MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

"Tống Tinh Thần, tư vị khi bị cắt đứt gân tay, gân chân thế nào?"

Tống Tinh Thần cắn môi nhịn đau, không nói tiếng nào.

"Thật có cốt khí."

Lâm Giai Vi cười đắc ý: "Tống Tinh Thần, không cần ôm ảo tưởng với Lệ Sâm nữa đâu, cô ở trong câu lạc bộ đêm Hoàng Đình đợi hai năm. Cô đã từng tự hỏi vì sao anh ấy không đến cứu cô chưa? Vì anh ấy chính là người đưa cô vào, còn cô chính là người bị anh ấy đưa vào, ha ha..."

Không, sẽ không!

Mộ Lệ Sâm là chồng cô, anh ấy sẽ không thể nào làm như vậy: "Cô nói láo, anh ấy sẽ bao giờ làm như vậy với tôi!."

"Chết đến nơi rồi mà cô vẫn còn ôm ảo tưởng với Lệ Sâm, thật làm cho người ta tức giận."

Lâm Giai Vi nhận lấy dao từ vệ sĩ, đi đến trước mặt Tinh Thần rạch mặt cô ra.

"Một gương mặt xinh đẹp như vậy bị hủy thật đáng tiếc, bất quá, tôi hủy đi dung mạo của cô, biến cô thành phế nhân. Cho dù còn sống, cũng chỉ có thể giống như những loài bò sát, suốt ngày chỉ sống ở trong cống thoát nước âm u, ẩm ướt, đời này cũng đừng nghĩ tới việc có thể trèo cao lên Lệ Sâm."

Một đường, hai đường...

Mặt cô, cuối cùng cũng bị Lâm Giai Vi rạch cho đến huyết nhục mơ hồ, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ cổ.

Là do cô mắt mù, mới tin tưởng Lâm Giai Vi, đối xử thật lòng với cô ta, đưa cô ta vào Mộ thị, quen biết Mộ Lệ Sâm, giúp đỡ con đường cô ta bằng phẳng, dễ đi...

Mà hồi báo của Lâm Giai Vi chính là:  nɠɵạı ŧìиɦ với chồng cô, cướp đi cổ phần công ty của cô, hại cô sinh non, cuối cùng bị đưa vào câu lạc bộ đêm Hoàng Đình.

"Không cam tâm sao? Tôi tiếp cận cô, cũng chính là vì muốn lấy đi tất cả của cô!"

Lâm Giai Vi nhận lấy chiếc khăn sạch của vệ sĩ đưa cho, lau sạch vết máu trên tay, chẳng biết vô tình hay cố ý mà để lộ ra chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn được đeo trên tay.

"Có tin tức tốt muốn nói cho cô, Lệ Sâm đã cầu hôn tôi, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn. Tôi cũng đã mang thai ba tháng, sau này bụng lớn cũng sẽ không giấu được, Lệ Sâm rất quan tâm đến đứa bé này. Anh ấy sẽ trở thành người duy nhất nối nghiệp tập đoàn Mộ thị, mà cô, đời này cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy anh ấy thêm một lần nào nữa.

"Đúng rồi, cô cũng đừng hi vọng Mộ Đình Tiêu sẽ đến cứu cô. Bởi vì, hắn đã chết."

Hơi thở của Tinh Thần đã dần suy yếu, suy nghĩ hỗn loạn, nhưng vừa nghe thấy câu này cô chợt tỉnh táo lại.

"Không thể nào, Đình Tiêu sẽ không thể nào chết được... Cô lừa tôi." 

"Lừa cô ư, bộ dáng hiện giờ của cô còn đáng giá giá để tôi lừa cô sao? Hai năm trước, cô bị bệnh nặng một trận, thận bị hoại tử thiếu chút là chết, biết ai đã cứu cô không? Là Mộ Đình Tiêu, hắn đem thận của mình quyên tặng cho cô, cũng chỉ có thận của hắn mới phù hợp với cô. Biết chất độc kia là do ai hạ không? Là tôi đó."

Tinh Thần mím môi tự lẩm bẩm: "Không, sẽ không, Đình Tiêu sẽ không chết..."

Hắn là một người kiêu ngạo như vậy, vì cô mà chết, không đáng giá.

Lâm Giai Vi khinh bỉ nhìn xuống người đàn bà cả người đầy máu trên mặt đất, ra lệnh với vệ sĩ: "Hành hạ cô ta thêm nửa giờ nữa, tôi không muốn để cho cô ta chết đi quá dễ dàng, làm sạch sẽ một chút, đừng lưu lại dấu vết."

" Vâng."

Editor: Quản Thanh Nhan

...

Tiếng sấm nổ đùng đoàng, mưa ta như thác chảy xuống.

Mưa to cọ rửa vết máu trên cao tốc, Tinh Thần như con rối gỗ nhỏ bị tàn phá nằm trên cao tốc. Nhưng cô không cam tâm nhắm mắt lại, không cam tâm trút xuống hơi thở cuối cùng, vì trong lòng có một chấp niệm.

Cô cứ đọc đi đọc lại một câu: Đình Tiêu, Mộ Đình Tiêu, thật xin lỗi.

Lần gặp mặt cuối cùng là hai năm trước, thì cô rơi vào hôn mê, chưa kịp nhìn anh dù chỉ một lần.

Cô sai rồi.

Đời này cô sai nhất một chuyện, đó chính là tự tay đẩy Mộ Đình Tiêu ngày càng cách xa, người đàn ông yêu cô đến tận sâu trong xương tủy thì cô không muốn. Lại lựa chọn gả cho anh họ anh, Mộ Lệ Sâm. 

Là do cô mắt mù mới rơi vào kết quả như hôm nay.

...

"Vương lão bản, em gái tôi vẫn còn nhỏ, cũng là lần đầu tiên em ấy nên đừng quá tay, chỉ cần không làm em ấy chết là được rồi..."

"Được rồi, cô mau đi ra đi, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi."

Đầu Tinh Thần đau như sắp nứt, mở mắt ra, lập tức thấy có ba lão đàn ông đang vây quanh, duỗi rộng hai tay hướng về phía cô.

Cô đang nằm ở trên sàn nhà, toàn thân nóng ran, mồ hôi thấm ướt quần áo, cả người giống như vừa được vớt từ trong nồi hấp ra vậy.

Tràng cảnh này y như mười năm trước khi cô vừa tròn mười tám tuổi.

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tuần, Tống Tinh Nguyệt đã bỏ thuốc vào nước uống của cô ngay trong tiệc sinh nhật của mẹ cô là Dương Như.

Sau đó khi cô tỉnh lại đã phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà ở trong một căn phòng

Bị hành hạ một ngày một đêm, cuối cùng được hầu gái của mẹ lén đưa đi bệnh viện, cô mới nhặt về một cái mạng

Chuyện này Khiến cho tinh thần cô bị sụp đổ, mắc bệnh trầm cảm, họa đơn vô chí*: Tống Như Nguyệt đã lắp camera theo dõi ở trong phòng từ trước, tất cả những gì diễn ra ở trong căn phòng đó đều được chiếu trên màn hình ở đại sảnh nơi bữa tiệc được tổ chức.

Họa đơn vô chí: liên tiếp gặp xui xẻo

Từ đó trở đi, cô trở thành ỗi sỉ nhục của Tống gia, trở thành người bị Tống gia loại bỏ.

Chuyện này đi theo như hình với bóng suốt cả đời của cô, khiến cuộc đời cô bị lệch khỏi quỹ đạo vốn có, cuối cùng đi đến cái chết.

Không nghĩ tới, cô lại được trọng sinh, trở về năm cô mười tám tuổi trước khi xảy ra chuyện.

Đột nhiên, Tinh Thần nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chảy ra từng tia máu.

Tống Tinh Nguyệt.

Cô ta là kẻ đầu sỏ phá hủy cuộc sống của cô, thật đáng chết. Lần này, cô quyết sẽ không dẫm lên vết xe đổ đó nữa, không được để cho như ý cô ta.

Tống Tinh Nguyệt nở một nụ cười thỏa mãn nhìn cảnh tượng Tống Tinh Thần bị chịu nhục trước mắt, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Cho dù cô ta là tiểu thư Tống gia thật sự thì sao?

Trong Tống gia này có cha yêu quý cô, có mẹ luôn thương yêu, còn có người chị vì cô mà vào giới giải trí lót đường cho cô. Cô mới là thiên kim tiểu thư của Tống gia, là kẻ chiến thắng chân chính.

Tống Tinh Thần dựa vào cái gì mà dám cùng đoạt với cô, dựa vào cái gì mà dám tranh giành với cô.

Còn không phải chỉ là một tiểu tạp chủng được nuôi ở trong cô nhi viện ôm đến sao?

"Tốt lắm, mấy người cứ từ từ chơi, bất kể làm ra động tĩnh lớn thế nào cũng không sao, hầu gái cùng bảo an ở tầng lầu này đều xuống tầng triệt hết rồi, sẽ không có ai biết nơi này đang xảy ra chuyện gì. Cho nên... Vương đạo diễn, nữ chính của bộ phim mới của ông..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi