MINH XUYÊN CÓ TRI HẠ



1.
Ngay vừa lúc Lệ Trạch Xuyên nói câu "Lại đây" ra khỏi miệng, tiếng ồn ào ngay tức khắc vang lên, Ôn Hạ đỏ mặt rối tung rối mù, nửa xấu hổ nửa bực trừng mắt nhìn Lệ Trạch Xuyên.

Liền Khải ngồi trên nóc xe, trên tay nghịch con dao ngắn, cười nói: "Con gái nhà người ta cũng biết xấu hổ, Lệ Trạch Xuyên cậu còn không mau chủ động!"
"Được, tôi chủ động!"
Lệ Trạch Xuyên đứng dậy duỗi người, sải bước đi tới trước mặt Ôn Hạ, một tay ôm lấy chân Ôn Hạ, tay kia ôm lưng đem cô vác lên.

Ôn Hạ còn chưa kịp phản ứng, đầu đã gục xuống, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, trước mắt quay cuồng.

Nặc Bố trợn mắt há hốc mồm, giương mắt sững sờ nhìn Lệ Trạch Xuyên đang khiêng chị Tiểu Hạ của cậu ta sải bước đi tới.

Lệ Trạch Xuyên dừng bước trước mặt cậu ta, xua xua tay: "Tránh ra, đừng chặn đường."
Nặc Bố như trong mộng mới tỉnh, nhanh chóng nhường chỗ cho Lệ Trạch Xuyên đi qua, anh đặt Ôn Hạ lên một tấm thảm lót phía dưới tương đối sạch sẽ.

Phương Vấn Tình sắc mặt tím xanh, Liền Khải càng vui vẻ nháo loạn làm ầm lên, dùng chuôi dao đập vào nóc xe "thịch thịch thịch", ồn ào la hét: "Ôm thì cũng ôm rồi, không hôn một cái thì không thể được, hôn một cái đi, hôn một cái đi!"
Có người dẫn đầu, quần chúng ăn dưa đồng tình lập tức hưng phấn phụ hoạ, bên tai lại vang lên tiếng hú hét: "Hôn một cái đi."
Sắc mặt Ôn Hạ ngày càng đỏ hơn.

Lệ Trạch Xuyên sờ đầu cô, hướng mũi giày câu lấy một viên đá vụn tung lên, tiếng đá vụn gió lao về hướng Liền Khải, Liền lão lôi nhanh chóng cúi đầu tránh thoát, vui đùa nói: "Oắt con thân thủ giỏi lắm!"
Lệ Trạch Xuyên giả vờ đưa tay chắp thành quyền: "Đa tạ, đa tạ."
Một nhóm người lại cười vang lên, Phương Vấn Tình cắn chặt môi dưới, hàm răng cắn ra máu cũng không nhận ra.

Chân cừu do chính tay Tam Gia nướng, sử dụng tay nghề của người dân bản xứ để lại, hương vị thơm nồng, vị béo ngậy nhưng không ngấy, thơm ngon đến mức hận không thể đem đầu lưỡi nuốt vào.

Tây Trát là người Khampa chính hiệu, niềm nở hiếu khách, hát hay múa giỏi.

Anh ta uống rất nhiều rượu lúa mạch vùng cao, mặt đen đỏ hết lên, bên hông quấn chiếc áo quanh eo, cất giọng hát bằng tiếng Tây Tạng quanh ngọn lửa, có người phụ hoạ nhảy hát cùng anh ta, có người dùng tay gõ nhịp.

Trong khu vực vắng vẻ hoang tàn này, tại đây cũng đã có một màu sắc náo nhiệt.

Ít ỏi như vậy nhưng lại vĩnh hằng.

Tam Gia đã ngà ngà say, dùng sức vỗ mạnh lên vai Lệ Trạch Xuyên, lớn tiếng nói: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt, cậu đừng giấu nghề, bộc lộ tài năng đi!"
Lệ Trạch Xuyên không chút từ chối, từ trong xe Hummer lấy ra cây cung, siết chặt ống ngắm, cố định côn giảm xóc, một chuỗi động tác như nước chảy mây trôi, cực kỳ tiêu sái.

Ôn Hạ đang nghĩ ngợi không có mục tiêu ở đây, vậy chơi thế nào? Quay đầu lại đã thấy Nặc Bố tìm được một cái lon rỗng, trộn bột huỳnh quang cùng cát, nhét vào trong thân lon để tăng trọng lượng.


Lệ Trạch Xuyên đeo kính nhìn ban đêm, dây cung căng ra như trăng tròn, Nặc Bố hét lớn một tiếng, dùng cánh tay ném hai lon lên giữa không trung.

Tiếng gió xuyên qua cánh đồng hoang vu, Ôn Hạ nín thở, tầm mắt hướng theo hai chiếc lon ném trên không trung.

Lúc lên đến điểm cao nhất, mũi tên xẹt qua không trung, cùng lúc tiếng "bụp" vang lên, hai cái lon giống như bị xé rách, cát trộn với bột huỳnh quang rơi ra bắn tung toé như những vì sao, mang theo sắc vàng nhẹ hiện lên trước mắt.

Một mũi tên trúng hai con chim, vừa mạnh mẽ lại đẹp mắt đều được thể hiện vào lúc này.

Mọi người đều vỗ tay hoan hô, Lệ Trạch Xuyên quay đầu lại, nhìn về phía Ôn Hạ, ánh mắt bình tĩnh như thường, có ý cười mơ hồ trong đó, bình tĩnh tự đắc.

Ôn Hạ cách một đám người nhìn thẳng anh, nhịp tim đột nhiên gia tốc, giống như có một luồng nhiệt lướt qua.

Trên đời này, có những người không ngừng gặp nhau, cũng không ngừng có người chia xa, có thể yêu nhau đã là duyên số rất lớn.

Thật may mắn khi người mà cô yêu là một người như vậy, anh tuấn, mạnh mẽ, tốt bụng, trung thành nhân từ, sở hữu kỹ năng tốt, nhưng sẵn sàng đứng ra trở thành người bảo vệ.

Lệ Trạch Xuyên gác cung tên xuống, cầm bình rượu lên, giơ cao qua đầu.

Kha Liệt đứng dậy, theo sau là Liền Khải cùng những người khác, tiếng gió gào thét như lá cờ xung trận, hai mắt sáng như ánh lửa, chiếu sáng lên đêm đen của vùng đất hoang vu này.

Lệ Trạch Xuyên cao giọng: "Ly rượu này là để ca ngợi chiến công của Kha Liệt cũng là cho đợt tuần tra trên núi này của đội.

Hành trình sắp bắt đầu, tôi sẽ làm hết trách nhiệm của mình, dũng cảm không sợ hãi."
Tất cả các thành viên của đội tuần tra trên núi đồng thanh hét lên: "Nguyện lấy sinh mệnh của mình ra thề, bảo vệ cao nguyên, trừng trị tội ác.

Cầu trời phù hộ, bách chiến bách thắng!"
Những giọng nói lạnh lùng, cứng rắn, tiếng vang kích thích từng trận, trong tiếng gió, tuỳ ý ồn ào náo động.

Tựa như được tẩy rửa giữa những vì sao, họ cùng nhau uống rượu mạnh giống như uống hết mọi gian khổ, cầm vũ khí để canh giữ bình yên cho vùng đất.

Trong sách nói những kẻ làm điều ác tất sẽ bị diệt trừ, những góc tối rồi sẽ sáng tỏ.

Luôn có một thứ bất diệt, vĩnh viễn không gục ngã, chẳng hạn như niềm tin, chẳng hạn như tình yêu cùng lòng nhân từ.

Ôn Hạ một lần nữa ý thức được Lệ Trạch Xuyên nên thuộc về nơi này, anh như được tái sinh ở đây, ở chỗ này ngoan cường.


Sau lời tuyên thệ trước khi xuất quân, bầu không khí hoàn toàn sôi sục, có người mỉm cười ôm Kha Liệt, có người rưng rưng kính rượu anh ta.

Ôn Hạ cùng Lệ Trạch Xuyên trốn khỏi đám người đi ra ngoài, hai người đứng cạnh nhau, dựa lưng vào phía trước xe Hummer.

Liền Khải ngẩng đầu lên uống cạn rượu trong bình, ra hiệu với Lệ Trạch Xuyên từ xa, Lệ Trạch Xuyên cũng nâng bình lên đáp lễ.

Ánh sao sáng như được gột rửa, không khí nồng đậm mùi rượu mạnh tinh khiết, sườn mặt Lệ Trạch Xuyên lọt vào tầm mắt của Ôn Hạ, giống như một thứ vũ khí sắc bén lạnh lùng lại rất đẹp đẽ.

Người này là của cô, cái tên này là người đã đeo nhẫn cho cô, từ nay về sau đều là người của cô.

Ôn Hạ nghe thấy tiếng tim đập, nương theo một ít rượu còn xót lại ghé vào tai Lệ Trạch Xuyên, nhẹ giọng hỏi anh bài hát Tây Tạng mà Tây Trát hát có nghĩa là gì.

Cô đến rất gần, trong lúc nói chuyện, cánh môi nhẹ nhàng cọ qua vành tai của Lệ Trạch Xuyên, hơi thở nóng ẩm phả trên da thịt anh, mang theo mùi thơm đặc biệt sau khi tắm rửa.

Đầu ngón tay thon dài của Lệ Trạch Xuyên ấn vào môi Ôn Hạ, anh cười khẽ rồi thấp giọng nói: "Lời bài hát đó có ý nghĩa là - Anh sẽ thích em thật lâu, thật lâu."
Ngay cả khi Ôn Hạ không hiểu tiếng Tây Tạng, cô cũng biết bài Tây Trát đã hát là một bài nói về việc nâng ly chúc mừng, không có khả năng câu từ như vậy được.

Cô mỉm cười tựa vào vai Lệ Trạch Xuyên, nội tâm yên ổn.

Ánh đèn flash lướt qua, một tia sáng trắng chiếu tới khiến người ta chói mắt, Lệ Trạch Xuyên đưa tay chặn lại, theo bản năng đem Ôn Hạ ấn vào trong ngực, che khuất khuôn mặt cô, anh nhìn về hướng phát ra âm thanh màn trập.

Phương Vấn Tình từ sau máy ảnh để lộ ra khuôn mặt, không nóng không lạnh mà cười nói: "Ảnh đẹp như vậy, không lưu lại làm kỷ niệm thì thật đáng tiếc.

Huống chi, công chúng cũng có quyền biết trạng thái công việc thực sự của các người mà."
Câu cuối nói ra, mang theo điểm hơi khiêu khích cùng uy hiếp.

Lệ Trạch Xuyên đứng thẳng người, không kiêu ngạo cũng không hống hách: "Chụp người có thể, nhưng không được chụp mặt, không an toàn, xóa cuộn phim đó đi."
"Cảnh sát Lệ không phải dũng cảm vô địch phi thường sao?" Phương Vấn Tình liếm hàm răng, mỉm cười mà giống như không cười: "Cũng sợ báo thù à?"
"Sợ chết cùng với đi tìm chết không giống nhau, sợ chết chẳng có gì mất mặt." Lệ Trạch Xuyên vươn tay: "Đưa máy ảnh cho tôi."
Phương Vấn Tình buông lỏng tay, máy ảnh rơi xuống, được dây đeo máy ảnh kéo quanh cổ giữ lấy, thân máy rũ tới trước ngực.

Cô ta cố ý ưỡn ngực, cười nói: "Muốn thì tự mình lấy!"
Lệ Trạch Xuyên nắm lấy ống kính hung hăng giật mạnh, dây đeo máy ảnh móc vào cổ cô ta bị đứt ra, Phương Vấn Tình lảo đảo về phía trước vài bước, làm bộ động tác muốn lao vào trong lòng Lệ Trạch Xuyên.


Ôn Hạ chen vào giữa hai người họ, giữ chặt Phương Vấn Tình, cười tủm tỉm nói: "Chị Phương này, cẩn thận một chút, trạm bảo hộ tài nguyên khan hiếm, không có thuốc ngoại cho chị dùng đâu."
Lệ Trạch Xuyên lật nhanh mấy tấm ảnh trong máy, anh quay màn hình về phía Phương Vấn Tình, híp mắt nói: "Đây cũng là một phần công việc phỏng vấn của cô?"
Trên màn hình hiện lên bức ảnh, rõ ràng là bị chụp lén, ánh sáng cùng góc độ đều tối mù, nhưng nội dung được chụp lại rất hấp dẫn – Lệ Trạch Xuyên đang lau người, lưng trần hướng về phía máy ảnh, mái tóc ngắn hơi ẩm, vòng eo săn chắc, cơ bắp mịn màng, dáng đẹp như sách giáo khoa.

Phương Vấn Tình cười cười, nói: "Bệnh nghề nghiệp, nhìn thấy thứ gì đẹp là muốn chụp."
"Đây không phải là bệnh nghề nghiệp mà các phóng viên mắc phải." Lệ Trạch Xuyên lật xem thêm một vài bức ảnh, trong lòng có chút không kiên nhẫn, đơn giản rút thẻ nhớ ra miết vào bàn tay dùng sức bẻ gãy: "Đừng có xúc phạm nghề nghiệp này."
Thẻ nhớ bị gãy phát ra một tiếng kêu nhỏ vụn, Phương Vấn Tình hai mắt nhướng lên, đột nhiên quay đầu hướng sang một bên: "Trình Phi, phim của anh bị bẻ gãy rồi!"
Trình Phi nghe thấy tiếng lập tức chạy tới, nhìn thấy chiếc máy ảnh cùng thẻ nhớ bị bẻ gãy nằm trên tay Lệ Trạch Xuyên, mặt biến sắc, dùng hai tay túm lấy cổ áo Lệ Trạch Xuyên, tức giận gầm gừ: "Phim bên trong dùng để chuẩn bị cho buổi Triển lãm nhiếp ảnh cá nhân của tôi, còn chưa kịp sao lưu, đã bị phá hủy trong tay anh! Lệ Trạch Xuyên, tôi biết anh muốn trả thù, hà cớ gì lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này!"
"Trả thù cậu? Cậu xứng sao?" Trình Phi so với Lệ Trạch Xuyên thấp hơn một chút, Lệ Trạch Xuyên liếc anh ta một cái, biểu tình có chút khinh thường, giơ tay kéo lại cổ áo của mình, lãnh đạm nói: "Phương Vấn Tình dùng máy ảnh của cậu chụp lén tôi, muốn giải quyết tự tìm cô ta mà tính sổ.

Hơn nữa, đến máy ảnh của mình còn không biết quản, để người khác tuỳ tiện sử dụng nó một cách bừa bãi, cậu còn tính là nhiếp ảnh gia gì, có tư cách gì để mở triển lãm nhiếp ảnh?"
Trình Phi chỉ cảm thấy như bị tát vào mặt, hai má nóng bừng, hoàn toàn mất đi lý trí, anh ta tung nắm đấm hướng về phía Lệ Trạch Xuyên.

Lệ Trạch Xuyên lùi về phía sau, nghiêng mình né tránh, Trình Phi không kịp thu hồi, lao về phía trước ngã toác đầu, trên trán có vết máu.

Có người nghe thấy tiếng động nhìn qua, Phương Vấn Tình lấy điện thoại gõ vài lần, hướng camera đến trước mặt Lệ Trạch Xuyên, lành lạnh nói: "Cảnh sát Lệ, anh là người công chức, cũng không cần phải chấp nhặt với Trình Phi, càng không thể đánh trả.

Nếu không, hình ảnh này mà lan truyền đến trước mặt công chúng, hình ảnh của Trạm bảo hộ Tác Nam có thể sẽ hoàn toàn bị hủy hoại."
Lời nói của Phương Vấn Tình nói ra bên ngoài giống như đang nhắc nhở Lệ Trạch Xuyên, nhưng trên thực tế lại đang chỉ Trình Phi.

Trình Phi hiểu ý Phương Vấn Tình đang ám chỉ, ngay lập tức đứng bật dậy, dùng nắm đấm đập vào mặt Lệ Trạch Xuyên.

Lệ Trạch Xuyên còn chưa kịp lùi về phía sau, chóp mũi bỗng ngửi được một mùi hương ngọt ngào quen thuộc, một bóng dáng xẹt qua tầm mắt anh.

Ôn Hạ ra tay rất nhanh, cô nắm chặt cổ tay Trình Phi, lòng bàn tay dựng đứng như dao, đánh vào cùi chỏ của Trình Phi một cách quyết liệt, đồng thời cô nhấc chân đá vào bắp chân của anh ta.

Trình Phi trực tiếp quỳ xuống, ôm lấy khuỷu tay đau nhức khóc thét không ngừng.

Ôn Hạ vỗ nhẹ phủi bụi trong tay, hơi nâng cằm lên, khinh thường nhìn chằm chằm Trình Phi, nói: "Cán bộ Lệ không thể đánh trả, nhưng tôi có thể.

Cán bộ Lệ không thèm so đo với anh, nhưng tôi có thể mang thù.

Thù cũ nợ mới, chỉ đá vào chân anh một cái, anh xem như đã có lời lắm rồi! Trạm bảo hộ Tác Nam là nơi trừng phạt nạn săn trộm chứ không phải là nơi khóc lóc hồ nháo.

Còn cả cô Phương nữa." Ôn Hạ nhìn Phương Vấn Tình, châm chọc nói: "Về bệnh nghề nghiệp của cô mà nói, về mặt pháp luật có vẻ không được tốt lắm.

Theo điều khoản thứ 6 Điều 42 trong "Luật xử phạt hành chính trị an" hành vi rình rập, chụp lén, nghe lén, phát tán những bí mật đời tư của người khác đều được quy vào hành vi vi phạm pháp luật, phải chịu trách nhiệm trước pháp lý, hy vọng cô nhớ cho rõ."
Ôn Hạ nói chuyện biểu tình cao ngạo, hai mắt tròn to xinh đẹp, Lệ Trạch Xuyên cảm thấy cô lúc này không khác gì một con mèo Ragdoll kiêu ngạo, nhịn không được không khỏi vươn tay xoa đầu cô.

"Cô Ôn hiểu biết cũng rất nhiều!" Phương Vấn Tình nhìn động tác nhỏ của hai người bọn họ trong mắt, cười lạnh: "Tôi nghe nói cô từng bị bọn săn trộm bắt cóc, còn mất tích gần hai mươi tiếng đồng hồ.


Bọn chúng là một đám liều lĩnh, thích rượu, thích cờ bạc, thích sắc, không biết bọn họ đã làm gì cô Ôn chưa nhỉ? Suy cho cùng, con gái so với đàn ông vẫn yếu ớt hơn, một khi để lại vết thương chính là nỗi đau cả đời."
"Tôi xem như đã biết thế nào gọi là miệng chó không mọc được ngà voi (*) rồi." Ôn Hạ tức giận: "Phương Vấn Tình, người trong nhà cô không có ai dạy cô nói chuyện tử tế thế nào sao!"
(*): Ví với việc kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế.

Càng lúc càng nhiều người quay qua nhìn, bầu không khí căng thẳng xấu hổ.

Lệ Trạch Xuyên đúng lúc lên tiếng, giọng nói rất có lực, anh đè lại bả vai Ôn Hạ nói: "Hôm nay ăn mừng, không phải tranh luận, ồn ào nhốn nháo làm gì.

Ngày mai còn có việc, đi ra đây với anh.

Mọi người dập lửa, giải tán về nghỉ ngơi.

Cô Phương, tôi nghĩ rằng là một phóng viên, nhiệm vụ đầu tiên là phải đưa tin đúng sự thật, không kích động tranh chấp, từ không thành có, càng không nên phỉ báng bôi nhọ người khác.

Đây không phải là vấn đề về chức nghiệp, mà là vấn đề về nhân phẩm."
Lệ Trạch Xuyên nói vậy mà nói ý bảo Phương Vấn Tình nhân phẩm không tốt, Liên Khải một chút cũng không cho Phương Vấn Tình để lại chút mặt mũi, cất tiếng cười vang.

Phương Vấn Tình còn muốn lên tiếng, Liền Khải đã giành trước một bước, cao giọng nói: "Đóng quầy, đóng quầy thôi! Nửa đêm còn muốn ầm ĩ, không muốn cho người khác ngủ! Đại Xuyên, kiểm tra lại hàng rào lần nữa, đừng để sói chui vào!"
Lệ Trạch Xuyên đáp ứng, nhìn thấy Ôn Hạ vẫn đứng tại chỗ, đè lên cổ cô, cưỡng ép cô quay mặt lại, nói: "Đi, cùng anh đi kiểm tra hàng rào."
Nguyên Bảo ngồi xổm ở lối vào của hàng rào lớn, quanh cổ có một chùm lông tơ, vừa hung dữ lại uy nghiêm, sói thấy cũng phải đi đường vòng.

Lệ Trạch Xuyên vỗ vào đầu chú chó lớn, nói với Ôn Hạ: "Nguyên Bảo chính là người hùng canh giữ hàng rào chắn.

Có nó ở đây, báo tuyết cả sói cũng không dám vào trộm linh dương."
Ôn Hạ không tiếp thu vấn đề, dùng mũi giày nghịch mảnh đá vụn, buồn bực nói: "Nếu không phải anh ngăn cản, hôm nay em nhất định sẽ sửa cho cái cô họ Phương kia một trận! Đánh cho cô ta răng rơi đầy đất!"
"Nếu có thể mai lại đánh, nhưng mai đội phải lên núi tuần tra rồi, hai chúng ta sẽ không có nhiều cơ hội ở một mình cạnh nhau đâu." Lệ Trạch Xuyên đứng trước mặt Ôn Hạ, ánh mắt thật sâu dừng lại trên người cô, cười khẽ, thấp giọng nói: "Em thực sự không định nắm bắt thời gian hôn anh một cái sao?"
Ôn Hạ sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó mắt như hoa lên, Lệ Trạch Xuyên cúi đầu hôn lên đôi môi cô.

Hàng rào lớn nằm ở phía sau nhà, đèn ở sân trước không thể phóng đến nơi này, khắp nơi đều tối đen.

Bị bóng tối che mắt, nhưng lại làm cho các giác quan trở nên sống động hơn, hơi thở nóng rực như ngọn lửa, hỗn độn dây dưa.

Ôn Hạ sững sờ như nhìn thấy trước mắt là cát vàng lấp lánh bay qua, màu sắc bắt mắt khắc lên trước mắt.

Có một vài người sẽ có người ở bên, có một vài người lại có người trong lòng.

Điều tuyệt nhất không gì bằng là người trong lòng mình lại ở ngay bên cạnh mình.

Ôn Hạ gắt gao ôm chặt eo Lệ Trạch Xuyên, hơi thở của hai người hoà vào nhau, cô rất muốn nói cho toàn thế giới này biết, chàng trai cao ráo đẹp trai này chính là người trong lòng cô.
Editor: Vitamino.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi