MỘ THIẾU SỦNG THÊ XIN BÌNH TĨNH!

Bên ngoài mặt trời vẫn chưa lên cao, nhưng mảng sương sớm đã đọng lại thành giọt nước trong vắt, vài giọt rơi rớt xuống lớp kính, thoạt nhìn lại giống như cơn mưa phùn nhỏ vừa ghé qua khu biệt thự. Cây cối bên ngoài thời điểm này, đồng loạt phủ lên những giọt sương, nụ hoa e ấp nở rộ vô cùng đẹp.

Úc Noãn muốn xoay người để giảm tiếp xúc, vòng tay Mộ Kình Triệt càng siết lại, cứ như thể cô cách xa một chút liền kéo lại gần, để da thịt mềm mại chạm vào vết sẹo thô ráp trên cơ thể hắn.

Khi này, ánh mắt cô gái nhỏ cũng không nén nổi, lòng bàn tay nhỏ nhắn vô thức chạm vào vết sẹo, nhưng cô lại hơi nhẹ nhàng vuốt ve như thể động chạm khiến hắn đau, đầu ngón tay xinh xắn run lên.

Hình xăm dày đặc, che phủ đi vết sẹo nhưng không đồng nghĩa với việc che đậy được độ lòi lõm từ việc chịu vết thương lớn gây ra.

Rốt cuộc vết thương lớn như thế, tại sao người đàn ông này có thể chịu được. Tần suất vết thương cũng tương đối nhiều, vốn không hề ít. Dẫu sao cũng đều là con người, đều là da thịt và xương máu.

Mộ Kình Triệt nhìn hành động này cũng không hề ngăn cản, cảm giác như thể vết thương của hắn được nâng niu, tuy vậy vẫn thấp giọng cảnh cáo đe dọa.

“Bé con, em còn chạm nữa tôi không nhịn nổi đâu.”

Đầu ngón tay nhỏ nhắn như có lực ma sát, chạm đến đâu là khơi mào đến đó, nhất là hiện tại ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, lại không tấc vải cản phá, rõ ràng đang vô thức mời gọi.

Úc Noãn nghe đến đây, bàn tay dừng lại, nhưng vẫn không nén nổi sự cảm thán xót thương, nhỏ giọng lên tiếng.

“Tại sao cơ thể ngài lại xăm chồng chất lên những vết sẹo?”

Người đàn ông nhíu mày, khóe môi kéo cao.

“Che đi vết thương, vết thương sẽ hình thành vết sẹo, sau này nếu bị kẻ khác làm tổn hại, máu hòa vào, cũng chẳng kẻ nào thấy tôi bị thương.”

Mộ Kình Triệt rất thích màu đen, phần lớn đồ của hắn và xung quanh hắn, hiện tại cũng chỉ gỏn gọn một màu như thế.



Giống như thể màu đặc trưng, thể hiện rõ nơi thế giới đen tối hắn đang sống.

Chỉ là hắn không phát giác, một thứ màu trắng tinh thuần khiết dịu dàng như nước đang dần len lỏi hòa vào.

Người đàn ông xoa đầu cô, thấp giọng nói.

“Sau này nếu có bị thương, cũng tuyệt đối không được lộ bộ mặt yếu đuối của em ra, bởi em lộ ra sự yếu đuối, kẻ khác chỉ càng đắc ý.”

Mộ Kình Triệt vốn cũng chỉ là con nuôi của lão gia Mộ. Nhưng lại được ông trọng dụng trí tài và tính khí quyết đoán, đem về nuôi dạy huấn luyện thành người của mình.

Hắn vốn không có chỗ đứng trong Mộ gia, nếu không phải năm đó một mình tự chứng thực bản năng, được lão gia Mộ công nhận, dưới con mắt kinh ngạc của lũ người trong gia tộc lên cầm quyền, thì có lẽ hiện giờ vẫn bị lũ người khinh bỉ.

Văng vẳng bên tai hàng loạt tiếng chửi rủa hắn đến mức tệ hại.

“Đồ con hoang, súc sinh.”

“Không có máu và huyết thống, dựa vào đâu lên cầm quyền Mộ gia!”

Mộ Kình Triệt sớm nghe đến quen, hắn chưa từng nghe một câu dịu dàng nào, vì vậy thế giới của hắn cũng đầy rẫy hiện thực tàn khốc, chém giết lẫn nhau chỉ để tranh đoạt tài sản.

Hiện giờ Úc Noãn trong tay mềm mại như thế, hắn sinh ra cảm giác muốn nâng niu. Dường như, cô chính là sự dịu dàng đầu tiên trong đời hắn cảm nhận.

Úc Noãn nghe người đàn ông khuyên nhủ, tầm mắt hơi rũ xuống, vô thức hít thở sâu, mãi lâu sau cô mới dám lên tiếng.

“Nếu sau này ngài phát hiện có kẻ lừa dối mình thì sẽ như nào?”

Nghe câu này, sắc mặt Mộ Kình Triệt trong tức khắc đã thay đổi trở nên u ám. Hắn vẫn nhớ, kẻ đẩy hắn vào đường cùng muốn hủy đi đôi mắt, lại chính là kẻ thân cận tin tưởng bấy lâu.



Khi bị bắt lại, hắn thật sự đã tự tay tiễn hắn đến kết cục sống không bằng chết, máu tươi thẫm đẫm, xác nát thành mảnh.

Người đàn ông cất giọng, thanh âm lạnh lẽo cực độ.

“Tôi sẽ giết chết kẻ đó.”

Lòng bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài, lần nữa lưu luyến nâng gương mặt nhỏ ôn nhu hôn lên, thậm chí còn cắn nhẹ.

“Bé con ngoan, sao em lại hỏi tôi như vậy?”

Úc Noãn chưa thoát khỏi, Mộ Kình Triệt như thể với câu nói của cô lập tức biến thành hai con người khác nhau. Ngay chính cô cũng không kịp thích nghi.

Nét mặt Úc Noãn tái mét, run rẩy đáp, Mộ Kình Triệt hoàn toàn không nhìn ra gương mặt trắng bệch của cô khi này.

“Tôi chỉ muốn biết, với một người từng trung thành lại lừa dối, ngài sẽ làm như nào?”

Mộ Kình Triệt bật cười.

“Trung thành đến mấy, một khi đã lừa dối thì căn bản không nên tồn tại trên thế gian này nữa. Bé con, em không nên như thế. Nếu không… dù yêu thích em đến mấy, tôi thật sự không ngại làm vậy đâu!”

Mộ Kình Triệt chỉ là vô tình đùa cợt, hắn nghĩ cô gan nhỏ sẽ không làm thế. Hơn thế đối với cô, hắn hiện tại vô cùng tin tưởng.

Chỉ có Úc Noãn vẫn chưa hoàn hồn.

Úc Noãn bỗng chốc không biết sau này liệu có được tự do rời khỏi Mộ gia, hay liệu có nhặt được cái mạng nhỏ này nếu Mộ Kình Triệt nhận ra sự thật hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi