MỘ HÀN TRỌNG

Họng súng tối om, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Vu Diệp.

Vu Diệp nhếch miệng, tựa hồ không hề thấy họng súng đột nhiên xuất hiện kia, chỉ nhìn chằm chằm người mặc áo đen. Hắn vẫn mỉm cười, chỉ có khẩu khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, rét lạnh giống như đến từ hai cực địa cầu.

“Bruce tiên sinh, đây là thành ý của cậu sao?”

“Vu tiên sinh, với ngài, tôi không dám khinh thường.” Lời nói giống như trêu chọc theo miệng thanh niên trước người Vu Diệp thoát ra, hắn xoay người, con ngươi màu ngọc bích nhìn thẳng Vu Diệp, “Kỳ tích dùng một khẩu súng địch lại ba mươi người của ngài, đến nay vẫn là kỳ chuyện luôn được mọi người ca tụng a.”

“Thật vậy sao? Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!” Vu Diệp thiêu mi, “Bruce tiên sinh, hiện tại cậu còn có một cơ hội, cơ hội lựa chọn cuối cùng.”

Khẩu khí chắc chắn như thế làm cho Bruce giật mình, đã đến nông nỗi này, người trước mắt vậy mà vẫn bình tĩnh như thế, quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, không hỗ danh hiệu “Hắc Ưng” của hắn.

“Chậc chậc, Vu tiên sinh, tuy rằng tiếng Trung của tôi không tốt, nhưng có hai câu thành ngữ tôi vẫn nhớ rất rõ.” Bruce ở trong lòng tinh tế xem xét lại kế hoạch, sau khi xác định không có lỗ hổng nào, hắn mới cười mở miệng, tóc vàng xinh đẹp theo động tác của hắn nhẹ nhàng lay động, “‘Chết đã đến nơi’ còn ‘Lớn tiếng dõng dạc’, hai câu này vô cùng thích hợp với ngài lúc này. Chẳng lẽ ngài không cảm thấy như vậy sao?”

“Ha ha.” Vu Diệp bật cười, trong nụ cười chứa rất nhiều bất đắc dĩ, nhưng lại tuyệt đối không có một tia khiếp đảm hay sợ hãi nào như mong đợi của Bruce. Hắn nhẹ thở dài, thanh âm không lạnh thấu xương giống lúc trước, ngược lại hàm chứa vài tia ôn nhu như đang trò chuyện cùng tình nhân, “Arthur, không phải chỉ là thượng cậu có vài lần sao? Cần gì phải tính toán chi li như vậy?”

Nháy mắt, sắc mặt Bruce trở nên cực kỳ khó coi, ký ức khuất nhục như hiện ra trước mắt… Đó là mớ ký ức cả đời này hắn cũng không muốn nhớ tới… Nỗi đau bị người nhà xem như hàng hóa, nỗi nhục bị bắt mở ra hai chân, nỗi căm phẫn bị thương tổn sâu sắc… Đến cuối cùng, tất cả đều hóa thành thù hận dành cho nam tử trước mặt. Hận đến khắc cốt ghi tâm!! Áp chế tình tự dâng trào, Bruce bắt buộc chính mình mỉm cười, hắn không thể thua người trước mắt!!

“Tôi xem như bị chó cắn đi, ngài cho rằng chuyện như vậy hiện tại nói ra còn có ý nghĩa gì sao? Được rồi, Vu tiên sinh, không cùng ngài nhiều lời nữa, hiện tại, mời ngài theo tôi đi một chuyến.”

“Một khi đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.” Vu Diệp hơi hơi hạ mi, nói.

Bờ biển.

Cảnh sắc tươi đẹp, gió nhẹ phất qua, lá cây rầm rì lay động, ánh mặt trời cũng hòa cùng chói chang. Đúng là thời tiết giữa mùa hạ.

Tạ Thiên nằm dưới ô che nắng, ngủ trên ghế nằm, trên mặt úp một cuốn tạp chí, hỏi: “Hiện tại thế nào rồi?.”

“Vâng. Tất cả xí nghiệp thuộc sở hữu của Bruce gia tộc đều hết hạn, đều đã tuyên bố phá sản, Adam Bruce ngày hôm qua nhảy lầu tự sát, đứa con thứ ba không rõ tung tích.” Nam tử cung kính đáp, trong lời nói đồng thời giảm bớt một số tin tức dư thừa, chỉ đem những tin tức có thể khiến người trước mắt cảm thấy hứng thú nói ra, về phần những tin khác, cho dù trọng yếu thế nào, người trước mắt cũng sẽ không chú ý.

“Ay~ chỉ mới vài ngày thôi. Đúng rồi, Lâm, ‘Hắc Ưng’ có nói khi nào thì tới đây không?”

“Vâng. Vu tiên sinh nói khoảng 2 giờ xế chiều hôm nay sẽ tới.”

“2 giờ…” Tạ Thiên lặp lại, đột nhiên kêu lên, “Hiện tại mấy giờ rồi?”

“… 3 giờ 10 phút.”

“3 giờ 10 phút?” Tạ Thiên theo bản năng lặp lại, ngay sau đó đột nhiên từ ghế nằm nhảy dựng lên, “Fuck!! Lâm, quay về khách sạn mau!!”

Lâm nhìn bộ dáng vội vã của cậu chủ nhà mình, trên gương mặt luôn luôn lạnh lùng lộ ra vài tia tiếu ý: “Lão Đại, Vu tiên sinh vừa mới đến.”

“Cái gì?!! Sao anh không nói sớm!!” Tạ Thiên rống to.

“Ngài ấy phân phó, trong lúc ngài tán gái, bất cứ ai cũng không được phép tới gần.” Mơ hồ còn nghe ra chút ý cười trong lời nói.

“Fuck!!!!”

Đợi Tạ Thiên thu thập xong, khi đi vào nhà ăn, đã là hai mươi phút sau.

Vô luận ở nơi nào, Tạ Thiên cũng có thể theo ánh mắt của những người chung quanh đoán được vị trí của hắn. Cũng giống như hiện tại, cậu vừa mới bước vào cửa nhà ăn, thậm chí ngay cả liếc nhìn chung quanh cũng không thèm, cậu liền trực tiếp lựa chọn mục tiêu, lập tức hướng phía đó đi qua.

Tới trước một cái bàn thủy tinh thì dừng lại, kéo ghế ra, Tạ Thiên ngồi xuống.

“Cậu đến muộn tận một tiếng rưỡi, Tiểu Thiên.”

Thanh âm ôn nhuận, giống như tiết tấu trong một nhạc khúc đàn vi-ô-lông, làm cho người ta say mê.

“Thực xin lỗi.” Tạ Thiên gọi phục vụ đến kêu cho mình một phần cơm, sau đó mới ngẩng đầu lên, khẩu khí có chút nhận mệnh, “Sớm biết vậy đã không tắt di động.”

“Nga.” Nam tử tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, “Không biết là ai nói muốn ngăn cách mọi phiền phức để hảo hảo hưởng thụ, như thế nào hiện tại lại hối hận?”

“Ai… Tại tôi không muốn bị bọn họ phiền chết, trình độ nói dối của tôi cũng không tốt.” Tạ Thiên nhỏ giọng than thở, “Tôi biết tôi có mị lực khôn cùng, nhưng nói như thế nào, cũng phải có hạn độ a.”

Nam tử ngồi đối diện nhẹ phì cười, hắn có một bề ngoài gần như không ai có thể tìm ra được chút khuyết điểm nào. Mái tóc đen hơi dài thả trên vai, đôi mắt xanh thẫm sâu như biển rộng, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng duyên dáng… Một thân tây trang chỉnh tề, càng thêm đề cao khí chất của hắn. Thật sự là một mỹ nam tử khí vũ hiên ngang, phong độ tràn đầy. Giờ phút này, trong đôi mắt xanh hàm chứa ý cười đang nhìn Tạ Thiên.

“A, mấy ngày hôm trước, Lỵ Lỵ gọi điện tìm cậu khắp nơi, còn đến tìm tôi, nếu cậu còn không quay về, tôi thấy cô ấy sẽ phát điên mất.”

“... Nga. Điên thì điên đi, còn hơn là tôi điên.”

Tính tình phong lưu của Tạ Thiên, không biết đã hại bao nhiêu cô gái, Vu Diệp biết rõ tính khí Tạ Thiên, tuy có tâm khuyên nhủ, lại vô lực hành động. Nghe xong lời này, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không thèm nhắc lại, tiếp tục chuyên tâm dùng cơm.

Cơm còn chưa mang ra, Tạ Thiên liền ngồi nhìn Vu Diệp tao nhã ăn cơm, mãi đến khi đối phương thật sự không thể ăn trôi được nữa ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Muốn tôi chia cho cậu một nửa sao, Tiểu Thiên?”

“Không cần. Diệp.” Tạ Thiên cười lắc đầu cự tuyệt, quyết định nói thẳng, không hề vòng vo, “Chuyện kia.. Diệp, nửa tháng trước một mình anh đi đối phó cuộc ước hẹn nửa năm với gia tộc Bruce, thuận lợi chứ?” Mặc dù quyết định không vòng vo, nhưng trong lời nói vẫn dùng chút kỹ xảo.

Vu Diệp không khỏi có chút buồn cười: “Tình báo của cậu đều đã báo cáo tới tai, hiện tại còn hỏi tôi không phải rất…” Hắn châm chước từ ngữ, “... Sợ tôi nói dối sao?” Dứt lời, ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý cười nhìn thanh niên đang có chút xấu hổ ngồi đối diện.

Tạ Thiên không thích hợp nói chuyện như vậy, đương nhiên, không tính thời điểm cậu ta tán gái. Hắn sớm đã quen với một Tạ Thiên nói chuyện thẳng thắn trong ngày thường.

“Nói thật, tôi cảm thấy bọn họ lần này thật sự rất ngu.” Tạ Thiên nếu nói có chút ưu điểm, thì chính là da mặt dày, tính cách thẳng thắn, nếu bị vạch trần, tốc độ gạt bỏ xấu hổ cũng phi thường nhanh. Nửa tháng trước vứt bỏ công tác một mình bay đến hòn đảo nhỏ này ngắm cảnh du lịch, vốn không có sai sót gì, nhưng thời điểm cuộc ước hẹn kia xảy ra, trong vài ngày liền cậu đều ngủ không ngon. Tuy rằng đối với thực lực của “Hắc Ưng” cậu phi thường tin tưởng, nhưng thẳng đến khi tin tình báo vào tai, cậu mới xác xác thật thật an tâm.

“Ân, rất khó tin bọn họ lại làm ra quyết định lỗ mãng như vậy.” Vu Diệp có chút tiếc nuối nói, “Hợp tác nhiều năm như vậy, sự nhạy bén minh mẫn của gia tộc Bruce thế nhưng lại không còn. A... Không biết lần này bọn họ sẽ có đối sách như thế nào. Tôi rất ngạc nhiên.”

“Không sao cả rồi, kết quả đối chúng ta có lợi hoàn toàn.” Tạ Thiên đột nhiên nhớ tới tình nhân ở bên người Vu Diệp lần trước mình nhìn thấy, có chút cảm thán. “Đúng rồi, anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh lần trước đi cùng anh. Tôi nhớ hình như hắn chính là người của gia tộc Bruce!”

“Ân, Arthur là con thứ ba của lão Bruce, cũng là đứa con út.” Nhắc tới người từng là tình nhân của mình, biểu tình Vu Diệp thực bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười thản nhiên, có chút tư vị hồi tưởng ấm áp bao hàm trong đó, “Không biết lão già đó nuôi dưỡng như thế nào, cư nhiên dưỡng ra một Arthur có tính tình như vậy.”

“Con thứ ba… Hiện tại không rõ tung tích?”

“A ~” Nghe được lời này, Vu Diệp cười nói, “Không rõ tung tích? Tin tình báo cậu thu được là như thế này sao. Tiểu Thiên, xem ra ‘Linh Giới’ của cậu cần hảo hảo tu chỉnh lại.”

“Mới không cần. Nếu là tin tức ‘Hắc Ưng’ anh muốn giấu…” Tạ Thiên hơi có chút mặc kệ cảm giác của người khác nói, “Tôi mới không phí công…. Nhưng mà rốt cục, anh đem người ta làm gì rồi?”

“Cái gì mà làm gì rồi?” Trên cơ bản đã giải quyết xong vấn đề của cái bụng, Vu Diệp ngừng lại, ra dấu cho bồi bàn thu dọn chén đĩa, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế, “Tôi không nghĩ sẽ giết cậu ấy, đương nhiên là thả đi rồi.”

“Diệt cỏ phải diệt tận gốc…” Tạ Thiên nhìn Vu Diệp một hồi, đột nhiên thở dài, “Anh lại mềm lòng, Diệp.”

Lời nói quen thuộc, nhưng đã rất lâu không được nghe Tạ Thiên nói. Nháy mắt Vu Diệp có chút hoài niệm, thời điểm phục hồi tinh thần lại, tự giễu cười cười: “… Yên tâm, tôi đã làm chút cải biến đối với trí nhớ của Arthur, nếu như không có gì bất trắc…” Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thần tình ôn nhu, “Vài chục năm tiếp theo, cậu ấy đều cho rằng bản thân là một người thường.”

Tạ Thiên nhìn người bạn tốt ngồi đối diện, trong lòng mơ hồ dấy lên chút tình cảm, có thản nhiên, cũng có thương tiếc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi