MƠ CHUA

Kỳ Chính hút thuốc cùng đám người ở tầng hai, xa xa đã nhìn thấy một nữ sinh đang lao xuống từ trên tầng. Tiếng chân giẫm lên cầu thang “păng păng”, đuôi ngựa đung đưa trái phải, cô tức giận chạy một mạch, đến trước mặt cậu cũng không giảm tốc độ, trực tiếp đẩy vai cậu, “Kỳ Chính cậu thật quá đáng!”

Tiếng nói vừa phát ra, cả đám bật cười ha hả, có người giả giọng Hạ Đằng nói, “Kỳ Chính cậu quá đáng lắm nha”.

Nha, nha, nha, nha cái đầu cậu.

Hạ Đằng tức đỏ mặt, còn muốn nói nữa, Kỳ Chính đã ngậm thuốc vào miệng, xoay người đi xuống dưới tầng.

Hạ Đằng đuổi theo chặn trước mặt cậu, “Cậu đi đâu mà đi? Tôi còn chưa nói xong.”

Kỳ Chính: “Mua nước.”

Hạ Đằng ngăn cậu, “Chúng ta nói chuyện.”

Kỳ Chính gật đầu tương đối có lệ, gật xong lại vòng qua người cô tiếp tục đi xuống, hoàn toàn không quan tâm cô đang nói cái gì.

Hạ Đằng cắn răng đuổi theo, “Cậu có thể nghiêm túc một chút không? Cậu không thấy vừa nãy cậu rất quá đáng à?”

Lúc nói chuyện họ đã ra khỏi dãy phòng học, Kỳ Chính ném thuốc vào thùng rác dưới tầng, ngẩng đầu, “Đây không phải đang nghe cậu khởi binh vấn tội à?”

Hạ Đằng thoáng sửng sốt rồi sau đó càng tức giận hơn.

“Thái độ của cậu là sao hả!”

“A Chính?” Có người đi tới chào hỏi cậu, ánh mắt dừng trên người Hạ Đằng, trêu đùa: “Đối tượng của cậu đây à?”

Kỳ Chính không giải thích, trái lại Hạ Đằng lại bỗng cúi đầu, dường như rất bài xích ánh mắt đánh giá của người khác.

Kỳ Chính nhàn nhạt liếc cô một cái, tùy tiện nói hai câu với nam sinh kia rồi đi tiếp.

Quãng đường từ dãy phòng học đến quầy tạp hóa không dài không ngắn, rất nhiều người chào hỏi Kỳ Chính, một nửa trong đó đều không nhịn được muốn biết Hạ Đằng là ai, Hạ Đằng mấy lần muốn nói chuyện đều không thành công, còn phải cúi đầu cố gắng né tránh những tầm mắt tò mò đó, kìm nén cả đường tới cửa quầy tạp hóa, cô mới nói thầm một câu: “Tại sao ai cũng biết cậu.”

Kỳ Chính không nghe thấy.

Cậu đi vào tiệm, cúi người tìm nước trong tủ bảo quản, càng gần đáy tủ càng lạnh. Cậu mò một chai ra, vặn nắp xong liền ngẩng đầu tu, cậu vốn gầy, cổ thon dài, kinh lạc hiện lên rất rõ, hầu kết chuyển động, hình ảnh này mà đặt trong phim nhất định phải quay cận cảnh.

Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.

Không thể không thừa nhận Kỳ Chính rất lóa mắt, cậu thật sự có vốn để khiến nhiều người chú ý.

Tầm mắt Hạ Đằng chuyển sang một bên, đứng ở cửa chờ cậu.

Kỳ Chính dài hơi, tu một lần hết cả chai, uống xong thuận tay bóp nát thân chai, xoay người lại cầm ra chai khác trong tủ bảo quản.

“Hai chai, tính tiền.”

Đến lượt cậu trả tiền, trên quầy thu ngân để một hộp kẹo que, đủ mọi màu sắc, Kỳ Chính lướt nhìn, quay đầu hỏi cô: “Muốn không?”

Hạ Đằng nhìn cậu như nhìn thấy quỷ, nhưng gia giáo từ nhỏ đến lớn khiến cô không suy nghĩ mà nói ra mấy chữ: “Không cần, cảm ơn.”

Kỳ Chính nghe thấy, kéo khóe miệng.

Hạ Đằng hận không thể vừa rồi mình không mở miệng.

Kỳ Chính không phải thật sự hỏi cô, cậu vốn không quan tâm cô muốn hay không, tùy tay rút hai que kẹo, trả tiền rồi đi khỏi.

Ra cửa hàng, Kỳ Chính bóc một que kẹo để ngậm, trong miệng không có thuốc cậu thấy không quen.

Mua nước xong, chào hỏi cũng đủ, cuối cùng cũng có thể nói chuyện, Hạ Đằng loát lại một lần những gì mình muốn nói, sau đó hít sâu một hơi, hỏi: “Bây giờ có thể nghiêm túc nói chuyện với tôi không?”

Kỳ Chính nghe xong lời này, cười một tiếng: “Nói chuyện đối tượng?”

Lông mày Hạ Đằng giật giật, “Kỳ Chính!”

Cậu đảo que kẹo từ bên trái sang bên phải, tựa như đùa đủ rồi, đứng thẳng hơn một chút, “Cậu có thời gian ồn ào với tôi, không bằng trực tiếp tìm Trương Huệ.”

“Trương Huệ là ai?” Hạ Đằng đoán ra, “Giáo viên tiếng Anh?”

Vị ngọt quá gắt, Kỳ Chính cay mày bỏ kẹo ra vứt vào thùng rác, vặn nắp chai uống nước.

Ánh mắt Hạ Đằng theo sát cậu, “Chuyện là cậu làm, tại sao tôi phải đi tìm?”

“Không muốn cũng được, chờ cô ấy điều tra ra cậu lại đổi cho tôi, thích nói thế nào cũng được.” Kỳ Chính rũ mắt nhìn cô, “Như vậy được rồi chứ, tổ tông?”

Cậu có kiên nhân như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt. Hạ Đằng mấp máy môi trừng mắt nhìn cậu, quả nhiên, cái vẻ xấu xa gian tà của cậu lại nổi lên.

“Trương Huệ còn dông dài hơn cậu, hai người phải đấu một trận, xem ai lợi hại hơn.”

Hạ Đằng muốn nổi bão: “Kỳ Chính!!!!”

Kỳ Chính che tai, trong bụng thì mừng khủng khiếp.

Không thể cứ tiếp tục như vậy.

Cậu thật quá dễ dàng khiến người khác bị cậu dắt mũi.

Hạ Đằng quay lưng đi không ngừng hít sâu, bình ổn cảm xúc xong, lúc quay lại đã khôi phục bình tĩnh.

Cô ngước mắt, nói: “Tôi sẽ không đi tìm cô ấy, cô ấy phát hiện cũng sẽ không tố giác cậu, bài thi kia coi như là cậu làm, tôi chỉ có một điều kiện.”

Bầu không khí đã bị cô buộc chuyển thành nghiêm túc, Kỳ Chính không nói, cô tạm dừng một lúc, tiếp tục nói theo ý nghĩ của mình: “… Hôm đó dùng rượu hắt cậu, bây giờ tôi muốn nói một câu xin lỗi, sau này sẽ không xảy ra, đã là bạn cùng lớp, nếu chúng ta không thể ở chung hòa thuận thì ít nhất cũng nên tôn trọng lẫn nhau.”

Cô nhấn mạnh âm lượng, kiểm soát tốc độ nói, làm cho giọng của mình nghe bình ổn hơn, vậy mà lúc này, Kỳ Chính vẫn luôn nghiêng mặt, không biết đang nghe hay là không.

Gần đến giờ vào lớp, ngoài sân ngày càng ít người, bốn phía yên lặng chỉ còn tiếng nói của cô.

Kỳ Chính vẫn không phản ứng, lòng cô trùng xuống đáy, giọng càng nói càng nhỏ, khí thế càng ngày càng thiếu, tim đập càng lúc càng nhanh.

Rõ ràng cậu không hề làm gì, nhưng cô có thể cảm giác được không khí đang dần dần tăng độ căng thẳng.

Hạ Đằng đã không biết mình đang nói gì, chỉ như phản xạ có điều kiện mà thốt ra lời thoại đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu:

“Trước đây có thể giữa chúng ta xảy ra chút hiểu lầm, tôi không biết mình chọc cậu điểm gì, nói chung là chuyện lần này tôi không truy cứu, chúng ta coi như huề nhau, sau này không ai nợ ai.”



Hạ Đằng không chịu nổi nhắm mắt lại.

Đây vốn là biện pháp giải quyết tốt nhất mà cô nghĩ ra, nếu hy sinh thành tích thi cử mà có thể đổi lấy sự yên ổn ngày sau thì cô sẵn sàng hy sinh một lần.

Cứ tiếp tục dây dưa không dứt như vậy, không biết ngày nào mới là khởi đầu.

Nhưng sự việc phát triển luôn không theo ý muốn, trước đó cô cảm thấy những lời này đã quá hoàn mỹ quá hợp lý, mà giờ phút này nó lại trở nên nhạt nhẽo.

Kỳ Chính quay đầu lại, không nhìn ra biểu cảm trên mặt cậu, cậu hoàn toàn không cảm nhận được cô đang nghẹt thở.

Là cô muốn tìm cậu nói chuyện, kết quả lại khiến mình căng thẳng như vậy.

“Nói xong?” Cậu chỉ hỏi một câu.

Hạ Đằng gượng đáp: “Ừ.”

Hôm nay trời nắng đẹp, gió bỗng nổi lên, thổi tới như yêu ma nhảy múa trên đầu ngọn cây, giống như cơn nóng giận của Kỳ Chính nói đến là đến, phát tác không hề báo trước.

Miệng chai nước khoáng trong tay cậu nhắm ngay đỉnh đầu cô, ào ào rót xuống người Hạ Đằng. Nước chảy hết, chai bị bóp bẹp ném vào thùng rác bên cạnh, vang lên một tiếng “Phịch” rất to, thùng rác rung động một trận, chịu đựng lửa giận thình lình nổ ra của cậu.

Hạ Đằng bị tưới đến mơ hồ.

Nước không ngừng nhỏ giọt trên mặt cô, đọng thành một vũng nước trên mặt đất.

Cô run lập cập, ý thức khôi phục sau hai giây, rồi không ngăn được cơ thể lùi về phía sau, lùi đến bước thứ ba, Kỳ Chính đưa tay bóp chặt cằm cô, hổ khẩu đối diện môi cô, lực của cậu mạnh lạ thường, xương ngón tay đè ép khiến cô đau. (Hổ khẩu là kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)

Cô bị cậu dùng một tay kéo về.

“Loại trình độ này mới có thể gọi là huề nhau, hiểu không?”

Cậu nói gằn từng câu từng chữ, sắc nhọn như khắc chữ trên băng.

Mặt Hạ Đằng trắng bệch, nước mắt dâng lên, điên cuồng đảo quanh hốc mắt.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ hung ác nồng đậm như vậy trong mắt một người.

Vừa dữ vừa ác, giống như động vật nguyên thủy, cắn nuốt thịt tươi nhuốm mùi máu tanh.

Kỳ Chính không cho cô cơ hội thở gấp, tới gần từng bước một:

“Mẹ kiếp, cậu thật cao quý, bạn cùng lớp mới đến cao quý ơi, cậu nói tôn trọng lẫn nhau với tôi, mà lại coi tôi như con chó hoang ven đường.”

“Tôi có cần quỳ xuống tạ ơn cậu không? Tạ ơn cậu đã không truy cứu, tạ ơn cậu đã bố thí cho tôi lời xin lỗi?”

Hạ Đằng bật ra một tiếng nức nở từ cổ họng.

Kỳ Chính cười lạnh một tiếng: “Khóc cái gì hả, ông đây không xứng với nước mắt của cậu đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi