MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Tinh Thần muốn đứng lên nhưng toàn thân vô lực, cho dù chỉ đơn giản là nhấc tay lên cũng không làm được.

Hắn ta là ai, tại sao có thể bắt cóc cô từ phòng học đến nơi đây?

Hệ thống bảo vệ của tổ trạch có thể dễ dàng phá vỡ như vậy sao? Lại còn có thể đem một người sống sờ sờ như cô mang từ trong nhà ra. Gã đàn ông sau khi đeo xong khẩu trang và găng tay lên, ôn nhu nói:

"Cô sợ? A, không không, biểu cảm của cô rất bình tĩnh, từ lúc tôi tiến hành giải phẫu đến giờ chỉ có cô là bình tĩnh nhất. Quên nói cho cô một chuyện là tôi không thích dùng thuốc mê, tôi cực kì thích hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ khi nghe những tiếng kêu thảm thiết của những con động vật cận kề cái chết. Tiếng kêu tuyệt vời đó mang đến cho tôi suиɠ sướиɠ và kɦoáı ƈảʍ, tôi cũng chưa từng nghe tiếng kêu ấy phát ra từ phụ nữ. Cho nên một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời như cô đây chắc chắn sẽ cực kì hay, nhất định sẽ khiến tôi hưng phấn. Ôi, tôi có chút chờ không kịp rồi." 

"Từ từ tôi phải bình tĩnh lại để suy nghĩ chút đã, có phải tôi nên ghi lại khoảnh khác này đúng không? Ừm, rất hay. Em yêu, em chờ lát nhé, anh lập tức đi lấy máy quay phim HD, quay lại hoàn chỉnh toàn bộ quá trình."

Người đàn ông hưng phấn quay lại mở ra cửa lớn của kho lạnh, chạy nhanh đi lấy camera.

Tinh Thần nằm trên đất, sống lưng bị mồ hôi tẩm ướt, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

Ngoài cửa là một mảnh đen nhánh, không có đèn đường, không có chỗ ánh đèn.

Cô muốn đứng lên, nhưng toàn thân vẫn vô lực như cũ, muốn cử động đầu ngón tay cũng không được.

Cô không thể mất mạng ở nơi đây được, thù lớn chưa trả, ngay cả Lâm Giai Vi cùng Mộ Lệ Sâm vẫn chưa được gặp mặt. Cô không thể ngay lập tức liền chết dưới dao của gã biếи ŧɦái này được!

Không được, cô nhất định phải đứng lên.

Chạy đi!

Tinh Thần dùng răng cắn lưới, nhanh chóng vị rỉ sắt lan ra khắp miệng. Lưỡi bị đau nên lập tức đánh thức đại não, cơ thể dần có lực.

Hai tay bám vào một góc bàn, khó khăn vịn vào đứng lên.

Trên bàn bày từng dao phẫu thuật được mài giũa đến sáng bóng lấp lánh ánh bạc. Cô thuận tay cầm thanh dài nhất, chạy ra ngoài biến mất ở trong đêm đen.

Editor: Quản Thanh Nhan --- Chỉ trên truyenwiki1.com

......

Đế Đô.

Trước khi lên trực thăng, Mộ Đình Tiêu sắc mặt nghiêm túc, mày kiếm nhíu lại nhìn chằm chằm Sở Vân.

*Chương trước mình cứ dùng hỗn loạn trực thăng với phi cơ, nhưng thực ra chúng đều giống nhau cả đều là 飞机. Nên là giờ cứ thống nhất là trực thăng cho dễ nghen~

Hắn vẫn gọi điện thoại, nhưng trên sân bay lại xen lẫn tiếng cánh quạt của những chiếc máy bay cất và hạ cánh, nên anh không thể rõ là hắn đang nói cái gì.

Sở Vân vừa tắt máy, lập tức chạy đến bên cạnh Mộ Đình Tiêu: "Thái tử gia, vừa rồi gọi điện thoại đến Tống trạch. Tình hình bên đó đang rất rối loạn, lão gia tử cực kì tức giận, đang cho người đi tìm tam tiểu thư khắp nơi. Quản gia báo rằng tam tiểu thư đã mất tích được nửa giờ."

Mộ Đình Tiêu cả giận nói: "Tại sao lại mất tích, ở nhà vẫn còn mất tích được?"

Tống gia loạn thành như vậy, ngay cả người sống còn có thể mất tích.

"Không rõ, không ai biết, có người hầu nói sau khi Tống tiểu thư uống xong canh của quản gia mang lên đã không thấy tăm hơi."

"Quản gia vần ở Tống trạch?"

"Đúng vậy, thuộc hạ hoài nghi là quản gia vấn đề. Nhất định có nội gián, địa vị không thấp."

"Đưa điện thoại đây."

Sở Vân đưa điện thoại cho Mộ Đình Tiêu, nhìn anh bấm một dãy số quen thuộc rồi gọi đi. Điện thoại vừa bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nam ngả ngớn, yêu nghiệt: "Hiếm có nha, mấy năm cậu không chủ động cho tôi dù một cuộc điện thoại. Vậy mà lần này tại sao lại chủ động vậy?"

Mộ Đình Tiêu lời ít ý nhiều, lạnh giọng hỏi: "Cậu đang ở thành phố S?"

"Đương nhiên rồi, thành phố S có rất  nhiều mỹ nữ, tôi lưu luyến không muốn về, cậu có muốn đến đây không? Đúng rồi, hai hôm trước cậu có đến lại đây, vậy mà không nới trước một tiếng cho tôi để đến đón!"

Giọng nói Mộ Đình Tiêu có chút nôn nóng: "Hiện tại cậu lập tức điều người đi tìm tam tiểu thư Tống gia, Tống Tinh Thần, ngay lập tức."

"Ai, ai là Tống Tinh Thần? Tôi chỉ nghe nói qua Tống Tinh Nhật của Tống gia, còn có vị Tống Tinh Nguyệt phóng đãng thích chơi NP, thì ra còn có Tống Tinh Thần? Diện mạo thế nào, xinh đẹp không? Cậu có quan hệ gì với cô ấy, vì sao lại muốn đi tìm?"

"Đừng nói nhảm, lập tức tìm, hiện tại tôi đang lên trực thăng hai giờ sau sẽ đến. Nếu cậu không tìm không thấy Tống Tinh Thần, đừng liên lạc với tôi..."

"Mẹ kiếp, cậu quen biết phụ nữ sau lưng tôi khi nào? Này này... Cậu không cần phải có người khác liền vô nhân tính như vậy."

Mộ Đình Tiêu cúp điện thoại ném cho Sở Vân.

Tiểu Quan (?) đi tới, cung kính nói với Mộ Đình Tiêu: "Thái tử gia, trục thăng đã chuẩn bị xong có thể lập tức cất cánh."

(?) Không biết tên riêng hay không nữa như cứ vậy đi:))))

"Lên trực thăng."

"Vâng."

......

Thành phố S.

Người đàn ông khi trở lại kho lạnh lẫn nữa không thấy người vốn đang nằm trên đất đâu. Hắn đẩy đẩy gọng kính vàng của mình một chút, đuôi mắt cong lên đầy sự lạnh lùng.

"Thực sự thú vị. Thử qua từng ấy vật thí nghiệm, vẫn là lần đầu tiên có trường hợp chạy thoát khỏi lồng. Muốn chơi trò mèo đuổi chuột với tôi, tiểu mỹ nhân, cô cần phải trốn thật kĩ nha."

Trên bàn thiếu một con dao, ý cười ở đuôi mắt càng sâu.

"Là vật thí nghiệm có gai mọc ngược, rất bén nhọn. Lần này tôi rất mong đợi."

Hắn buông camera xuống, mở đèn pin, vui vẻ huýt sáo đi ra kho lạnh. 

Kho lạnh này nằm trong một nhà xưởng cũ, trước là nơi chế biến thịt nổi tiếng của địa phương. do để mở rộng quy mô nên đã  dọn đi nơi khác. Kho lạnh này là nơi để một số nguyên liệu quá hạn sử dụng, ngày thường không có ai quản, người trông coi mấy ngày mới đến một lần. Nếu không cắt điện, không ngừng khí lạnh, liền sẽ không quản.

Ba năm không có người ở, cũng sẽ không có người nào đến kho lạnh trộm nguyên liệu quá hạn sử dụng.

Phân xưởng sản xuất vẫn còn ở đó, bên trong không có ánh đèn.

Tinh Thần trốn vào trong phân xưởng, sờ soạng tìm chỗ trốn.

Từ kho lạnh chạy ra, dược hiệu trên người cũng dần tan đi, sức lực khôi phục gần nửa.

Cô tiến vào tầng hai của nhà xưởng, lại nghe thấy tiếng của người đàn ông biếи ŧɦái kia vừa trầm vừa vui vẻ truyền đến từ chỗ sân nhà xưởng: "Vật nhỏ trốn đâu rồi? Ngoan một chút, tự mình đi ra đừng để anh tìm, bằng không đại giới em phải trả sẽ rất lớn."

"Vẫn trốn sao mèo con, như vậy là không ngoan nha. Hôm nay em trốn không thoát được, có người muốn mạng em, em nhất định phải chết."

"Anh đếm ba tiếng, tự em chủ động ra. Nếu không ra anh sẽ dùng cách khác."

"Một, hai, ba..."

Tinh Thần nắm chặt dao, trốn ở phân xưởng không đi ra ngoài.

"Em không cần sợ hãi, nhiều nhất anh đáp ứng em sẽ dùng thuốc gây tê, sử dụng thuốc tê dành cho người lớn, một chút cũng không đau. Xuất hiện đi."

Tinh Thần vẫn không có đi ra ngoài, người đàn ông lên lầu tìm cô. Ban đầu vẫn huýt sáo, tâm tình rất vui thích.

Liên tiếp tìm mấy cái phân xưởng cũng chưa tìm được cô. Hắn dần mất đi kiên nhẫn, tính tình trở nên gắt gỏng.

Ở phân xưởng cuối, hung ác hô to:

"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, ra ngoài, đừng để tôi tìm cô. Cửa chính đã khóa chặt, không cần phải kiên quyết muốn trốn đi, cô sẽ không thoát được."

"Không ngại nói cho cô biết, trong phạm vi mười mấy km trở lại đây không có người ở, nên sẽ không có ai đến cứu cô đâu. Con đường ra duy nhất cũng đã bị tôi lấp kín, xe cộ không thể đi qua, cô nhận mệnh đi."

Ánh đèn pin quét qua từng cửa sổ của từng phân xưởng một.

Tinh Thần ngồi xổm dưới góc tường, nín thở.

Nhà xưởng rất lớn, ở giữa chính là sân, các xưởng sản xuất lấy đó làm trung tâm bao xung quanh. Mà các phân xưởng sản xuất đại khái cũng tầm mấy chục gian.

Hắn tìm từng gian một sẽ mất rất nhiều thời gian. Chỉ cần cô trụ được đến khi bình minh lên, ông nội sẽ nghĩ cách cứu cô.

Chống đỡ trong chốc lát, chống đỡ đến lúc bình minh là có thể đi ra ngoài.

Nếu thật sự bị tìm được, vậy thì cá chết lưới rách. Chỉ cần còn một hơi thở, cô cũng phải sống sót.

Dương Như muốn cô chết, mơ mộng hão huyền. 

Dương Như không chết, cô liền tuyệt sẽ không ngã xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi