MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Edit: Small

Cô sẽ không nhận lấy bất cứ thứ gì anh ta đưa.

"Tống tiểu thư, ngài hà tất phải cố chấp như vậy, bao nhiêu con gái ở Đế Đô nằm mơ cũng muốn được Mộ tiên sinh ưu ái."

Tinh Thần lạnh mắt nhìn hắn một cái: "Anh cảm thấy tôi sẽ hiếm lạ?"

"Không, không, ý tôi không phải vậy, Tống tiểu thư ngài đối với Mộ tiên sinh có thành kiến quá sâu, thật ra anh ấy rất dễ ở chung."

"Cho nên dùng thận của Lục An Ninh để kìm tôi, ép tôi đồng ý cho anh ta đầu tư? Đây là cái anh nói rất dễ ở chung?"

Sắc mặt Từ Duệ cứng đờ, căng da đầu cười nói: "Thực ra Mộ tiên sinh chỉ là xem trọng Đầu Tư Tinh Thần, muốn đầu tư cổ phần mà thôi, ngài cần gì phải bài xích anh ấy như vậy."

"Được rồi, tránh ra, đừng làm lãng phí thời gian của tôi, tôi rất bận."

Từ Duệ ôm một bó hoa lớn, mồ hôi lạnh trên trán đầm đìa. Trước khi đến, Mộ tiên sinh đã hạ lệnh tử* cho hắn, nhất định phải làm cho Tống Tinh Thần nhận, nhưng cô mềm cứng không ăn thật sự làm khó .


*Lệnh tử: là mệnh lệnh phải thực hiện và nhất định không được thất bại. Xin lũi vì nhất thời không nghĩ ra được từ nào thay thể thích hợp.

Tinh Thần thấy hắn vẫn còn cắm cọc tại chỗ, trực tiếp vòng qua hắn, đi đến chiếc xe mà Kiều Thâm đã đỗ xong ven đường.

Kiều Thâm mở cửa xe, Tinh Thần ngồi vào trong.

Từ Duệ ôm bó hoa chạy tới, vốn muốn nhét vào từ cửa sổ xe nhưng Kiều Thâm trực tiếp vung nắm đấm lên cảnh cáo.

Làm Từ Duệ bị dọa liên tiếp lui lại vài bước, nắm đấm người này đã đánh gục vài vệ sĩ của Mộ tiên sinh, đến giờ Từ Duệ vẫn còn có bóng ma tâm lý.

Từ Duệ chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Thâm chở Tinh Thần nghênh ngang đi.

Cuối cùng, mặt Từ Duệ như tro tàn ôm bó hoa hồng to đi đến cạnh chiếc xe Rolls-Royce Phantom dài màu đen.

Cúi đầu, hắn không dám nhìn thẳng Mộ Lệ Sâm: "Thật xin lỗi, Mộ tiên sinh, tôi thất bại rồi."


Tay Mộ Lệ Sâm đột nhiên nắm thành quyền, trầm giọng, tức giận lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày cậu đều chờ sau khi cô ấy tan học, đến khi cô ấy nhận hoa thì thôi."

Mồ hôi trên mặt Từ Duệ rơi như mưa: "Cái này... Mộ tiên sinh, Tống tiểu thư rõ ràng đói với này ngài..." Lời phía sau hắn không dám nói.

Trình Nham nói tiếp: "Không có thú vị! Mộ Lệ Sâm, cậu quá làm khó người khác rồi, Tống Tinh Thần mới 17 tuổi mà cậu đã 26 tuổi, lớn hơn cô ấy gần đến một giáp. Cậu theo đuổi cô ấy, đừng nói là cô ấy, ngay cả tôi cũng phải suy đi tính lại."

Mộ Lệ Sâm lạnh lẽo nhìn hắn ta một cái: "Tôi rất già?"

"Cậu không tính là già, mà là do cô ấy còn quá nhỏ. Hơn nữa... hai người cũng không hợp nhau"

"Câm miệng." Mộ Lệ Sâm nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, trầm thấp hỏi: "Cô ấy đã có bạn trai?"


"Hẳn là không có, nam sinh theo đuổi cô ấy có rất nhiều, nhưng cô ấy từ chối người ta cũng rất đúng mực, sẽ không khiến người ta bị khó xử. Nhưng mà lúc cô ấy từ chối, thật sự không chút thương tiếc."

"Bởi vậy có thể thấy được, cô ấy thật sự không thích cậu, cậu không cần làm cô ấy khó xử nữa."

Đột nhiên, Mộ Lệ Sâm trầm tư mở miệng nói: "Anh không cảm thấy cách cô ấy từ chối tôi quá trực tiếp và bừa bãi sao? Có lẽ nói không chừng, cô ấy là đang dùng cách này để thu hút lực chú ý của tôi."

Trình Nham: "..."

Tống Tinh Thần chán ghét cậu ra mặt như vậy, chẳng lẽ cậu mắt mù mới nhìn không ra?

Hay là cậu ta đã nhìn ra, không thừa nhận bản thân không hề có tí mị lực với Tống Tinh Thần, thậm chí đến nỗi chán ghét, vì giữ mặt mũi nên mới nói như vậy.

Người này, tự luyến đến mức không cách nào hiểu được.
......

Về sau, mỗi lần Tinh Thần ra khỏi cổng trường đều có thể thấy Từ Duệ ôm một bó hoa lớn đang đợi cô.

Cô chưa bao giờ nhận.

Từ Duệ muốn cứng rắn nhét cho đều sẽ bị nắm đấm của Kiều Thâm cảnh cáo.

Từ khi Từ Duệ xuất hiện ở cổng trường, Kiều Thâm cũng đã đổi lịch có mặt chờ ở cổng trường trước nửa giờ, sợ Từ Duệ có ý đồ gây rối Tinh Thần.

Ngày bầu chọn hoa khôi kết thúc Tinh Thần thu về 13000 phiếu bầu chọn, đứng ở  vị trí đầu bảng.

Toàn lớp, thậm chí là các nam sinh khoa vật lý đều đến lớp 805 làm một tiệc chúc mừng cho Tinh Thần.

Thật ra cô không nghĩ sẽ làm tiệc chúc mừng gì, nhưng có thể làm Lâm Giai Vi ăn mệt, cô cũng theo các nam sinh cùng nhau điên cuồng một hồi.

Bốn phía phòng học đều treo ảnh chụp sắc nét cỡ lớn của Tinh Thần, phía trên bảng đen giáo viên giảng bài treo một biểu ngữ dễ nhìn thấy, viết: Chúc mừng Tống Tinh Thần lớp 805 khoa vật lí vinh dự được bầu làm hoa khôi Đế Đại.
Phía bên trái bảng đen của lớp còn treo một cái: Tống Tinh Thần làm nên vẻ vang của khoa!

Hai bên còn treo câu đối: Tài nữ hàng thật danh xứng với thực, vẻ đẹp giai nhân chim sa cá lặn!

Hoành Phi: Ai dám tranh cùng!

Viết rất khoa trương, nhưng càng khoa trương, các nam sinh chụp được rồi đăng lên tới Weibo, vòng bạn bè, Baidu, chỗ này, trạm kia... Hễ là nơi nào có thể đăng được đều mang hết lên, hơn nữa còn đồ sát toàn diễn đàn!

Thậm chí càng khoa trương hơn là, Tống Tinh Thần được bầu thành hoa khôi Đế Đại còn lên cả hot search Weibo!

Cái này quá mức rồi.

Các giáo sư khi lên lớp nhìn thấy cũng chưa nói gì, thậm chí còn bị chọc cười: "Này, Tống Tinh Thần đứng đầu bảng, làm vẻ vang cho hệ, chúc mừng chúc mừng nha!"

Ách, Tinh Thần trái lại thì ngại ngùng.

Cả lớp đều rất náo nhiệt, nhưng thật ra nhóm nhỏ của Lâm Giai Vi với vài người tụ chung một chỗ lại có bầu không khí trầm lặng.
Đặc biệt là Lâm Giai Vi, đôi mắt hơi phiếm hồng, biểu cảm không cam lòng và méo mó đều hiện trên mặt.

Vì bình chọn hoa khôi, cô đã cố gắng hơn một tháng, từ lúc bắt đầu chụp ảnh, trước sau cô đều đầu tư lượng lớn nhân lực, vật lực, tài lực, tinh lực....

Kết quả là cái gì cũng không đạt được, lại còn may áo cưới cho Tống Tinh Thần, đẩy Tống Tinh Thần lên độ cao xưa nay chưa từng có, thậm chí còn lên cả hot search Weibo.

Khi cô và Lục An Hinh đấu đến tối tăm mặt mũi, cô chết tôi sống, Tống Tinh Thần lại là bọ ngựa ở phía sau, ngư ông đắc lợi.

Nếu là cô ta ngay từ đầu đấu cùng với các cô, cô cũng đã không tức giận đến mức này.

Rõ ràng đã đen đống tin đen của Lục An Hinh tuôn ra, làm hình tượng Lục An Hinh trong trường xuống dốc không phanh, thậm chí bị đông đảo các chị khóa trên chế giễu, mãnh mẽ yêu cầu cút khỏi Đế Đại.
Phiếu của cô cũng cao hơn Lục An Hinh rất nhiều.

Thắng lợi gần trong gang tấc, chỉ một bước nữa, cô đã có thể giành lấy thắng lợi cuối cùng trong cuộc bình chọn hoa khôi.

Vì sao Tống Tinh Thần muốn nhảy ra tranh với cô.

Cô ta cố ý cản trở cô? Rõ ràng cô ta cũng đã thể hiện qua bản thân không có hứng thú với danh hiệu hoa khôi, vì sao còn muốn đoạt đi thứ vốn thuộc về cô

Làm sao cô có thể nhịn!

Lâm Giai Vi tức giận, rất tức giận!

Nhưng không có cách nào, Tống Tinh Thần được lòng hơn, thành quả nghiên cứu khoa học càng nhiều. Thậm chí hiện tại có người tung tin vịt,  một vị công tử nhà Mộ gia mỗi ngày đều cho người tặng cô hoa hồng vẫn chuyển bằng đường hàng không từ  đưa từ nước F đến đây.

Cô rất cao ngạo, một lần cũng chưa nhận.

Mộ gia, bất kể là vị công tử nào thì đều thế gia mà toàn bộ phụ nữ trong Đế Đô muốn đi vào nhất.
Ngay cả khi cô lấy việc gả vào Mộ gia làm mục tiêu cố gắng cả đời, Tống Tinh Thần lại khinh thường như vậy!

Dù thế nào, Mộ Lệ Sâm và Mộ Đình Tiêu, cô nhất định phải tóm lấy một người.

Khai giảng hơn hai tháng, cô ngay cả cái tên cũng không nổi được, mọi thứ đều bị Tống Tinh Thần đè ép một đầu, cô không cam lòng!

Tức đến nôn ra máu, trên mặt lại còn phải biểu hiện thái độ rằng mình không sao cả.

Cô thật sự tức giận đến cực điểm, còn có đám nam sinh trong lớp và trong khoa treo ảnh, biểu ngữ còn có câu đối cho Tống Tinh Thần, mà cũng không quan tâm đến tâm trạng của cô.

Cô cũng là một trong những ứng cử viên, vì sao bọn họ đều ủng hộ Tống Tinh Thần, không có người đứng về phía bên này của cô, an ủi cô dù chỉ một câu.

Nếu thật sự nghĩ đến tâm trạng của cô thì đã không treo lên đống đồ chơi kia
Treo lên làm gì, cố ý chọc cô tức giận?

Hay là để chỉ trích và cười nhạo cô: Nhìn đi, cô bị Tống Tinh Thần đánh bại thảm thiết cỡ nào!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi