MỘ HÀN TRỌNG

Đế vương băng hà, nơi nơi trong Huyền Chu đều treo vải trắng, càng tiến sâu vào bên trong cung thành, sắc trắng lại càng thêm dày đặc. Dưới mái hiên cung điện màu vàng  nguy nga tráng lệ, những bức tường đỏ đứng sừng sững dưới ánh nắng, trang nghiêm đến mức hiu quạnh.

Lính thủ vệ mặc áo giáp đứng canh gác cách nhau ba bước chân, thủ vệ ngay ngắn có trật tự, thập phần sâm nghiêm.

Ở một góc trong hoàng cung to lớn này, lính thủ vệ đứng tầng tầng, mặt không biểu cảm, hơi thở tràn ra khiến người ta sợ hãi, ngay cả chim chóc đậu trên cành cây cũng không dám đến gần kiếm ăn.

Phía sau cánh cửa lớn làm bằng đồng, là một cầu thang dẫn xuống lòng đất.

Bên dưới đó, cả năm không có ánh sáng, âm lãnh ẩm ướt, chính là nhà lao dùng để giam giữ dòng dõi hoàng thất.

Đi sâu xuống địa lao, từng phòng giam được ngăn cách bằng lưới sắt kiên cố. Trong góc có vài giá nến, âm ỉ chiếu rọi trong không gian hắc ám. Nhưng nếu xét về cách bài trí ở nơi này, nó lại khá xa hoa và tinh xảo.

Một bàn tay như ngọc cầm lấy ấm trà trên bàn, chậm rãi rót nước trà ra chén.

Những con bướm màu thủy lam bay múa, vây quanh thiếu niên đang ngồi ở trước bàn, cánh bướm chói mắt không ngừng lượn lờ lên xuống.

“Ta chờ ngươi đã lâu.”

Ti Hoàng Hàn Luyện rủ mắt, bỗng nhiên nhẹ nhàng lên tiếng.

Tiếng bước chân dần rõ ràng, khi cách phòng giam còn khoảng một trượng thì ngừng lại. Tiếp theo, một chất giọng trầm thấp dễ nghe vang lên.

“A, thật không?”

Thanh niên áo trắng cúi đầu cười khẽ, đợi thủ vệ mở cửa phòng giam ra, liền xoay người, cất bước đi vào. Khóe miệng hắn mang theo ý cười, dung mạo tuấn mỹ, khí độ ung dung, không phải Hoàn Dạ Vương Mộ Hàn Trọng thì còn là ai?

“Đúng vậy.” Ti Hoàng Hàn Luyện đem trà ngon đặt vào vị trí đối diện mình, nói tiếp, “Rốt cục cũng đợi được Hàn Trọng ca ca. Nói thật, Hàn Luyện rất vui mừng, nhưng cũng có chút lo lắng bất an.”

“Nga, vì sao?” Vu Diệp vén y bào ngồi xuống trước mặt thiếu niên, cầm lấy chén trà, hai mắt nhìn thẳng Ti Hoàng Hàn Luyện.

“Sợ Hàn Trọng ca ca tới, nhưng cũng sợ ngươi sẽ không tới. Thời điểm nhìn thấy ngươi thì có chút e ngại, nhưng cũng rất vui vẻ, thật là mâu thuẫn.” Hắn cúi đầu cảm thán nói.

“…” Vu Diệp không trả lời, chỉ lẳng lặng uống trà.

“… Trà Long Tĩnh này, Hàn Trọng ca ca hẳn là uống không quen?” Ti Hoàng Hàn Luyện đột nhiên nói.

“…” Vu Diệp đặt chén trà xuống, hơi hơi nhíu mày.

“Đáng tiếc, hiện tại Hàn Luyện không thể mang Quân Sơn Ngân Châm đến chiêu đãi Hàn Trọng ca ca.” Ti Hoàng Hàn Luyện nhẹ thở dài, sau đó lại cười tự giễu, cuối cùng hai mắt tối đen nhìn thẳng Vu Diệp, không vòng vo nữa: “Hàn Trọng ca ca, mục đích hôm nay ngươi tới đây, không phải vì muốn uống Quân Sơn Ngân Châm của Hàn Luyện.”

Hắn lẳng lặng trần thuật, giống như đang nói đến một sự việc hiển nhiên phải xảy ra.

“Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.” Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Ti Hoàng Hàn Luyện, rét lạnh hiện lên thật nhanh.

“Nga, có vấn đề muốn hỏi ta?” Ti Hoàng Hàn Luyện có chút ngạc nhiên cười cười, ánh mắt chuyển động, đột nhiên ngừng lại ở một vị trí. Vị trí đó, chính là một góc nhỏ trên ống tay áo của thanh niên áo trắng, diện tích không lớn, vết máu đỏ thập phần bắt mắt.

Hạ tầm mắt xuống một chút, trên tấm thảm tuyết trắng, đồng dạng cũng có vài giọt máu nho nhỏ.

Sau đó, ánh mắt một lần nữa chậm rãi di chuyển, nhìn thấy cánh tay phải người nọ đang buông lỏng ở bên hông, máu đỏ đang theo tay phải tí tách chảy xuống.

Nội tâm Ti Hoàng Hàn Luyện khẽ động, nhưng nét mặt vẫn không khác biệt, tiếp tục cười nói: “A, Hàn Trọng ca ca có vấn đề muốn hỏi ta, như vầy đi, ngươi trước hết hãy giúp Hàn Luyện giải thích một vài nghi hoặc đã! Hàn Luyện không quen suy đoán mơ hồ điều mình nghi hoặc, luôn hy vọng nhận được đáp án chính xác nhất.”

Vu Diệp biết hắn muốn hỏi cái gì, vì vậy gật đầu đồng ý.

Ti Hoàng Hàn Luyện đột nhiên thu liễm nụ cười, gương mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc: “Hàn Trọng ca ca, ba vạn binh mã kia, ngươi từ đâu mà có?”

“… Các cửa khẩu ở Mạc Bắc, tổng cộng có hơn mười lăm cửa khẩu, binh mã mỗi chỗ hai nghìn, cộng lại ba vạn.” Vu Diệp đạm mạc trả lời, ngay cả lông mi cũng không động.

“Ha ha… Hàn Trọng ca ca đừng trêu chọc ta. Hàn Luyện bất tài, nhưng vẫn biết Vân Huy Tướng quân không có đủ quyền để tùy ý điều động binh mã. Cho dù ngươi có thể thuyết phục Lương Hạo Hiên chia cho ngươi một phần binh mã mang về kinh, vậy số binh mã còn lại, ngươi cũng không thể tập hợp được.”

Ti Hoàng Hàn Luyện giật nhẹ khóe miệng, trên mặt có vài tia trào phúng khinh thường.

Binh lực của Dận Quốc chia làm hai bộ phận, một bộ phận trú đóng ở Huyền Kinh, bộ phận còn lại phân bố ở các địa điểm quân sự trọng yếu khắp cả nước, đều tự làm chủ ở một phương. Trong khoảng thời gian ngắn, từ các cứ điểm ở Mạc Bắc điều động mấy nghìn người quay về kinh, không có ngự lệnh của hoàng đế, căn bản là điều không thể!

Vu Diệp hơi nâng tầm mắt, nhẹ nói: “Ta không thể, nhưng có một người luôn luôn có thể.”

Ti Hoàng Hàn Luyện mạnh run lên, thần sắc đại biến: “Phụ hoàng?!”

Vu Diệp nhàn nhạt nở nụ cười, nụ cười này giống như gió mùa Xuân ấm áp dễ chịu, lại làm cho đáy lòng thiếu niên chậm rãi dâng lên lạnh lẽo.

“Vân Huy Tướng quân không thể, nhưng hoàng đế đại Dận, luôn luôn có thể.”

Buổi tối trước khi tiêu diệt thổ phỉ ở Bạch Châu, Ti Hoàng Vân Dật đã bí mật triệu kiến Vu Diệp vào cung. Hai người mật đàm một đêm. Lúc sắp rời đi, Vu Diệp cuối cùng nhịn không được, đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra miệng.

Ti Hoàng Vân Dật bất đắc dĩ cười khổ.

“Trong rất nhiều nhi tử, trẫm chỉ hy vọng ngươi sẽ kế thừa vị trí của trẫm. Nhưng… trẫm cũng biết rõ rằng ngươi không thích ngôi vị này.”

“Khi trẫm còn trẻ, vô cùng hiếu chiến, trở thành một kẻ thích gây họa của lịch sử, trở ngại việc quốc, lại nhiễu loạn nhân sinh… Nhưng sau khi trở thành quân chủ Dận Quốc, lại không còn khát cầu mở rộng biên giới, chỉ cầu dân chúng an yên… Qua nhiều năm như vậy, trẫm đều nhìn thấy hết thảy. Hàn Hồng, là lựa chọn tốt nhất.”

Hắn nhìn Vu Diệp thật lâu, sau đó trầm thấp mở miệng: “Bao lâu nay, Hàn Hồng vẫn không khiến trẫm thất vọng… lần này cũng thế.”

Thẳng đến khi nghe được những lời này, Vu Diệp rốt cục mới sáng tỏa nghi hoặc trong lòng suốt thời gian qua. Ti Hoàng Vân Dật cũng không giống như lời đồn trầm mê tửu sắc không để ý tới triều chính, hắn bất quá là đã trải qua hết thảy sắc thái của cuộc sống, lúc này chỉ lặng lẽ từ chỗ xa xa, đứng nhìn các nhi tử của mình tranh đoạt lẫn nhau, mà âm thầm quan sát suy tính…

Bên này, sắc mặt Ti Hoàng Hàn Luyện từ hồng chuyển trắng rồi cứ lặp lại như vậy, đôi mắt đen bóng thoáng chốc như mất đi tiêu cự, kinh ngạc nhìn Vu Diệp.

“Ha ha ha ha ——” Thật lâu sau, thiếu niên bỗng nhiên đứng dậy cười như điên, tay áo của hắn đảo qua, đồ vật trên bàn đều rơi rớt xuống, đồ sứ vỡ thành từng mảnh nhỏ, chỉ trong chốc lát, phòng giam tinh xảo hoa mỹ đã vô cùng hỗn độn.

Vu Diệp ngồi ở tại chỗ, hờ hững nhìn Ti Hoàng Hàn Luyện đột nhiên phát cuồng, nghe tiếng người kia càng lúc càng điên cuồng, hắn vẫn không nhúc nhích.

Trễ? Ha ha, hắn rốt cục hiểu được, Ti Hoàng Vân Dật trước khi chết, một chữ ‘Trễ’ kia là có ý gì!

Nguyên lai hết thảy đều đã sớm có dự mưu! Nguyên lai đều đã sớm có đối sách! Nguyên lai… tất cả việc làm của hắn, trong mắt kẻ lãnh khốc vô tình uy nghiêm đầy người kia, chỉ là một trò hề.

Khớp hàm khanh khách rung động, khuôn mặt Ti Hoàng Hàn Luyện vặn vẹo dữ tợn.

Cho dù ngay từ đầu, hắn vốn không xem trọng trận tranh đấu giành quyền lực này, kết quả thế nào hắn đều có thể thoải mái thừa nhận, thế nhưng chân tướng sự thật như thế, lại làm cho hắn phẫn nộ đến khó có thể tự kiềm chế!

Khuôn mặt cười lạnh của Ti Hoàng Hàn Phong như hiện lên ở trước mắt hắn, khóe miệng hơi động đậy, như muốn cười rồi lại không thể cười, môi giật giật.

“Thập Tam đệ… ngươi thật đúng là… tiểu hài tử…”

Con ngươi trừng lớn, Ti Hoàng Hàn Luyện đấm mạnh một quyền vào lưới sắt bằng huyền thiết. Nhất thời chỉ nghe ‘Ong ong’ không ngừng, lưới sắt cứng cáp hơi hơi rung động.



“Ngươi đã có được đáp án, hiện tại, đến phiên ta hỏi.”

Vu Diệp buông chén trà trong tay, theo ghế chậm rãi đứng dậy. Hắn luôn luôn giỏi khắc chế cảm xúc, nhưng khi mở miệng lần nữa, trong thanh âm vẫn vô thức nhiễm một tầng lãnh ý nồng đậm.

“—— Những thứ trên người Nam Khiếu Hoàn, đều là do ngươi làm?”

“Xem ra Hàn Trọng ca ca đã tìm về được tên thị vệ kia?” Ti Hoàng Hàn Luyện vẫn chưa xoay người lại.

“Vì sao?” Vu Diệp bước từng bước, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Phí công phí sức cài người ẩn nấp trong quân nhiều năm, hẳn là không nên lãng phí như thế. Nếu đã biết được phương pháp giải độc kia, không có lý do gì Ti Hoàng Hàn Luyện còn giữ lại tính mạng của Nam Khiếu Hoàn.

Không giết y, lại đem y bắt tới bên người, chẳng lẽ chỉ vì muốn làm những thứ kia?

“… A.” Ti Hoàng Hàn Luyện cười ra tiếng, hắn đứng thẳng lên, mở miệng nói, “Ta nói rồi, đối với thứ mình mê luyến, ai cũng muốn nắm giữ trong tay mình.”

“Mê luyến?” Vu Diệp tựa hồ nghe được một chuyện rất buồn cười, “Võ Tấn Vương điện hạ, ta muốn nghe lý do thật sự.”

… Lý do thật sự?

Ti Hoàng Hàn Luyện thì thầm trong lòng, sau đó gục đầu xuống, nhẹ cười ra tiếng, tiếng cười tràn đầy vui thích, hắn cười một hồi, đột nhiên xoay chuyển đề tài: “Biết hắn từng nói gì không, Hàn Trọng ca ca?”

” ‘Chủ nhân của ta chỉ có duy nhất Mộ Hàn Trọng’… ha ha… đúng là ngu trung đến buồn cười …” Hắn vừa cười vừa lắc lắc đầu, khóe miệng ẩn trong bóng tối, lại hơi cong lên, “Bất quá, ngu trung như vậy… lại khiến ta thập phần thưởng thức…”

Một câu cuối cùng, nhỏ đến không thể nghe thấy.

“Ra tay đi, Hàn Trọng ca ca.” Hàn Luyện mạnh xoay người, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười, “Ta một khi đã làm, sẽ không sợ hậu quả.”

Vu Diệp có một giây giật mình, vì nụ cười tuyệt mỹ kia, vì gương mặt sau khi gỡ xuống mặt nạ kia, thiếu niên trước mắt lần đầu tiên chân thật như thế.

Không biết qua bao lâu, hắn cúi đầu, lấy ra một bình sứ từ trong tay áo.

Vu Diệp nhìn bình sứ.

“Hàn Trọng ca ca, nhanh tay lên.” Thiếu niên ngẩng cổ, vẫn tươi cười như cũ.

Vu Diệp mở nắp bình, đổ ra một viên dược màu đỏ, ném vào trong tay Ti Hoàng Hàn Luyện.

Ti Hoàng Hàn Luyện nhìn nhìn thứ cầm trong tay, sau đó ngửa đầu, nuốt xuống.

Dược theo yết hầu trượt xuống, từng nơi nó lướt qua đều đau đớn giống như bị lửa đốt.

Thời gian nửa nén nhang qua đi, Ti Hoàng Hàn Luyện tuy rằng vẫn duy trì tư thế đứng, nhưng cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Sắc mặt hắn trắng bệch, môi xanh tím, mồ hôi như mưa theo từng lỗ chân lông tràn ra, có thể nhìn ra được, hắn đang chịu đựng thống khổ rất lớn.

” Đó là độc ‘Tuyệt Giác’, sau khi uống năm ngày, nội lực sẽ mất hết. Trong vòng ba năm, thị giác, thính giác, xúc giác cũng dần dần mất đi…” Vu Diệp đạm mạc nói, tĩnh mắt nhìn chăm chú thiếu niên đang đau đớn đến nhăn mặt nhíu mày, “Ngươi thương tổn y, làm nhục y, cho nên, cái giá này, hiển nhiên ngươi phải trả.”

Trong đôi mắt phượng hắc bạch phân minh, giống như bị bao phủ bởi hàn băng vĩnh cửu.

“Số dược còn lại, ta sẽ phái người cho ngươi uống đúng giờ.”

Ti Hoàng Hàn Luyện vẫn cười, cho dù đau nhức khó nhịn, cho dù hắn cơ hồ sắp nhịn không được mà gào thét ra tiếng.

Đôi mắt ẩm ướt nhìn chằm chằm Vu Diệp, tươi cười thập phần sung sướng cùng hưởng thụ.

“… Hàn Trọng ca ca…” Hắn khẽ lên tiếng, mi dài hơi động, lời nói nấn ná nơi đầu lưỡi hồi lâu rốt cục thốt ra miệng, “… Nhớ đối xử tốt với hắn.”

Nội tâm Vu Diệp thoát kinh động, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hàn ý trong mắt Vu Diệp tựa hồ tan ra một ít, thật lâu sau, hắn nhẹ gật gật đầu.

“Đó là đương nhiên.”

Cuối cùng liếc nhìn Ti Hoàng Hàn Luyện thật kĩ một lần nữa, Vu Diệp xoay người rời đi: “… Ngươi… tự lo liệu cho tốt.”

Ti Hoàng Hàn Luyện rốt cục chống đỡ không được nữa, tê liệt ngã xuống đất, mồm to thở hổn hển, hai mắt sương mù, tựa hồ ý thức đã tan rã.

“Hàn Trọng ca ca… ta có một thỉnh cầu cuối cùng… ta… muốn gặp mẫu phi… lần cuối…”

Hoa mơ vào Đông nở rộ, từ xa nhìn lại, đẹp tựa như mây. Khí lạnh quanh quẩn nơi chóp mũi, thấm vào ruột gan.

Vu Diệp khoanh tay đứng ở trước cửa, ánh mắt mơ hồ.

Trong phòng, Ti Hoàng Hàn Luyện ngồi dưới đất, đầu tựa lên đùi một nữ tử mặc cung trang.

Nữ tử cực xinh đẹp, tóc đen như mực thả lỏng, vẻ mặt lãnh đạm nhưng lại ẩn hàm chút độ ấm, đang lẳng lặng ngồi tại chỗ, xung quanh một mảnh u ám phai màu.

Mẫu tử hai người đang thấp giọng nói gì đó.

Vu Diệp chưa từng thấy trên mặt Ti Hoàng Hàn Luyện lộ ra nhiều biểu tình như vậy.

Mặt mày hắn loan loan, nụ cười hồn nhiên, giống như hài tử. Thỉnh thoảng cũng nhíu mày, cắn môi, làm nũng. Thậm chí còn có thể cười đến run cả người, hoàn toàn không cần quan tâm lễ nghi.

Hắn cọ cọ trên đùi nữ tử, ngón tay quắn vài sợi tóc dài rủ xuống của nữ tử, vẻ mặt dường như rất thích thú.

Mai phi yêu thích yên tĩnh, tính tình trời sinh đạm mạc, nhưng đối với hài tử duy nhất của nàng, nàng vẫn sẽ tươi cười, thể hiện đầy đủ tình cảm yêu thương.

Thời gian Ti Hoàng Hàn Luyện ở bên trong ước chừng hai chén trà nhỏ, sau đó đứng dậy đi ra.

“Không nói thêm một chút sao?” Vu Diệp hỏi.

Ti Hoàng Hàn Luyện bĩu môi, mắt nhìn hoa mơ trong viện, mỉm cười nói: “Nhiều lời hay ít lời, chung quy vẫn phải rời đi.”

Vu Diệp im lặng không nói. Hai người cất bước đi ra ngoài.

Nhưng đi được vài bước, Vu Diệp lại dừng lại, quay đầu nhìn vào đại sảnh trong tòa điện u tĩnh, nữ tử đang dõi theo hai người rời đi.

Ti Hoàng Hàn Luyện nghi hoặc nhìn Vu Diệp.

Vu Diệp lắc đầu, xoay người tiếp tục bước chân.

—— Cảm giác này, mong rằng chỉ là do hắn suy nghĩ nhiều…

Lương Hạo Hiên nghiêm trang đi theo phía sau Vu Diệp.

Nơi đi qua, thủ vệ cùng cung nữ đều cung kính hành lễ.

Vu Diệp phiên thân lên ngựa, kéo dây cương, quay đầu lại phân phó người phía sau: “… Mấy ngày kế tiếp, các ngươi cứ nghe theo phân phó của Quyền đại nhân mà bố trí thủ vệ trong cung. Không cần thông báo với ta.”

“Mạt tướng tuân mệnh.” Lương Hạo Hiên ôm quyền hành lễ, vẫn như cũ kiên trì đợi Vu Diệp đi xa mới xoay người rời đi.

Điều khiển ngựa đi chậm trên đường, gió lạnh thổi tung tóc đen cùng vạt áo, nội tâm Vu Diệp cũng theo gió lạnh dần dần bình tĩnh trở lại.

Tuấn mã kêu lên một tiếng, Vu Diệp giữ chặt dây cương, ngẩng đầu nhìn lên, bốn chữ Thuấn Ngọc Vương phủ màu vàng phản chiếu dưới ánh mặt trời, thập phần chói mắt.

Vu Diệp cúi đầu cười khổ, bất tri bất giác hắn lại điều khiển ngựa đi tới đây, thôi cứ vào nhìn xem Tam ca một chút vậy.

Gia đinh đứng ở cửa tiến lên hành lễ, dẫn hắn vào trong phủ.

Hắn phất tay bảo bọn họ đều lui xuống, tự mình bước đi, xuyên qua hành lang gấp khúc quen thuộc, đi tới đình viện phía sau.

Lúc này trời đã sắp trưa, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, tỏa ra muôn vàn hào quang, mang đến một chút ấm áp.

Tại khoảng sân trống trong viện, một người nam nhân để trần nửa thân trên, đang luyện thương.

Mồ hôi theo chuyển động của cơ thể mà trượt xuống, tạo thành một phần đất bị thấm ướt dưới chân nam nhân.

Trường thương cắt qua không khí, mỗi chiêu mỗi thức của nam nhân vừa đơn giản mộc mạc, vừa trầm ổn hữu lực, tập trung vào những chỗ yếu hại. Không hề có những động tác đẹp mắt, tất cả đều là sát chiêu không chút lưu tình.

Đợi nam nhân dừng động tác, Vu Diệp đứng nhìn hồi lâu mới cất tiếng cười từ trong góc khuất đi ra.

“Tam ca.”

“Ôi chao? Hàn Trọng? Ngươi khi nào thì…” Ti Hoàng Hàn Hồng cầm lấy cái khăn ở bên cạnh lau mồ hôi trên trán, kinh hỉ nhìn về phía đệ đệ mình.

“Tam ca chỉ lo luyện thương, làm sao mà nhìn thấy ta được.” Vu Diệp cười cười mở miệng.

“Tiểu tử nhà ngươi… hảo hảo nói chuyện không được sao?” Ti Hoàng Hàn Hồng trừng hắn, đem trường thương ném cho hạ nhân đứng chờ ở bên cạnh, sau đó liền kéo Vu Diệp đi vào phòng.

Kết quả mới đi được vài bước, Ti Hoàng Hàn Hồng lập tức sựng lại, hắn nâng lên tay phải của Vu Diệp, mi dài nhíu chặt, trên mặt hiện lên vài tia kinh ngạc: “Ngươi sao lại thế này?”

Bàn tay phải đang bị hắn nắm chặt, trên những ngón tay thon dài trắng nõn có vài miệng vết thương đan xen vào nhau. Máu quanh vết thương đều đã khô, nhưng bởi vì động tác lôi kéo vừa nãy của Ti Hoàng Hàn Hồng mà lại ứa máu ra…

“Không cẩn thận bị xước.” Vu Diệp muốn rút tay về, nhưng không ngờ lực nắm tay của Ti Hoàng Hàn Hồng quá kinh người.

Đôi con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm Vu Diệp, giống như muốn nhìn thấu lời nói dối của hắn. Vài giây qua đi, Ti Hoàng Hàn Hồng cúi đầu thở dài, không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục cất bước kéo người vào phòng, đồng thời giương giọng hô lớn: “Âm nhi, mang hòm dược ra đây!”

“Nhớ phải thay dược đúng hạn…” Liễu Phượng Âm ôn nhu băng bó tay phải cho Vu Diệp, một bên băng bó, một bên ôn nhu dặn dò: “Còn nữa, mấy ngày tới đừng để vết thương dính nước…”

Vu Diệp liên tục e hèm, trên mặt bất giác mang theo vài phần ý cười.

“Còn cười được?” Ti Hoàng Hàn Hồng có chút bất mãn, hắn cúi đầu nhìn tay phải Vu Diệp, nói, “Nếu để lại sẹo, xem ngươi còn cười được không!”

“Nam nhân có vài vết sẹo thì có làm sao?” Vu Diệp bật cười, tà mắt liếc Ti Hoàng Hàn Hồng, vừa lúc nhìn thấy người nọ đang khoác thêm ngoại sam, “Khắp người Tam ca cũng đều là sẹo, cũng không thấy ngươi sầu mi khổ kiểm* a.”[*mày ủ mặt ê]

“…” Ti Hoàng Hàn Hồng bất đắc dĩ đỡ trán, đệ đệ này trước kia rõ ràng đâu có miệng lưỡi trơn tru như vậy, không trêu chọc không biết, trêu chọc rồi mới phát hiện miệng lưỡi hắn là không có đối thủ.

Liễu Phượng Âm không khỏi cười ra tiếng, một bên thu dọn hòm dược, một bên nhìn hai huynh đệ trước mắt: “Được rồi, Hàn Trọng, Tam ca của ngươi cũng chỉ là quan tâm ngươi, ngươi cũng đừng trêu chọc hắn …”

“Tẩu tử, ta không có trêu chọc hắn a.” Vu Diệp làm bộ ủy khuất, nhìn nữ tử trước mặt.

Liễu Phượng Âm lắc đầu, không đáp lời. Nàng đem hòm dược cất kỹ, quay đầu lại nhìn Vu Diệp, ôn nhu hỏi: “Hàn Trọng lưu lại dùng cơm đi!”

“Âm nhi ngươi cứ đi chuẩn bị đi! Nhớ làm thêm mấy món Hàn Trọng thích.” Ti Hoàng Hàn Hồng căn bản không cần hỏi ý kiến người bên cạnh, trực tiếp phất tay.

Vu Diệp chỉ cười không nói, hắn cúi đầu nhìn nhìn băng vải quấn quanh tay phải, rồi lại ngẩng đầu ngắm ngắm Ti Hoàng Hàn Hồng.

Nam nhân có ngũ quan anh tuấn, đôi con ngươi màu hổ phách trầm tĩnh, nhận thấy ánh mắt của hắn, liền đáp lại bằng một nụ cười.

Nụ cười kia ấm áp bao dung, hàm chứa cưng chìu cùng bất đắc dĩ. Ấm áp trong mắt là loại ấm áp mà huynh trưởng dành cho đệ đệ mình hết mực quan tâm mới có.

Ý cười trên khóe miệng Vu Diệp càng ngày càng sâu, sau đó thân mình hơi nghiêng qua, dựa vào Ti Hoàng Hàn Hồng bên cạnh.

Ti Hoàng Hàn Hồng có chút giật mình, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, vươn cánh tay ôm lấy vai người nọ, kéo vào trong lồng ngực. Nhìn thanh niên lại giống như lúc nhỏ mỗi lần bị ủy khuất liền chui vào trong lòng mình, Ti Hoàng Hàn Hồng một bên nâng tay lên xoa xoa tóc hắn, một bên khẽ thở dài: “… Đã lớn thế này rồi… sao lại còn như vậy…”

Vu Diệp ngửi thấy mùi mồ hôi pha lẫn mùi cỏ xanh trên người Ti Hoàng Hàn Hồng, chỉ cảm thấy tình tự áp chế xuống lúc trước lại bắt đầu bùng lên, tràn đầy lồng ngực, vô cùng chua xót, khó chịu cực kỳ.

Ti Hoàng Hàn Hồng cúi đầu, nhẹ vỗ về tóc đen của người trong lồng ngực, hạ thấp thanh âm, khẽ hỏi: “Xảy ra chuyện gì… nói Tam ca nghe thử xem… Tam ca giúp ngươi nghĩ biện pháp.”

Vu Diệp vừa nghe, bất giác cười ra tiếng.

Cách dỗ dành hài tử của rất nhiều năm về trước này, đến hiện tại vẫn không thay đổi…

“Tam ca…” Tiếng nói trong trẻo nhưng vắng lặng, mang theo vài tia yếu ớt cùng lo âu nặng nề.

“Ân, ân, có Tam ca ở đây…” Nam nhân giống như trấn an tiểu hài tử, nhẹ vỗ lưng thanh niên, “… Không có việc gì không có việc gì… hết thảy đều sẽ tốt lên… đừng lo lắng…”

Vu Diệp không đáp, chỉ lẳng lặng dựa vào lồng ngực rộng lớn của Ti Hoàng Hàn Hồng.

Rất lâu sau đó, hai người vẫn ngồi cùng một chỗ như vậy, Vu Diệp không mở miệng, Ti Hoàng Hàn Hồng cũng không hỏi.

Vu Diệp dần dần cảm thấy tình tự cuồn cuộn trong lòng lại chậm rãi bình ổn xuống…



“Tam ca.” Cơ thể Vu Diệp giật giật, mở miệng lần nữa, thanh âm có chút khàn khàn.

“Ân?” Ti Hoàng Hàn Hồng hạ mắt.

“Ta đang nghĩ… nếu hết thảy tổn thương không mong muốn đều đã hình thành… vậy tiếp theo, nên làm như thế nào đây…” Mới có thể làm cho người nọ không còn bóng ma* trong lòng… [*ý chỉ những chuyện luôn ám ảnh trong đầu 1 người, mãi không thể lãng quên được]

Mà xác xuất đem bóng ma đóng chặt lại, là bao nhiêu?

Ti Hoàng Hàn Hồng ôn nhu xoa tóc đen trong tay.

“… Ta… vốn cũng không hy vọng…” Thanh âm của Vu Diệp càng lúc càng thấp, thân thể cũng vô thức bắt đầu hơi run rẩy.

Ti Hoàng Hàn Hồng siết chặt ôm ấp, thoáng suy tư, mới chậm rãi mở miệng: “… Đừng tiếp tục nghĩ đến những chuyện đã xảy ra…”

“Thời gian sẽ không quay lại, mà tổn thương đã hình thành, cũng sẽ không hoàn toàn mất đi bởi những bù đắp của ngươi sau này…”

“Thế nhưng…”

Hắn dừng một chút, “Thế nhưng… ngươi hãy nhớ kĩ tâm tình của mình giờ khắc này…”

“Sau đó tự nói với lòng mình, không bao giờ… được phép giẫm lên vết xe đổ này một lần nữa…”

Hắn tiến đến bên tai Vu Diệp, hơi thở ấm áp khiến cho lòng người an yên.

Mà bức tranh trăm điệp bay múa cứ luôn quanh quẩn trong đầu Vu Diệp, rốt cục cũng chậm rãi vỡ thành từng mảnh từng mảnh.

Thay vào đó, chính là gương mặt kiên nghị quen thuộc kia.

Không bao giờ… được phép giẫm lên vết xe đổ này một lần nữa! Tuyệt đối không!

—— Từ nay về sau, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, hắn đều phải chắc chắn bảo hộ y chu toàn! Tuyệt đối không có bất cứ sơ xuất nào nữa!

Vu Diệp yên lặng lập lời thề trong lòng, bàn tay đặt trên lưng Ti Hoàng Hàn Hồng chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi