MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Edit: Small

"Anh Lâm, Tống Tinh Thần đem chuyện trang tuyển trên diễn đàn của cậu ấy đề giao toàn quyền cho tôi xử lý. Mà chị lại để Tống Tinh Thần rời khỏi, còn phải kéo ~ phiếu cho chị, đây chẳng phải quá làm khó người khác sao?"

"Hơn nữa dựa vào đâu mà người không thân không thích gì với chị phải rút khỏi giúp chị? Phải không, chị gái?"

Lục An Ninh cười tủm tỉm, phối hợp lớp trang điểm đậm ngược lại có một dạng vẻ đẹp khác.

Cô gái này, mới nhìn đã làm kinh ngạc, càng nhìn lại càng xinh đẹp.

Lục An Hinh rõ ràng cực kỳ căm ghét Lục An Ninh, nhưng Tống Tinh Thần với Âu Dương Phúc Thụy đang ở đây. Cô muốn lưu lại ấn tượng tốt cho bọn họ, nên cực lực khắc chế cảm xúc của mình.

Cô ta nhịn cơn tức, hòa nhã nói: "Chị đang hỏi Tinh Thần, em đừng nói chen vào."


Đời trước Tinh Thần không có quan hệ gì với cô ta, nhưng nếu Lục An Ninh có mâu thuẫn gay gắt với cô ta, chứng minh đã hoàn toàn cãi  trở mặt.

Lục An Ninh là một nhân tài, là người lập ra công ty nên cô hiện tại rất tiếc người tài, thấy có nhân tài liền muốn lôi kéo.

Tinh Thần nói thẳng: "Nói thật trước khi tôi tới đây Lâm Giai Vi cũng đi tìm tôi, cô ta cũng giống chị, để tôi rời khởi tranh tuyển rồi sau đó giúp cô ta kéo phiếu."

"Nhưng mà..." Tinh Thần nói tới đây, nhìn Lục An Hinh một cái rồi dừng lại.

"Nhưng mà cái gì?" Lục An Hinh hỏi.

"Tôi muốn biết, vì sao tôi phải rời khỏi nhường đường cho các chị, các chị có thể cho tôi chỗ tốt gì?"

Cô tiếp tục nói: "Đương nhiên, Lâm Giai Vi rất hào phóng, chỉ cần tôi đưa ra con số, cô ta sẽ tận lực làm hài lòng tôi."

Ánh mắt Lục An Hinh căng thẳng: "Sau đó thì sao, em đồng ý rồi?"


Khóe miệng Tinh Thần châm chọc cười, khinh thường nói: "Dùng tiền đập tôi, a...... Thật là ngây , Tống Tinh Thần tôi sẽ thiếu tiền?"

"Lục An Hinh, tôi và chị không phải bạn học cùng lớp, trước kia cũng không quen biết, sau này cũng sẽ không có bất kì quan hệ gì. Nói thực tế ra, chị có thể cho tôi chỗ tốt nào để tôi rời khỏi?"

"Tiền? Tôi không thiếu tiền, dù là hiện tại hay tương lai."

"Danh tiếng?  kể trong trường hay ngoài trường, danh tiếng tôi đều lớn hơn chị."

"Quyền? Chị cũng không có!"

"Chị không có bất kì thứ gì khiến tôi cảm thấy hứng thú, nên vì sao muốn tôi nhường đường? hỉ vì số phiếu tôi thấp hơn các chị? Hay là chị hiển nhiên cho rằng, tôi sẽ vì chị mà nhường đường?"

Trong lời nói của Tinh Thần có ý hùng hổ dọa người.

Nhưng Lục An Hinh có cấp  cao hơn Lâm Giai Vi, cô ta hoàn toàn không tức giận, thậm chí còn mỉm cười xin lỗi.


"Xin lỗi Tinh Thần, là chị quá lỗ mãng, không nên làm khó người khác như vậy. Chị thấy em không kéo phiếu, còn tưởng rằng em không có hứng thú, nhưng em nói như vậy, chị liền biết em sẽ không từ bỏ. Xin lỗi, hôm nay là chị mạo muội."

Vu Lâm nghe Tinh Thần nói, rất chói tai, lập tức liền có  ấn tượng không tốt với Tinh Thần.

Tống Tinh Thần này là một thiên tài, nhưng tính tình cũng khiến người khó chịu được. Trái  với Lục An Hinh dịu dàng như nước, Tống Tinh Thần quả thật ngang ngược vô lý.

Mà hắn lại đã quên, là Lục An Hinh yêu cầu vô lý với Tinh Thần trước.

Bọn họ đều giống nhau, cao cao tại thượng vênh mặt hất hàm sai khiến đã quen. Tất cả mọi người đều phải nhường bọn họ, vây quanh xung quanh bọn họ, nhường đường cho họ.

Nếu không nhường, chính là kẻ xấu.
"Vậy không có gì, tôi quen điệu thấp nên mới làm người ta cảm thấy dễ bắt nạt. Chị biết không, trước khi tôi chưa đến, Lâm Giai Vi đã nói với mấy nữ sinh trong lớp chặn kín lại tôi để tôi rời khỏi, kéo phiếu cho cô ta."

"Mấy người đoán xem, sau đó..."

Âu Dương Phúc Thụy nghe vậy, tức giận nói: "Các cậu ấy thật sự ngăn cậu ở trong lớp?"

Lục An Ninh chen vào nói: "Đương nhiên, tôi đã thấy toàn bộ. Có năm người, dáng người vừa to vừa cao, khiến Tinh Thần sợ hãi."

Lục An Ninh rất giỏi đâm kim vào kẽ hở, thêm mắm thêm muối.

Lục An Hinh ngược lại nhìn Tinh Thần, cười hỏi: "Sau thế nào? Các cô ấy thả em đi?"

"Ai, nhưng đừng nói nữa, cô ta bảo tôi ra giá, nói ra giá nhiều hay ít đều sẽ thỏa mãn tôi."

Lục An Hinh hỏi: "Em đưa ra sao?"

"Tôi liền tự giới thiệu nhà tôi nha, Tống gia thành phố S. Tuy không có sự nghiệp to lớn như Lâm gia nhà cô ta, nhưng trong tay tôi vẫn nắm 33% cổ phần tập đoàn Tống Thị, có giá trị 50 tỷ. Đoán chừng, có thể được xếp vào danh sách người giàu trong nước được cập nhật vào cuối năm. Kết quả... chỉnh cho cô ta đến hoang mang."
"Cũng không nghĩ lại, tôi có thể nghiên cứu phát minh ra hệ thống điều khiển bay thì sẽ thiếu chút tiền ấy của cô ta sao? Còn nói để tôi ra ?"

"Tôi sợ nói ra giá sẽ hù chết cô ta, sẽ cho rằng người ta chưa thấy qua tiền còn muốn bay lên. Giá bản quyền sáng chế ở nước M bên châu Âu đã nâng lên đến vài tỷ đôla, mà tôi còn chưa bán. Nên chỉ là một cuộc tuyển chọn hoa khôi  đã để tôi ra giá nhường đường cho cô ta, cô ta chẳng lẽ là não tàn chắc? Thật đúng là xem mình quá quan trọng"

Tinh Thần phàn nàn Lâm Giai Vi đồng thời cũng đánh mạnh vào mặt Lục An Hinh.

Khiến Lục An Hinh rất xấu hổ cười làm lành, nụ cười trông rất gượng gạo.

Cô biết, Tinh Thần đang chỉ hươu nói ngựa*, phàn nàn Lâm Giai Vi đồng thời cũng giễu cợt cô.

*Chỉ huơu noi ngựa: Do tích thời Tần Nhị Thế, thừa tướng Triệu Cao muốn tiếm quyền, nhưng lại sợ các đại thần khác không ủng hộ. Triệu Cao bèn nghĩ ra cách thử; Triệu Cao biếu Tần Nhị Thế một con hươu và nói: "Đây là con ngựa". Nhị Thế cười: "Thừa tướng lầm rồi, sao lại bảo hươu là ngựa". Triệu Cao lại hỏi các quan đại thần.Người thì nói thật bảo đây là hươu. Kẻ lại nói theo Triệu Cao cho đây là ngựa. Sao đó Triệu Cao âm thầm gϊếŧ chết những người nói là hươu)
Quả nhiên Vu Lâm lập tức không đợi được nữa, sắc mặt giận dữ đứng lên: "An Hinh, chúng ta đi."

Lục An Hinh biết Tinh Thần không thích cô, cũng không ở lại nữa, cô dịu dàng nói: "Tinh Thần, chị đi đây, lần sau rảnh lại cùng em nói chuyện phiếm. Hôm nay rất vui vì có thể quen biết em, nếu không chị cũng không biết em thì ra là người thừa kế tập đoàn Tống Thị."

"Đừng khách khí, là tôi đã quá điệu thấp nên mới tạo thành cho các chị không ít hiểu lầm, xem ra sau này không thể điệu thấp rồi."

Nghe Tinh Thần nói, vẻ mặt Lục An Hinh cứng đờ, cô ta nói với hàm ý thăm dò: "Vậy em chuẩn bị tranh tuyển hoa khôi?"

"Tôi vẫn rất cảm thấy hứng thú, muốn thử xem danh hiệu hoa khôi có mị lực gì mà khiến chị và Lâm Giai Vi đều cố chấp, tranh giành lợi hại như vậy."

Sắc mặt Lục An Hinh rốt cuộc cũng không nhịn được.
Cô ta cứng nhắc nói: "Vậy hãy cố lên nhé, cho dù người thắng cuối cùng là ai, chị đều hy vọng có thể kết bạn với em."

Tinh Thần sảng khoái nói: "Không dám, tình bạn thứ nhất, thi đấu thứ hai. Bình chọn hay không bình chọn với tôi mà nói thì chẳng sao cả, tôi chỉ tham gia cho vui mà thôi. Tôi cũng không tiến vào giới giải trí, làm người nổi tiếng trên mạng gì đó. Nhưng mà Lục An Hinh, chị rất để ý danh hiệu này nha."

Vì ?

Lục An Hinh không có trả lời thẳng Tống Tinh Thần, vội vàng tạm biệt: "Xin lỗi, chị phải đi rồi, Vu Lâm ở cửa không đợi được nữa, lần sau lại gặp."

Lục An Hinh đi tới cửa, Vu Lâm nắm lấy tay cô ta, giúp cô ta ra ngoài.

Thật sự là một một 'cô ái yếu đuối ' chân yếu tay mềm, vậy mà lúc múa cột nóng bỏng đó, một chút cũng không nhìn ra.

Lục An Ninh vẫn luôn nhìn ra hướng cửa, cho đến khi bóng dáng hai người biến mất cô vẫn chưa thu lại ánh mắt.
Tinh Thần: "Đừng nhìn, đều đi rồi, nếu luyến tiếc thì đuổi theo đi."

Lúc này Lục An Ninh mới thu lại ánh mắt, trên mặt mang theo tươi cười, bàn tay để dưới bàn siết chặt từ trắng biến thành hồng.

Trong phòng ăn chỉ có ba người ở đây, Tinh Thần thật sự không che giấu liên hỏi cô: "Cậu rất tức giận?"

Giọng điệu Lục An Ninh mang theo cô đơn cùng oán hận nói: "Đương nhiên, cậu từng nghe nói đến cái bóng chưa? Mình từ khi sinh ra đã là cái bóng của chị ta, ba mẹ mình trước nay đều không nhìn mình, cho dù mình nỗ lực, xuất sắc bao nhiêu, thì ở trong mắt bọn họ đều không nhìn thấy."

"Mình đã nghĩ, nếu bọn họ không thích mình thì tại sao vẫn sinh mình ra!"

Trên mặt Lục An Ninh lúc này treo lên ý cười u ám: "Sau đó mình đã biết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi