MỘ HÀN TRỌNG

Nam Khiếu Hoàn ngửa đầu, uống một ngụm rượu, cảm nhận chất lỏng theo yết hầu chảy vào trong cơ thể…

Giống như nhận thấy được tâm tư của Ỷ Lôi, tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên: “Đều không phải giống như ngươi và Khanh Nhan tỷ nghĩ…”

Nghe xong Nam Khiếu Hoàn dùng vài câu không nhẹ không nặng giải thích, Tây Ỷ Lôi ngạc nhiên, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Ngươi là nói… Như vậy sẽ giải được ‘Di Tình’ trên người chủ thượng?”

“Ân.” Nam Khiếu Hoàn nhẹ đáp một tiếng.

“Thế nhưng…” Vừa nghĩ tới người trước mắt bởi vì thế mà cứ cách bảy ngày lại phải… Tây Ỷ Lôi cắn môi siết chặt tay, đều là nam nhân, lại phải thư phục dưới thân một nam nhân khác, cho dù người kia có là cung chủ, hắn cũng không thể chấp nhận được. Đấu tranh một lát, Tây Ỷ Lôi bỗng nhiên đứng dậy: “Không được, ta phải đi tìm Tiêu công tử! Nhất định còn có giải pháp khác!”

“Ỷ Lôi!”

Nam Khiếu Hoàn khẽ quát, tiếng nói trầm thấp vang lên trong bóng đêm bất giác mang theo vài phần lãnh ý.

“Khiếu Hoàn!” Ỷ Lôi quay đầu lại, trên gương mặt tuấn nhã đều là ủy khuất cùng chua xót.

Nhìn Nam Khiếu Hoàn ngửa đầu uống vào một ngụm rượu, sau đó lẳng lặng quan sát hắn, hắn biết mình đã không còn lựa chọn.

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi, đành phải suy sụp ngồi xuống.

Ánh trăng sáng trong, gió đêm lưu luyến, hương hoa thoang thoảng như có như không… Trong tầm mắt, là mặt trăng tròn luôn luôn thanh khiết, Nam Khiếu Hoàn khẽ nhắm mắt: “Chỉ một năm mà thôi… Cố gắng nhẫn nại, hết thảy đều sẽ qua đi.”

Thanh âm của y cực thấp, giống như độc thoại, nhưng Tây Ỷ Lôi ở bên cạnh, vẫn nghe được rõ ràng. Hắn cầm lên vò rượu, hung hăng mà uống…

Ánh sáng nến theo gió đêm khẽ rung động, Vu Diệp đứng dậy đóng cửa sổ, thanh âm Mộ Vân Tiêu không mặn không nhạt ở phía sau hắn vang lên: “Sớm hay muộn bọn họ đều sẽ biết, căn bản không cần giữ bí mật.”

Kẻ đáng chết đều chết, thứ cần dọn dẹp đều dọn dẹp, phòng cần đổi đều đổi, đợi hết thảy đều đâu vào đấy, Mộ Vân Tiêu mới ngáp một cái khoác áo đẩy cửa ra đi tìm đồ đệ của mình (Uyển: 1 người sư phụ rất có tâm =.=), cho nên cùng lúc đó hắn cũng đã đem một màn ở đại sảnh thu vào mắt. Lúc trước, thời điểm Vu Diệp đặc biệt bắt hắn phải hứa sẽ giữ bí mật chuyện này, hắn liền đã lên tiếng: ‘Một năm thời gian, nếu kẻ nào còn nhìn không ra, quả thật chính là ngốc tử.’

Vu Diệp ngồi trở lại bên cạnh hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vài phần buồn bã cùng không đành lòng: “Sư phụ, ngươi không hiểu.”

Mộ Vân Tiêu thoáng ngẩn ra, lập tức nhíu mày, khẽ hừ một tiếng: “Phải, ta không hiểu, nhưng ta biết là, vô luận ngươi muốn giữ bí mật chuyện này cỡ nào, ngươi cùng y thân cận, chỉ cần là người có đầu óc, cho dù không có chuyện lần này, không quá một tháng đều sẽ đoán ra được…. Cuối cùng, ngươi căn bản là đang làm việc vô ích.”

“Sư phụ… Ngươi là có ý gì?” Hắn tự nhận bản thân đôi lúc có lộ ra vẻ mặt trêu chọc y, nhưng chưa bao giờ làm ra hành động gì quá đáng…

Mộ Vân Tiêu tà liếc nhìn hắn một cái: “Ánh mắt ngươi nhìn y.”

Vu Diệp ngạc nhiên, ánh mắt?

“… Phải, là ánh mắt.”

Không muốn nhiều lời, Mộ Vân Tiêu để lại lời nhắc nhở, sau đó đứng dậy chỉnh lại quần áo, xoay người trở về phòng của mình.

Vu Diệp khó hiểu chớp mắt mấy cái, hắn chưa bao giờ nghĩ tới ánh mắt hắn khi nhìn Nam Khiếu Hoàn có vấn đề gì, nhưng nếu Mộ Vân Tiêu đã nói ra, thì nó thật sự đã có vấn đề…

Suy nghĩ một hồi không tìm được đáp án, hắn xoa khóe mắt, quyết định không nghĩ nữa, vào phòng trong, cởi ngoại sam, vừa định lên giường ngủ, lại nhìn thấy băng vải dính máu rơi rớt ở trên giường, cùng với đệm chăn dù đã được xử lý nhưng vẫn còn lốm đốm vài dấu vết tình ái.

Tay vô thức nhặt lên băng vải, trong đầu Vu Diệp lại hiện lên hình ảnh Nam Khiếu Hoàn rủ mắt kiên nghị đứng hộ vệ bên cạnh mình, trong lòng thoáng chốc dâng trào một thứ tình tự không thể gọi tên…

Hồi lâu sau, Vu Diệp hồi tưởng lại, mới nhận ra, có lẽ bắt đầu từ ngày nào đó, hắn đối với nam nhân kia đã…

Đoàn người Vu Diệp sau khi ở lại Dũng Tuyền Lâu nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, liền tiếp tục lên đường. Dọc đường đi sau đó lại tiếp tục gặp phải mấy lần ám sát, cũng đều bị các ám vệ đi theo xử lý sạch sẽ, thậm chí đều không tới phiên Nam Khiếu Hoàn ra tay, càng miễn bàn đến Vu Diệp và Mộ Vân Tiêu. Thế nhưng, Mộ Vân Tiêu sớm đã bị lộ trình buồn tẻ làm cho phiền táo, cho nên trong một lần thích khách lại kéo tới, rốt cục phát hiện ra cách để phát tiết, ống tay áo vung lên, thân ảnh chợt lóe, bất quá vài giây, đã đem toàn bộ bọn thích khách xử lý sạch sẽ. Thậm chí khi quay trở về mã xa, một thân trường bào nguyệt sắc vẫn như cũ không dính một hạt bụi. Từng ngày cứ thế trôi qua, một đường xuôi Nam, nhiệt độ không khí càng ngày càng cao, thành trấn đi ngang qua cũng càng ngày càng phồn hoa.

Vào một ngày đẹp trời, gió nhẹ thổi qua, trong nội thành đang họp chợ, dòng người nhộn nhịp, vai chạm vai mà đi, tiểu thương hai bên đường lại cao cổ rao bán hàng hóa, cực kỳ náo nhiệt. Nhóm ám vệ chỉ có thể kiềm lại dây cương ngựa, thả chậm tốc độ đi theo dòng người, xe ngựa cũng theo sau di chuyển vô cùng thong thả. Mộ Vân Tiêu đơn giản tựa người trong lồng ngực An Vô nhắm mắt dưỡng thần, bên kia Vu Diệp vén lên bố liêm, mang theo chút hứng thú đánh giá dòng người qua lại cùng sự vật bên ngoài.

Bên cạnh xe ngựa, Nam Khiếu Hoàn một thân hắc y ngồi trên lưng tuấn mã màu đen, lúc này, y hoàn toàn không có nhàn hạ như Vu Diệp, mà là luôn đề cao cảnh giác, âm thầm chú ý bốn phía. Bởi vì giữa phố xá sầm uất, chính là nơi dễ dàng che dấu khí tức nhất, và hiển nhiên cũng là nơi dễ dàng mai phục ám toán nhất.

Ở ngã tư đường, có một chỗ mọi người đang tụ tập thành vòng tròn, thỉnh thoảng vang lên tiếng trầm trồ vỗ tay khen ngợi. Vu Diệp nhìn không tới cảnh vật bên trong vòng tròn kia, chỉ có thể dựa vào thanh âm nghe được, xác nhận ở đó đang có người biểu diễn võ nghệ. Nghĩ đến những cảnh tượng này vốn chỉ có thể nhìn thấy trong các bộ phim cổ trang, hôm nay hắn lại chân chân thực thực được chứng kiến tận mắt… Không khỏi cảm thấy có chút cảm thán. Cảm thán xong rồi, lại nhớ về những ngày tháng trước kia, những ngày tháng đã không còn nữa, khóe miệng Vu Diệp bất tri bất giác hiện lên mạt cười nhợt nhạt…

Hắn cứ như vậy tựa người bên cửa sổ mà hồi tưởng, ánh mắt lại vô thức dừng ở đám người đông đúc kia. Qua một lúc lâu, Nam Khiếu Hoàn liền cảm thấy nghi hoặc, cưỡi ngựa tới gần cửa sổ, khom người cúi đầu, khẽ hỏi: “Chủ thượng?”

Vu Diệp hoàn hồn, ánh mắt chuyển động, trên khuôn mặt anh tuấn khôi phục vẻ kiên nghị cứng rắn, nghịch ánh nắng ngước nhìn nam nhân trong tầm mắt.

Trong lòng lay động, không suy nghĩ, miệng đã hỏi: “Có muốn cùng đi xem?”

“Ân?” Nam Khiếu Hoàn ngẩn ra, ngay sau đó, trước mắt chợt lóe, thân thể bị kéo mạnh, y theo bản năng đề khí nhảy lên, khi phục hồi tinh thần lại, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, người vừa rồi còn ngồi trong xe ngựa, không biết khi nào đã nắm lấy tay y bay lên nóc nhà.

Khinh công của hai người đều là vô cùng tốt, cho nên chỉ vài động tác, đã nhẹ nhàng dừng chân trên nóc nhà.

Đám người đứng thành vòng trong kia, đột nhiên thấy một màn như vậy, sau khi giật mình, lại yên tĩnh trở lại, tất cả đều ngốc lăng ngửa đầu nhìn lên nóc nhà.

Buông bàn tay ra, Vu Diệp quay đầu lại nhìn Nam Khiếu Hoàn nhẹ cười, sau đó hướng đám người dưới nóc nhà ôm quyền chào một cái.

Đám người tuôn ra một trận tiếng trầm trồ khen ngợi, đem hai người xem như đồng nghiệp với nhóm diễn võ nghệ ở đây mà tán thưởng.

Vu Diệp cũng không so đo, vén y bào, tiêu sái ngồi xuống, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây ngồi.”

Nam Khiếu Hoàn lúc này mới theo lệnh ngồi xuống.

Ngồi trên cao, cảnh tượng vừa rồi bị đám người che khuất hiện tại đều nhìn được rõ ràng.

Một thanh nhuyễn kiếm được một nữ tử thanh tú biểu diễn vô cùng linh động ở giữa vòng người, tựa như một con rắn đang uốn lượn. Bên cạnh còn có mấy người thanh thiếu niên phối hợp biểu diễn, võ nghệ bình thường, trình độ tam lưu, Vu Diệp lại xem đến mê mẩn, Nam Khiếu Hoàn vẫn là vẻ mặt không chút thay đổi, tầm mắt cũng theo Vu Diệp nhìn tới nhóm người kia.

Màn biểu diễn kết thúc, người vây xem đều được một phen đã nghiền, đều mở ra túi tiền, lấy ra đồng tiền, ném vào mâm nhỏ trong tay nữ tử lúc nàng đi ngang qua.

Nữ tử thu tiền xong, liền đem mâm nhỏ giao cho một nam tử trẻ tuổi khác, hai người kề sát tai thì thầm gì đó, nữ tử ngẩng đầu, ánh nắng chiếu rọi lên những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, chiếu sáng vẻ tươi cười trên khuôn mặt nàng.

Ngón tay đặt trên đầu gối của Vu Diệp hơi giật giật.

Mấy người đó nghỉ ngơi một hồi, lại bắt đầu gõ chiêng đồng hô to, hấp dẫn sự chú ý của người qua đường.

Nam Khiếu Hoàn quay đầu nhìn lại dòng người trên phố, chỉ một chút thời gian, đoàn xe ngựa của bọn họ mặc dù chưa đi bao xa, nhưng các ám vệ đi theo đoàn xe đều ngẩng đầu nhìn về phía bên này. Nam Khiếu Hoàn cho bọn họ một ánh mắt yên tâm, sau đó mở miệng: “Chủ thượng…”

“Vừa rồi, có xem kỹ không?” Không đợi y nói ra nửa câu sau, Vu Diệp vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm đám người diễn võ nghệ đang bắt đầu màn diễn tiếp theo kia, đột nhiên mở miệng cắt ngang.

“Có.”

“Có cảm tưởng gì?”

“Nội dung chỉ là một đoạn hí kịch giang hồ thông thường, không đáng quan tâm. Nữ tử kia có vài phần thiên tư, nam tử…” Nam Khiếu Hoàn đem cảm nhận của chính mình nói ra, không phát hiện biểu tình của Vu Diệp theo lời nói của y mà hiện ra bất đắc dĩ.

“…” Thở dài một hơi, Vu Diệp đưa tay chỉ chỉ thanh nhuyễn kiếm trong tay nữ tử bên dưới, rồi lại chỉ vào trường kiếm trong tay nam tử nhận mâm nhỏ lúc nãy, “Nhìn kỹ.”

Nam Khiếu Hoàn ngưng thần nhìn một lúc, mới phát hiện nhuyễn kiếm trong tay nữ tử và trường kiếm trong tay nam tử kia căn bản là giống nhau, chỉ khác một thanh màu đỏ một thanh màu xanh. Là kiếm hẹn thề, quan hệ của hai người họ đã rõ ràng.

Nam Khiếu Hoàn hiểu ra, lại không biết nên trả lời câu hỏi của Vu Diệp như thế nào.

Vu Diệp mỉm cười nhìn y một hồi, sau đó chậm rãi dời mắt, nhìn về phía giữa vòng tròn.

Dưới mái hiên, nam tử cùng nữ tử đối diện múa kiếm, theo tiếng tán thưởng, thanh kiếm đỏ ở trên không trung vẽ ra từng đạo hào quang tuyệt đẹp.

“Tương tương vương hầu, vạn thế xuân thu, bất như tâm ái chi nhân, vĩnh bạn tự kỷ thân trắc.”

[Đi theo Vương hầu, muôn đời xuân thu, chẳng bằng cùng người thương, vĩnh viễn kề vai.]

Ánh mắt mọi người nhìn bọn họ tựa như suối nước tĩnh lặng buổi chiều, yên bình ôn hòa, lại mang theo rất nhiều nhớ nhung sâu xa.

Nhìn nam tử áo trắng sáng lạn dưới ánh mặt trời, tóc đen như mực đang lay động theo gió, khóe miệng là mạt cười thản nhiên, ôn nhu cưng chiều, làm cho Nam Khiếu Hoàn vô thức có chút xuất thần…

Mây trắng trên trời ngưng động, ánh nắng buổi trưa sáng chói, phía trên cao lại có gió mát thổi phất qua, y bào hai người nương theo mà tung bay. Dưới nóc nhà, ở ngã tư đường, tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên, phi thường náo nhiệt.

Xem đủ rồi, Vu Diệp đứng dậy, nhìn lại người bên cạnh, phát hiện trên gương mặt ngày thường luôn bất động thanh sắc, luôn không chút thay đổi kia, cư nhiên lại hàm chứa vài phần hoang mang, ánh mắt không biết đang nhìn chăm chú mảnh ngói nào trên nóc nhà đến xuất thần.

Cảm thấy buồn cười, Vu Diệp tiến lên vỗ vỗ vai y, kêu một tiếng “Khiếu Hoàn”, người nọ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt còn có vài phần mê mang.

“Xem xong rồi, đi thôi.”

Dứt lời, thân mình khẽ động, liền hướng đoàn xe cách đó không xa bay qua.

Đợi thân ảnh màu trắng kia đã bay đi thật xa, lúc này Nam Khiếu Hoàn mới giống như hoàn hồn.

Mi dài khẽ động, y lấy ra mấy lượng bạc vụn trên người, ném tới mâm nhỏ bên dưới, nhấc chân, tức khắc liền không còn thấy bóng dáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi