Hạ Đằng vừa ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Giang Trừng Dương đang cưỡi xe đạp.
Đã qua một khoảng thời gian từ lần nói chuyện trước của hai người mà bầu không khí vẫn có đôi chút gượng gạo, Hạ Đằng không biết nói gì, dừng giữa đường, cũng may Giang Trừng Dương đã mở miệng trước, “Đi sớm vậy à?”
Hạ Đằng gật gật đầu, “Dậy sớm.”
“Tớ thì hôm nay đến lượt trực nhật nên đi sớm chút.” Biết cô sẽ không hỏi, Giang Trừng Dương chủ động nói.
Hạ Đằng lại gật đầu.
“Cùng đi chứ?” Cậu nhìn cô hỏi.
Hạ Đằng chần chừ, cậu lại nói: “Cùng đi thôi, nói chuyện.”
Một câu khẳng định.
Hạ Đằng “Ừ” một tiếng.
Ngày hôm qua có mưa, hôm nay trên đường đầy vũng nước đọng, gió rất lạnh, hòa với mùi bùn đất ẩm, thổi tới gò má lại thoải mái là lạ.
Đồng phục của Giang Trừng Dương được giặt sạch sẽ, đến gần còn ngửi thấy mùi bột giặt.
Để cùng tốc độ bước chân của Hạ Đằng, cậu dùng hai tay dắt xe đạp, sóng vai đi tới trường cùng cô.
“Đêm qua xảy ra chuyện gì? Bà Thẩm còn tìm tới nhà chúng tớ.”
Hạ Đằng cúi đầu bước đi, “Điện thoại hết pin, bà không gọi được cho tớ, không có chuyện gì đâu.”
Giang Trừng Dương cào cào đầu, “À…… Cậu, có ổn không? Ở trường tớ muốn nói chuyện với cậu mà cậu cứ tránh tớ.”
Mũi chân Hạ Đằng đá nước mưa đọng trên đường, không nói lời nào.
Không phải cô trốn tránh ai, mà so với chuyện người khác cô lập mình, thì chẳng thà cô từ chối người khác.
“Thật ra con người A Chính không xấu, ít nhất đối với bọn tớ đều khá tốt, tớ nghĩ khả năng hai người các cậu có hiểu lầm, có cơ hội thì nên nói chuyện một chút, bình thường cậu ấy không bắt nạt nữ sinh.”
Nói chuyện một chút?
Hạ Đằng nghe mà muốn cười, cô chưa thử chắc? Đổi lấy chính là cậu tưới cho cô một chai nước khoáng từ đầu tới chân.
Cô vốn không biết hành động nào, câu nói nào, hay biểu cảm nào của mình đã chọc tới cậu.
Kỳ Chính, không thể dùng suy nghĩ đối với người bình thường để hiểu cậu.
Con người cậu không có lễ tiết, không có phong độ thân sĩ, cậu như con dã thú nguyên thủy chưa được thuần hóa, cắn xé tất cả quy củ thế tục, không màng phép tắc không màng thiên lý.
Hạ Đằng nhớ tới lời tên khỉ ốm nói hôm qua.
“Rốt cuộc cậu ấy…… sao lại như vậy?” Hạ Đằng nghĩ nghĩ, vẫn quyết định hỏi thử.
“Haizz, nhà A Chính khá đặc thù, cậu ấy đã sớm không ở Tây Lương này, nhà mẹ cậu ấy có tiền, mảnh đất ở phía Tây đều là của nhà mẹ cậu ấy, bố A Chính là người thành phố xuống nông thôn, vừa quen biết mẹ cậu ấy không lâu đã kết hôn, Kỳ Chính vốn có một đứa em trai, sau đó…… xảy ra một vài chuyện không hay, tớ không nói, nói sau lưng người khác cảm thấy không tốt lắm.”
Giang Trừng Dương chỉ nói tới đó, cào cào đầu, dặn dò Hạ Đằng, “Cậu nhất định đừng có hỏi cậu ấy, ai nhắc đến chuyện này cậu ấy đánh người ấy.”
Hạ Đằng gật đầu.
Bố của Kỳ Chính…… cô nghĩ tới câu mắng phát ra từ ngôi nhà ba tầng đó, chính vào đêm tới huyện Chiêu cô bị lạc trên đường Tây Lương.
Cô đã đoán đại khái được kết cục của câu chuyện.
Từ Tây Lương đến trường, đi bộ không mất bao lâu, hai người họ nói chuyện chẳng mấy chốc đã tới trước cổng trường.
“Lịch trực nhật của cậu còn chưa có phải không? Chắc cuối tuần này anh Điền sẽ sắp xếp lại, khu vệ sinh của chúng tớ thay đổi, có lẽ phải……” Giang Trừng Dương đang nói dở, đột nhiên bị người gọi một tiếng:
“Giang Trừng Dương! Làm gì đấy? Mới sớm ngày ra đã tán gái hả?”
Người nói chuyện Hạ Đằng trông quen mắt, là học sinh lớp bên cạnh, nhuộm tóc vàng, là một trong đám tay chơi thường xuyên tìm Kỳ Chính. Không biết hôm nay họ trúng gió gì, tụ tập quanh cửa hàng bánh nướng ăn sáng, thu hút vô số cái nhìn của người qua đường cũng chẳng buồn để ý.
Giang Trừng Dương hét lên về hướng đó: “Nói vớ vẩn gì đấy! Đây là hàng xóm của tao!”
Tóc vàng cười khinh bỉ, “Tao cũng muốn có cô nàng hàng xóm, cùng nhau tán gẫu chuyện học hành, hạnh phúc quá đi thôi.”
Giang Trừng Dương giơ nắm đấm về phía kia, bọn họ trông thấy, cười ha hả.
Hạ Đằng nấp sang phía bên kia Giang Trừng Dương, tránh đi những tầm mắt không kiêng nể gì đó, “Chúng ta đi thôi.”
Tên tóc vàng nhìn mãi đến lúc họ đi vào sân trường, sau đó tấm tắc một tiếng: “Cô nàng này quả thật trông được phết đấy, quá hời cho thằng nhóc Giang Trừng Dương kia.”
Có người thò qua hỏi: “Có gì hot? Hai đứa chúng nó yêu nhau hả?”
Tóc vàng nói: “Cuối tuần trước tao còn thấy hai đứa nó đi chợ đêm đấy, mắt thằng Giang Trừng Dương như mọc trên người cô em kia, không nghe nó nói là hàng xóm hả? Nhà cùng khu, học cùng lớp, duyên phận tới có ngăn cũng không được.”
Hắn nghiêng đầu, hỏi người đang ngồi trên xe máy từ nãy đến giờ không lên tiếng:
“Đúng không A Chính?”
Kỳ Chính ngậm nửa cái bánh, đầu cũng không ngẩng, “Không biết.”
*
Thứ hai có nghi lễ chào cờ, các bạn trong lớp nộp bài tập xong thì đều đi xuống tầng tập hợp, học sinh ríu rít chen chúc xô đẩy nhau trên hành lang, chẳng mấy chốc đã không còn bóng người nào.
Bài tập của Hạ Đằng vẫn không có ai thu, cô vẫn ngồi tại chỗ chờ mọi người đi vãn mới sắp xếp vở bài tập của mình, chuẩn bị qua văn phòng nộp.
Đúng lúc này, Giang Trừng Dương xách theo cái chổi và cái mo vào lớp, cậu vừa quét dọn xong vị trí được phân công trực nhật, thấy Hạ Đằng còn chưa đi thì vội vàng lên tiếng dặn, “Cậu chờ tớ một tí, tớ xuống tầng đổ rác rồi cùng đi chào cờ nhé.”
Hạ Đằng ngẩn ra giây lát rồi mới đáp một tiếng “Ừ”.
Giang Trừng Dương xách hai cái thùng rác chạy nhanh xuống tầng, cô thì đi văn phòng nộp bài tập các môn học.
Lúc trở lại lớp, Giang Trừng Dương còn chưa về, cô ngồi xuống chỗ của mình lấy cốc nước, tranh thủ lúc này không có ai, đi rót cốc nước ấm.
Đi đến cửa lớp, bỗng thấy hành lang vang lên tiếng ồn ào hi hi ha ha, cửa lớp bị người bên ngoài đá văng, “Huỳnh!” cửa đập mạnh vào tường.
Hạ Đằng hoảng sợ.
Kỳ Chính vác cặp một bên vai xuất hiện ở cửa, người toàn mùi thuốc lá. Hôm nay cậu cũng mặc đồng phục, không kéo khóa, quần áo phanh rộng, tay áo đồng phục xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay cứng cáp mà thon gầy, gấu quần đồng phục bùng nhùng ở mắt cá chân, nhưng không thấy mập mạp.
Cậu vừa tới, giờ này hẳn là đã muộn.
Mấy nam sinh lớp bên cạnh vừa buông cặp sách ra là lao đi ngay, ngang qua lớp họ hô: “A Chính nhanh lên nào!”
Kỳ Chính bỏ tay từ trong túi ra, đỡ lấy mép cửa, vừa vào lớp vừa đóng cửa lại, nói câu: “Bọn mày đi trước đi.”
Khi làm những động tác đó, đôi mắt cậu vẫn luôn nhìn cô.
Dã man, trực tiếp, có tính xâm lược.
Hạ Đằng lùi về sau một bước.
Cốc nước trong tay cô bị siết chặt hơn, các đốt ngón tay trắng bệch.
Kỳ Chính đóng cửa lại, ánh mắt rời khỏi người cô.
Cậu lướt qua cô, đi về phía bàn cuối cùng. Cứ như cô không tồn tại vậy.
Tim Hạ Đằng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Đi không được, ở cũng không xong.
Quả thực muốn chết.
Trong lớp học vẳng vẻ, ngoài cửa sổ là tiếng tập hợp của các lớp các khối, ồn ào mỗi người một câu, cách một cánh cửa mà như hai thế giới.
Cô nhắm mắt, cắn răng, hít sâu, dù sao hôm nay cũng có dự định tìm cậu, không bằng ngay lúc này.
Cô mở mắt ra, “Kỳ Chính.”
Kỳ Chính đã tới chỗ của mình, ném cặp sách lên bàn, vẻ như không nghe thấy.
Cô lại gọi một tiếng: “Kỳ Chính.”
Cậu vẫn không phản ứng.
Hạ Đằng mặc kệ cậu có nghe có đáp hay không, tiếp tục nói: “Chuyện ngày hôm qua, tôi……”
“Không nghe thấy.”
Cô sửng sốt.
Kỳ Chính ngồi trên ghế, lưng dựa tường, nhìn cô không cảm xúc.
Cô hít một hơi, đề cao giọng, “Chuyện ngày hôm qua……”
Cậu lại cắt lời: “Không nghe thấy.”
Hạ Đằng nghẹn một hơi, đi thẳng từ cửa lớp tới bàn cuối, cô đứng cạnh chỗ ngồi của cậu, nhanh chóng mở miệng:
“Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn cậu đã cứu tôi.”
Cuối cùng cũng nói xong, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi như trút được gánh nặng.
Kỳ Chính không nhìn cô, vẫn nhìn chằm chằm vị trí bục giảng cô vừa đứng, dường như chẳng quan tâm lời cảm tạ của cô.
Cô đứng, cậu ngồi, từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy miệng vết thương trên mũi cậu đã kết vảy, dấu vết bàn tay cô tát cậu đã nhạt đi rất nhiều.
Hạ Đằng không biết nói gì nữa.
Lớp học lại yên lặng.
Thế nên tiếng gọi từ ngoài hành lang vọng vào của Giang Trừng Dương trở nên cực kỳ rõ ràng: “Hạ Đằng tớ về rồi đây ——”
Cô đang muốn quay đầu lại đáp thì cổ bị cậu móc, sau đó cả người ngã vào lồng ngực cậu, cô bị cậu đè cổ chui xuống dưới bàn. Cậu ôm cô từ đằng sau, chân dài đè lên chân cô, cô còn chưa kịp hét ra tiếng thì đã bị Kỳ Chính che miệng, Hạ Đằng chỉ phát ra tiếng “Ô ô” từ cổ họng, cậu nói bên tai cô: “Gọi cũng được, để cho cậu ta qua đây xem.”
Một câu, đã thành công áp chế cô.
Cậu nói xong, miệng cắn xuống một cái vào bên cổ cô.
Trong thế giới động vật, khi sư tử bắt được một chú hươu, đầu tiên sẽ cắn đứt cổ nó, hàm răng sắc bén của sư tử đâm thủng vào nơi yếu nhất của chú hươu, chú hươu điên cuồng vùng vẫy cũng chẳng ích gì, chỉ có thể từ từ tắt thở, da tróc thịt bong, bị nuốt sống vào bụng.
Trong đầu Hạ Đằng đầy ắp những hình ảnh đó.
Mồ hôi lạnh tuôn ra từng lớp trên trán cô, Kỳ Chính cắn rất mạnh, cô đau đến mức run rẩy cả nửa người.
Thể xác và tinh thần phải chịu kích thích, máu như nước đang sôi sùng sục trong cơ thể.
Cửa bị mở ra, Giang Trừng Dương xông vào, ném hai cái thùng rác xuống, lớn tiếng gọi người: “Hạ Đằng?”
Quét một vòng, “Này? Sao không thấy nhỉ?”
Hạ Đằng không dám cử động, sợ cậu nghe thấy, thế mà đúng lúc này, Kỳ Chính buông lỏng tay.
Cậu không che miệng cô.
Cậu liếm láp sạch sẽ vết máu trên cổ cô, phát ra tiếng cọ xát của môi lưỡi và làn da, miệng vết thương bị dính sợi tóc, dường như cậu cố ý, liếm vết thương cùng với tóc khiến cô vừa đau vừa ngứa, tất cả gân xanh trên cổ Hạ Đằng đều nổi lên.
Cậu chắc chắn cô không dám lên tiếng.
Tên vô lại này!
Giang Trừng Dương lại tiến hai bước về phía cuối lớp, ánh mắt tìm kiếm, cửa lớp bỗng vang lên giọng của thầy Điền Ba: “Giang Trừng Dương, còn không đi xuống xếp hàng!”
Chết tiệt! Tại sao chủ nhiệm lớp cũng tới thế?!
Hạ Đằng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Kỳ Chính vẫn còn dán lên cổ cô, nghe thấy tiếng thầy Điền Ba, không phúc hậu cười ra tiếng, vui đến nỗi hai vai run lên.
“Mẹ kiếp.” Cậu cười nhạo cô, “Số cậu hên ghê ha?”
Lời này vừa nói ra, hồn vía Hạ Đằng cũng bay đi một nửa.
Cái đồ chết tiệt này không sợ thầy giáo nghe thấy phải không!
May mắn dưới tầng đủ ầm ĩ, lấn át được tiếng nói của cậu.
“Cậu lườm tôi?”
Cậu ta vẫn muốn mở miệng, Hạ Đằng không nhịn nổi, đè ép lại cậu, che cái miệng xấu xa của cậu.
Cậu bị đôi tay sạch sẽ trắng nõn của cô che lại, dường như yên ổn một chút, nhưng mí mắt lại nâng lên một cái, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳng vào cô.
Vẻ mặt Hạ Đằng là bị dọa đến hoảng sợ, lại vì cậu mà đôi má hồng như trái đào chín, vết cắn mới trên cổ hơi sưng lên, đuôi ngựa buộc gọn sáng ngày cũng lỏng lẻo, vài sợi tóc rũ xuống, vài sợi tóc vừa rồi bị môi cậu chạm phải.
Bộ dạng thảm hại của cô khiến cậu rất hưởng thụ.
Hai người ở cửa vẫn tiếp tục, Giang Trừng Dương nói: “Em đã bảo Hạ Đằng chờ trong lớp.”
Điền Ba nói: “Lớp này còn ai nữa hả? Chắc chắn là xuống tầng hết rồi, nhanh lên, sắp chào cờ rồi.”
Cảm ơn trời đất, có vẻ như hai người kia sắp đi, Hạ Đằng đang định thở phào, thì Kỳ Chính vẫn không buông tha bất cứ biến hóa nào trên mặt cô, thấy cô thả lỏng, cậu lại đá một chân vào ghế của mình.
“Tung” một tiếng, ngoài cậu ra, ba người đều giật mình kinh sợ.
Đôi mắt Hạ Đằng trừng lớn, chứa đầy kinh hoảng, hô hấp cũng ngừng.
Vẻ mặt Kỳ Chính là trò đùa quái đản đã thực hiện được, mắt híp vào như đường chỉ, cậu sắp cười ngất.
Điền Ba không hiểu chuyện gì: “Tiếng gì thế?”
Lúc này đến lượt Giang Trừng Dương thúc giục thầy: “Chắc là từ dưới tầng? Ôi thôi mau đi xuống nào anh Điền.”
Cửa lớp đóng lại, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Không ai biết rằng, chỗ cuối cùng của lớp, dưới cái bàn kia đang che giấu hai người.
Tinh thần Hạ Đằng kéo căng như dây đàn, vẫn đang giữ động tác che miệng cậu.
Kỳ Chính cũng không nói.
Mãi đến khi lòng bàn tay cô truyền đến cảm giác ươn ướt âm ấm, cô mới giật mình buông tay, nhảy bật người ra.
Cậu ta liếm lòng bàn tay cô.
Cái đồ lưu manh kiaaa!!!!!!!
Mặt Hạ Đằng đỏ ửng, cô muốn đứng lên, cánh tay vừa chống lên mặt bàn thì cổ áo đã bị người túm lấy, cô lại ngã xuống một lần nữa.
Còn chưa ngã xuống đất thì nách đã bị xốc lên, Kỳ Chính ấn cô xuống bàn, cô muốn đứng dậy, cậu lại đè xuống.
Tư thế này rất kỳ, cả người cậu đè nặng lên cô.
Hạ Đằng không chịu nổi, vậy mà Kỳ Chính cứ làm như không biết.
“Lá gan của Giang Trừng Dương cũng to ghê, dám tán cậu?”
Hạ Đằng giãy giụa: “Cậu đứng lên.”
“Tưởng cậu thanh cao lắm cơ mà, dễ theo đuổi vậy sao?”
Hạ Đằng quay mặt đi, sắc đỏ đã lan đến tận cổ, “Kỳ Chính, tôi nói một lần cuối cùng, cậu đứng lên.”
“Không đứng đấy, sao nào?”
Tay cậu vòng qua cổ cô, bóp chặt gáy cô, bẻ đầu cô quay lại, Hạ Đằng không thắng nổi, không thể không đối mặt với cậu.
Cậu hừ cười, “Nhìn còn không dám nhìn tôi, cậu ngang ngạnh cái gì?”
“Tôi ngang ngạnh gì nào?”
“Mắng tôi lưu manh, Giang Trừng Dương tán cậu thì không phải sao?”
Người này……
Hạ Đằng bó tay.
Cô bại trận, “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Hạ Đằng.” Cậu siết chặt cô, giọng điệu không rõ cảm xúc.
“Cậu ngoan ngoãn một chút cho tôi, đừng để cho thằng nào cũng sán lại gần cậu.”