã đặt chân đến chỗ này thì không thể không có chỗ ở.

Cậu còn biết cái gì, cùng nhau nói ra."
Hải Tử cười nghiêm nghị nói: "Tôi đã theo họ vài lần, nhưng đều bị mất dấu gần đường Nhất Lộ.

Nếu Lệ Gia muốn tìm người, có thể đi dọc theo đường Nhất Lộ thử vận may."
Lệ Trạch Xuyên trong tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc cùng ánh mắt tan ra trong ánh lửa, anh mở miệng: "Những người đó làm gì, trong lòng cậu biết rõ.

Đừng để cho tôi biết cậu tới lui theo chân bọn họ, bằng không, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
Hải Tử lắc đầu liên tục, bày tỏ rằng anh ta tuyệt đối không dám.


Quầy hàng nơi Ôn Hạ và Tống Kỳ Uyên ăn sáng nằm trên đường Nhất Lộ, nhưng vị trí hơi lệch, lại có một chiếc xe tải chắn ngang, không dễ thấy.

Lúc tiếng súng nổ lên, Lệ Trạch Xuyên chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, anh nhanh chóng đạp chân ga, phóng theo hướng phát ra âm thanh.

Khu chợ thoáng chốc xảy ra tình trạng hỗn loạn, chiếc xe Hummer bị kẹt trong dòng người, Lệ Trạch Xuyên dùng tay đấm vào tay lái, một tay liên lạc với cảnh sát địa phương một tay đẩy cửa xe nhảy xuống.

Dòng người đang chạy loạn tránh xa nơi phát ra tiếng súng, bóng dáng Lệ Trạch Xuyên đi ngược hướng đoàn người trở nên đặc biệt bắt mắt.

Tống Kỳ Uyên cùng Ôn Hạ đồng thời nhìn thấy anh.

Tống Kỳ Uyên liếc mắt nhìn Ôn Hạ, nhưng khẩu súng của anh ta lại chĩa vào Lệ Trạch Xuyên, anh ta nói gì, Ôn Hạ không hiểu, nhưng thần kỳ thế nào cô lại hiểu được qua khẩu hình miệng của anh ta.

Tống Kỳ Uyên nói: Tôi muốn xem chính nghĩa có thể thực sự phù hộ cho các người bất chấp đau thương được không.

Lệ Trạch Xuyên quanh năm tiếp xúc với súng đạn nên trực giác cực nhạy bén, lập tức cảm giác có nguy hiểm, anh nhìn thấy họng súng đen tuyền ẩn trong đám đông cùng khuôn mặt khiêu khích của Tống Kỳ Uyên.

Không đợi anh có bất kỳ động tác nào, một bóng người đã xông vào tầm mắt anh, không chút do dự che trước người anh.

Lệ Trạch Xuyên ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng êm ái.

Là mùi thơm trên người Ôn Hạ.

Đồ ngốc này cố ý đỡ đạn cho anh.

Đây là lần thứ hai, lần thứ hai đối mặt trước nguy hiểm, cô không ngần ngại đánh cược mạng sống của chính mình, chỉ vì muốn anh sống sót.

Thượng đế giao hòa bình thế giới này cho anh, anh giao phó bản thân cho cô, cô sẽ bảo vệ anh.


Đúng là đồ ngốc!
"Nằm sấp xuống!"
Lệ Trạch Xuyên chỉ cảm thấy hai mắt nóng rực, gầm lên lao thẳng về phía Ôn Hạ, mang theo cô lăn qua bên đường, đè cô xuống dưới thân mình.

Một viên đạn đóng đinh tại nơi cách Lệ Trạch Xuyên chưa đầy hai thước, viên đạn xẹt qua tai anh, để lại một vệt máu nóng.

Ôn Hạ bị Lệ Trạch Xuyên bảo vệ chặt chẽ, thời điểm tiếng súng nổ, trong lòng cô chỉ có một giọng nói - Nếu cô không thể cứu được anh, vậy cứ để viên đạn này đưa cả hai chúng ta đi cùng một lúc.

Xung quanh có tiếng la hét vang lên, những người chưa từng thấy qua tiếng súng đều sợ hãi, Tống Kỳ Uyên nhanh chóng biến mất dưới sự hỗn loạn của dòng người, chờ tới khi Lệ Trạch Xuyên đuổi ra ngoài thì anh ta đã biến mất dạng từ ​​lâu.

Ôn Hạ đứng sau lưng Lệ Trạch Xuyên nói: "Em biết hang ổ của bọn họ ở đâu, em đưa anh tới đó."
Cảnh sát địa phương đến rất mau, nhanh chóng phong tỏa hiện trường.

Ôn Hạ đưa Lệ Trạch Xuyên cùng hai viên cảnh sát đến hang ổ của Tống Kỳ Uyên.

Trên đường đi, Ôn Hạ kể lại ngắn gọn chuyện cô bị bắt cóc, từ lúc cô biến mất trong bệnh viện đến khi được Lệ Trạch Xuyên cứu, những gì đã phải trải qua trong mười tám tiếng đồng hồ.

Khi kể về quá trình Tống Kỳ Uyên giết gã mặt sẹo, sắc mặt Ôn Hạ có chút tái nhợt nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh.

Đầu ngón tay Lệ Trạch Xuyên run lên không ngừng, lần đầu tiên anh chủ động nắm lấy tay Ôn Hạ, mười ngon tay đan vào nhau chặt chẽ nắm chặt.

Hai người ngồi cạnh nhau sau ghế xe cảnh sát, Ôn Hạ quay đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Lệ Trạch Xuyên thâm trầm ảm đạm, anh nhẹ giọng nói: "Thực sự xin lỗi."
Ôn Hạ cười một chút, nhàn nhạt nói: "Em có để máy ghi âm trên xe việt dã, anh có nghe được nội dung trong đó không? Em không hối hận khi đến đây, cũng không hối hận vì đã thích anh, cho nên không cần phải nói xin lỗi em."
Ôn Hạ hai mắt trong veo, Lệ Trạch Xuyên hoảng hốt nghe thấy tiếng xé lòng của mình.

Một cô gái dũng cảm không sợ hãi cứ thế đem tên cô từ từ khắc vào tim anh, dù cho có trở về với cát bụi anh cũng sẽ ghi nhớ cái tên đó, vì cô là người trong lòng anh.


Làm sao anh có thể không động tâm, làm sao anh có thể không thích.

Nhưng Ôn Hạ, cô phải biết anh không phải chồng cô, anh có quá nhiều chuyện quá khứ không thể nói ra.

Lệ Trạch Xuyên nhắm mắt lại dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Hạ, giống như vô cùng mệt mỏi.

Viên cảnh sát đang lái xe thở dài nói: "Thật may là Đại Xuyên đến kịp lúc, nếu không cô gái à, cô có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Tất cả những kẻ bị lệnh truy nã đều là những kẻ liều lĩnh."
Ôn Hạ cười cười, không nói gì.

Cánh cửa gỗ của ngôi nhà Tây Tạng bị khóa chặt, Lệ Trạch Xuyên cầm súng lục đạp cửa dẫn đầu xông vào, hai viên cảnh sát ập đến nhanh chóng khám xét lô cốt.

Theo lời Ôn Hạ nói, ở chuồng gia súc tầng một có xác của gã mặt sẹo, có một số lô chân gấu và đầu bò hoang chất đống trên tầng hai.

Cảnh sát còn vớt được một xác chết khác từ một cái giếng trong sân, là một cậu bé khoảng 6-7 tuổi cùng vết thương trên đầu, một phát bắn chết.

Ngoài ra, không có manh mối nào được để lại.

Ngay cả chiếc xe van cũ kỹ cũng là đi trộm, không có cách nào tra ra.

Viên cảnh sát tức giận đến đỏ cả mắt, oán hận mắng: "Một đám cầm thú!"
Ánh sáng trong chuồng gia súc tối tăm, trên xà nhà treo một sợi dây gai to bằng ngón tay dày cộp, phần dưới nhuốm đầy máu tươi.

Lệ Trạch Xuyên nhìn sợi dây nói nhỏ: "Có vẻ như ai đó đã bị tra tấn ở đây."
"Là Tống Kỳ Uyên." Ôn Hạ nói tiếp: "Anh ta bị treo ở đây, nghe nói là vì anh ta không nghe lời."
Lệ Trạch Xuyên nheo mắt lại, chìm vào suy nghĩ sâu xa.

Bắt cóc giết người, vụ án hình sự, đội cảnh sát hình sự địa phương nhanh chóng tiếp quản, các kỹ thuật viên mang theo thiết bị liên quan đến điều tra hiện trường, Ôn Hạ cùng Lệ Trạch Xuyên trở về đội cảnh sát hình sự để lấy bằng chứng.

Một nữ cảnh sát đưa Ôn Hạ đi kiểm tra thương tích, đợi đến khi cô cởi áo ra cảm thấy lưng đau khủng khiếp, lúc này mới nhớ ra gã mặt sẹo đã đập một gậy lên người cô.


Bất chấp vết thương trên lưng, Ôn Hạ xoay người nắm lấy tay nữ cảnh sát, sốt sắng nói: "Những người đó còn giam giữ ba đứa trẻ, hai nữ một nam, trong tình trạng rất nguy hiểm.

Xin mọi người hãy tìm được bọn chúng."
Nữ cảnh sát "ừ" một tiếng nhắc nhở Ôn Hạ cẩn thận, chân thành đáp lại: "Yên tâm đi."
Thị trấn Khúc Mã cách trạm bảo hộ không quá xa, Lệ Trạch Xuyên lại thanh danh vang dội, hầu hết các cảnh sát trong thị trấn đều biết anh.

Lệ Trạch Xuyên cùng cảnh sát trưởng phụ trách vụ án hàn huyên hai câu, cảnh sát trưởng nắm tay anh ta rất lâu, tỏ ý kính trọng.

Người đàn ông bằng xương bằng thịt dành những năm tháng tuổi trẻ của mình đều dành trọn cho khu bảo tồn, một nơi lạnh lẽo khô cằn như vậy.

Họ là những chiến binh dũng cảm được rèn giũa bằng nhuệ khí chiến đấu, chống lại sự giết chóc bằng sức mạnh, đôi mắt của họ là ngọn cờ của quân đội, không bao giờ thừa nhận thất bại, không bao giờ bỏ cuộc.

Lệ Trạch Xuyên chỉ cười nói một cách nhàn nhạt khách khí: "Đây là điều tôi nên làm."
Sau khi kiểm tra thương tích, Ôn Hạ được nữ cảnh sát đưa đến phòng khách để nghỉ ngơi.

Lúc Lệ Trạch Xuyên đẩy cửa đi vào, Ôn Hạ đang cuộn mình trong góc, hai tay ôm đầu gối, đây là tư thế tự bảo vệ mình.

Lệ Trạch Xuyên cau mày bước nhanh tới, đem người nhấc lên nói: "Sao lại ngồi dưới đất, sẽ cảm lạnh."
Ôn Hạ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cùng giọng nói chứa hơi nước, cô nói: "Kết thúc rồi sao?"
"Kết thúc rồi." Lệ Trạch Xuyên cẩn thận nhấc mặt Ôn Hạ, dùng đầu ngón tay vén tóc cô ra sau tai, thấp giọng nói: "Anh ở đây, sẽ không có ai làm em bị thương nữa, đừng sợ."
Ôn Hạ khịt khịt mũi, nhỏ giọng nói: "Vậy anh dẫn em đi tới chỗ không có ai đi, em có chút muốn khóc."
Trước mặt kẻ xấu, cô thậm chí không dám kêu lên, chỉ biết nghiến răng chịu đựng.

Bây giờ an toàn, không còn kẻ xấu.

Để cô khóc một lúc, được chứ?
Lệ Trạch Xuyên ôm lấy Ôn Hạ, anh kéo khoá áo khoác ôm Ôn Hạ vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng có chút yêu thương: "Anh đưa em đi."
Ôn Hạ vùi mặt vào ngực Lệ Trạch Xuyên, nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của anh, giống hệt như trong ký ức.

Cô cất tiếng khóc nói: "Ngày hôm nay em sẽ nhớ kỹ, lần đầu tiên anh chủ động ôm em, thật đáng làm kỷ niệm."
Editor: Vitamino.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi