MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Ông nội Tống sắc mặt khó coi, trong lòng ông hiểu rõ. Tinh Thần đối với việc ông thả Tống Tinh Nguyệt đi là vô cùng bất mãn.

"Tinh Thần, ông biết là ông có lỗi với cháu."

"Ông nội, cháu sao có thể so đo với ông. Nếu chỉ cần ông không cao hứng một cái, sẽ đuổi cháu ra khỏi nhà, và cháu liền phải lưu lạc đầu đường xó chợ."

"Nói bậy, ngôi nhà này chỉ cần ông còn ở, sẽ không ai dám đuổi cháu đi."

Tinh Thần ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Vậy ông còn thả Tống Tinh Nguyệt đi, ba cùng chị cả rốt cuộc đã rót cho ông canh hồn mê dược gì, mà ông một chút cũng đều không màng đến cảm nhận của cháu. Cháu mới là người bị hại."

"Ông nội biết cháu chịu ủy khuất." Ông nội Tống lấy một túi văn kiện từ trong tay Khuê thúc, đặt lên giữa núi bài thi thử của Tinh Thần.

"Mở ra nhìn xem đi, cháu hẳn sẽ thích."

Tinh Thần đem túi văn kiện mở ra, bên trong chính là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, ông nội Tống chuyển nhượng cho cô 5% cổ phần tập đoàn Tống Thị.

Số tiền lãi của tập đoàn Tống Thị hằng năm là hơn 20 tỷ, vậy 5% cổ phiếu này chia ra ít nhất lã đã có 1 tỷ.

Cô quả thực cũng cần rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền, Tống Tinh Nhật là ảnh hậu, Lâm Giai Vi là người nổi danh Đế Đô, bối cảnh gia tộc rất lớn.

Nàng không có vốn liếng, hiện tại cũng không có cách nào chống lại, số tiền tới quá đúng lúc.

Tống Tinh Nguyệt được Tống gia đón về, chuyện này nhìn qua thì cảm thấy không giải quyết được gì. Nhưng Dương Như mất đi chức vị ở tập đoàn, cô lại được ông nội Tống tặng cho 5% cổ phần.

So sánh với hai bàn tay trắng đời trước, hiện giờ cô đã kiếm được một lượng lớn vốn để vận hành ban đầu.

Ông nội Tống: "Chuyện này ông biết ủy khuất cháu, 5% cổ phần này coi như là bồi thường cho cháu. Sau này cháu ở cùng một chỗ với ông, có ông ở đây, không ai dám khi dễ cháu."

Tinh Thần mở ra thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần: "Ông nội, 5% cổ phần này...." Có phải quá nhiều rồi hay không?

"Trong tay ông có tổng là 45% cổ phần, cho cháu 5%. Thì ông vẫn là cổ đông lớn nhất tập đoàn. Tinh Nhật e rằng về sau sẽ không tiến vào được tập đoàn Tống thị, cho nên cháu có thể tranh giành dễ hơn...."

Ý tứ ông nội, là ám chỉ 40% cổ phần còn lại của ông, sau này đều sẽ cho cô?

Vần còn Tống Húc ở đây, chắc chắn vợ chồng Tống Húc sẽ không chịu để ông cho cô.

"Ông nội, thân thể ông còn rất tốt, sẽ sống lâu trăm tuổi."

"Chỉ giỏi ngọt miệng, mau ký văn kiện đi, ngày mai luật sư sẽ sang tên trên danh nghĩa của cháu. Ôn tập cho tốt, cố gắng thi đại học đừng lấy 0 điểm."

Tinh Thần không vui phản bác lại: "Ông nội, cháu đã nói rồi, thành tích của cháu rất tốt, thì vào Đế Đại là hoàn toàn không thành vấn đề. Sao ông không chịu tin cháu vậy."

Ông nội Tống nghe xong, Đế Đại, là trường đại học đứng đầu cả nước, điều kiện nhập học cực kỳ hà khắc, khó khăn như việc đỗ Trạng Nguyên thời xưa vậy.

Cô nếu có thể thi được Đế Đại, cũng coi như là rạng danh dòng họ, trên mặt ông cũng không thiếu được.

Người thành phố S, năm trước người thi vào được Đế Đại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

"Được, thành tích cháu ông nội sao còn không biết? Dù điểm của cháu không tốt, ông cũng sẽ vì cháu sắp xếp vào trường đại học tốt nhất."

"Ông, cháu thật sự có thể khảo Đế Đại, chúng ta đánh cược đi."

Ông nội Tống cười, với thành tích của cô như vậy, còn dám lấy ra đánh cược.

"Cháu muốn đánh cược ông với cái gì?"

"Nếu cháu thi vào được Đế Đại, ông phải đáp ứng một yêu cầu của cháu. Nếu cháu ông đỗ, cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông."

"Được, đây là do chính cháu nói. A Khuê, lại đây, cậu sẽ là người làm chứng, để đến thế nào đứa nhỏ nãy cũng không chơi xấu được."

Khuê thúc mỉm cười nói: "Vâng, lão gia tử, tôi sẽ nhớ kỹ, tam tiểu thư sẽ không đổi ý được."

"Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng không tiện quấy rầy Tinh Thần ôn tập."

"Đúng vậy."

Khuê thúc thu dọn thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, rồi  đi theo ông nội Tống.

Tinh Thần lịa tiếp tục làm đề thi thử  ôn tập ôn thi đại học.

Editor: Quản Thanh Nhan

......

Đến 10 giờ, Tinh Thần còn chưa nghỉ ngơi, Khuê thúc tiến vào, đưa cho cô một bát canh.

Tinh Thần chữa lại bài thi, cơ hồ mỗi bài thi đều là tuyệt đối.

Đặc biệt là khoa học tự nhiên, không có xuất hiện một chỗ sai lệch nhỏ nào.

Ít nhiều đời này ký ức vẫn còn nhớ, việc học của cô vẫn luôn rất tốt. Chỉ tiếc mấy năm nay cô bị Tống Tinh Nguyệt áp bách, bài thi phải viết tên cô ta lên, để Tống Tinh Nguyệt từ nhỏ đến lớn đều mang danh học bá sáng rực, mọi việc đều thuận lợi, cực kì nổi bật.

Hai đời, bị Tống Tinh Nguyệt đoạt đi vinh quang, cô muốn cô ta phải nhổ ra toàn bộ.

Khuê thúc thấy bài thi điểm cao, kinh ngạc nói: "Cái này, đều là tiểu thư làm?"

"Đúng vậy Khuê thúc." Khuê thúc liền nhìn mấy bài thi đều là điểm tuyệt đối, cao hứng nói: "Tam tiểu thư, với thành tích này của cô nếu nói sớm cho lão gia tử biết, thì sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy. Lão gia tử mỗi lần biết điểm của cô, đều sẽ khó chịu vài ngày, nhưng cũng không thể làm được gì. Chỉ có thể cảm thấy  may mắn tiểu thư ít nhất không phải là người bị suy nhược thần kinh."

Nàng mở chén canh, vừa uống vừa nói: "Khuê thúc, chuyện này trước hết không cần nói cho ông nội đâu."

"Vâng, tôi đã biết." Khuê thúc quay lại, thấy trên hành lang không ai, đóng cửa phòng lại, hạ giọng nói: "Hai ngày này theo dõi, đã điều tra, camera theo dõi tầng năm thấy không có người hầu nào khả nghi đi lên. Nhưng buổi sáng hôm nay, camera tầng năm bị cắt đi 20 phút."

Khuê thúc lấy ra một cái USB đưa cho Tinh Thần.

Tinh Thần nhận lấy USB, cắm vào máy tính, mở ra đoạn theo dõi sáng nay ra, thấy trên chỗ thời gian hiện thị từ 10 giờ 20 phút nhảy đến 10 giờ 40 phút, thiếu mất 20 phút.

Là cao thủ, nên có thể cắt bỏ được đoạn video trong giám sát.

"Hôm nay trong vườn có người ngoài đi vào hay không?"

"Không có, ngoại trừ Mộ công tử cùng vệ sĩ anh ta đến bái phỏng, thì cũng không có người nào khác."

Mộ Đình Tiêu cùng Sở Vân không có khả năng vào phòng.

"Chú hãy gửi cho chó mọi đoạn video giám sát ở trong nhà hôm nay cho cháu. Hôm nay bị mất đoạn tầng năm, nhưng ở khu khác ắt sẽ thấy bóng dáng. Cháu cũng không tin hắn có thể xóa hết toàn bộ video trong ngôi nhà lớn như này."

"Thi đại học chỉ cách mấy ngày nữa, chuyện này cứ giao cho tôi đi."

Tinh Thần gật đầu: "Làm phiền Khuê thúc."

"Đây là bổn phận của tôi, tam tiểu thư nghỉ ngơi sớm chút."

"Được, Khuê thúc ngủ ngon."

......

Ngày hôm sau đến trường học, trên hành lang bỗng nhiên cô cảm nhận được điều khác thường.

Quá yên tĩnh.

Hành lang của năm ba, hẳn phải tương đối náo nhiệt, ngày thường cho dù không có ai ôn bài, đọc sách, giải đề... Thì cũng phải có thể nghe thấy tiếng nói chuyện truyền từ trong phòng học ra.

Cách giờ tự học còn mấy phút nữa, sẽ không có khả năng ngay cả một người cũng chưa tới.

Tinh Thần khi đi đến cửa phòng học, bỗng dừng chân lại, không di chuyển....

Giây tiếp theo, từ cửa phòng học lao ra một chậu nước, hất ra hướng phía ngoài, làm tường, sàn nhà và hành lang bị ướt toàn bộ.

Tinh Thần khoanh tay trước ngực, dựa vào tường, nhấp môi cười lạnh: "Đúng là ấu trĩ."

Một chiêu này dùng ba năm, cũng không thay đổi gì cả. Cửa phòng học mở ra, Tống Tinh Nguyệt cùng một đám nữ sinh vây quanh đi ra. Tống Tinh Nguyệt cao một mét sáu, sắc mặt vênh váo hung hăng, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, tạo nên cảm giác trưởng thành quyến rũ không phù hợp với tuổi, và khuôn mặt cô ta giống Tống Tinh Nhật, cay nghiệt lại bén nhọn.

Cẩn thận nhìn sắc mặt cô ta, trừ bỏ dấu vết màu xanh dưới mắt, còn khí sắc vẫn rất ổn, xem ra việc nhốt xuống tầng hầm ngày hôm qua không có dọa đến cô ta.

Tinh Thần có chút thất vọng nhỏ. Nhưng chơi như vậy mới vui.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi