MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

"Ừm, mẹ hiểu mà."

Tinh Nguyệt là con gái bà, dù con bé có tính tình tệ đến đâu thì cũng không đáng trách.

Tống Tinh Nguyệt nhìn Tống Tinh Thần đang đứng giữa 2 người đàn ông cực phẩm kia, nhìn cô ta tươi cười với Mộ Đình Tiêu. Nụ cười kia, thật chướng mắt.

"Đừng nhìn nữa, dẫu sao về sau sẽ là của con. Mẹ sẽ bảo Tinh Nhật giới thiệu con với nam minh tinh càng nổi tiếng hơn Hàn Tử Quân."

Tống Tinh Nguyệt thu lại ánh mắt, buồn bực không vui, mất mát nói: "Sẽ không có, Hàn Tử Quân hiện tại là nam minh tinh có trọng lượng nhất, không ai có thể nổi bật hơn hắn."

"Sẽ có, chúng ta đi."

......

Hàn Tử Quân đi đến bên cạnh Mộ Đình Tiêu đánh giá trên dưới Tinh Thần một lần.

Tinh Thần đứng thẳng, cánh môi cười nhạt mặc cho hắn đánh giá. Cô nghĩ, có lẽ do ấn tượng đầu tiên của hắn đối với cô không tốt, cho nên kiếp trước mới  như vậy, tìm mọi cách ngăn cản cô cùng Mộ Đình Tiêu ở bên nhau. 

Hàn Tử Quân chậc lưỡi vài tiếng, lại nói: "Đêm qua bị hun thành than đen cũng có thể nhìn ra là một mỹ nhân. Ban ngày nhìn thấy càng thêm trổ mã xinh đẹp, khuôn mặt này, dáng người này, không tiến vào giới giải trí thì thật đáng tiếc. Tiểu mỹ nhân, có muốn đóng phim không? Kịch bản sẽ do cô tự chọn. Nếu muốn vào vòng, có thể tìm đến phòng làm việc của tôi ký kết hợp đồng."

Mộ Đình Tiêu lạnh mắt quét qua.

Hàn Tử Quân hừ lạnh một tiếng: "Tôi cảm thấy cô ấy có điều kiện không tồi, ngoại hình xuất sắc, mặt rất có duyên, cho nên ánh mắt này của cậu là có ý tứ gì?"

Mộ Đình Tiêu: "Cô ấy sẽ không gia nhập giới giải trí."

"Tôi không hỏi cậu nha. Tiểu mỹ nhân, cho hỏi cô có hứng thú gia nhập giới giải trí không Nếu tiến vào, tôi sẽ nâng đỡ cô một đường trở thành minh tinh, sẽ nổi bật hơn cả Tống Tinh Nhật, ý của cô thế nào?" 

Tuy rằng, cô rất muốn lập tức kéo Tống Tinh Nhật xuống ngựa. Nhưng, thời cơ vẫn chưa đến, Tống Tinh Nhật không giống Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt. Chưa nói có ông nội sủng ái, sau lưng cô ta còn có cả một đoàn đội chuyên nghiệp nhiều năm lặn lội trong giới giải trí, có nguời quản lí có tiếng nhất trong nước, ông chủ là cây đại thụ trong giới, còn có rất nhiều kim chủ......

Muốn đối phó Tống Tinh Nhật, sẽ không đơn giản như với Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt.

Tinh Thần mỉm cười, lễ phép nói: "Cảm ơn vì đã cất nhắc tôi, nhưng tôi muốn vào đại học."

"Ai da, đi học có gì vui, sao có thể giống minh tinh được vạn người chào đón, có đạt được nhiều phong quang......"

Hàn Tử Quân chưa nói xong, Mộ Đình Tiêu đã lạnh lùng đánh gãy. "Im miệng."

Sau đó anh duỗi tay kéo Tinh Thần lên xe.

Anh ấy chủ động nắm tay mình, là chủ động......

Nội tâm Tinh Thần mừng rỡ như điên, nhìn mặt ngoài vẫn giữ bình tĩnh, cánh môi cười nhẹ, ngoan ngoãn cùng Mộ Đình Tiêu lên xe.

Hàn Tử Quân vẫn đứng tại chỗ, chế nhạo với bóng lưng Mộ Đình Tiêu: "Không tiếp xúc với người khác giới."

......

Bên trong xe, người lái là Tiểu Quan, Sở Vân ngồi ở ghế phụ.

Sau khi lên xe, Mộ Đình Tiêu đóng cửa xe lại, ra lệnh: "Lái xe."

"Vâng, thái tử gia."

Khuôn mặt anh tuấn của Mộ Đình Tiêu vẫn giữ vẻ nghiêm túc, biểu tình lạnh lùng, vị tí cách chỗ Tinh Thần có chút  xa.

Xe bắt đầu khởi động, bốn người trong xe không một ai nói chuyện, bầu không khí vừa lạnh nhạt vừa xấu hổ.

Sở Vân nhìn trộm hai người ghế sau qua kính chiếu hậu.

Sau khi thái tử gia lên xe vẫn luôn xụ mặt như vậy.

Tống tiểu thư có chút ngẩn người, hắn nghiêng đầu suy nghĩ vì sao cô lại chọc thái tử gia không vui.

Sở Vân vì để giảm bớt bầu không khí xấu hổ này, nên ho nhẹ vài tiếng, nói: "Tống tiểu thư, đã điều tra rõ Tống Tinh Nguyệt là con gái ruột của Kim Hoa Thanh. Cô có kế hoạch gì tiếp teo không?"

"Lúc trưa tôi đã nói cho Tống Tinh Nguyệt biết cô ta là con gái riêng."

"A, tiểu thư đã nói cho cô ta? Kết quả khi đó vẫn còn chưa có, sao cô có thể chắc chắn được?"

"Tống Tinh Nguyệt cho dù không phải con gái riêng của Kim Hoa Thanh, thì cũng không thể thay đổi được sự thật cô ta là con gái riêng."

"Vậy mục đích tiểu thư muốn đạt là?"

"Đương nhiên là ép Dương Như ra tay." Đến lúc đó cô mới có cơ hội.

Nếu cô chủ động tấn công, cũng có thể kéo Dương Như xuống ngựa. Nhưng sẽ khiến ông nội cảm thấy tâm cơ cô quá sâu, sẽ không thích cô nữa.

Theo quan niệm của ông nội, học sinh nên có dáng vẻ của học sinh, học tập thật tốt, mới là việc chính cô nên làm với tư cách là học sinh.

Lục đục với nhau, ta lừa ngươi gạt đó là những trò của người lớn.

Cô thiết kế Dương Như, kéo bà ta xuống ngựa, sẽ để lại ấn tượng xấu với ông nội.

Nói khó nghe chút là nếu đem Tống gia phá hủy thành mảnh nhỏ, ông nội sẽ không trách cô, nhưng trong lòng sẽ không khỏi có suy nghĩ khác. Có lẽ sau này, 5% cổ phần của tập đoàn Tống thị đó cũng sẽ thu lại, ông nội cũng sẽ rời bỏ cô.

Hơn nữa, Mộ gia cực kỳ chú trọng việc tu dưỡng phẩm đức cá nhân. Về sau nếu đến bên cạnh Mộ Đình Tiêu, muốn lọt vào mắt Mộ lão, nhất định phải điệu thấp, không thể quấy nhiễu làm trong nhà gà bay chó sủa.

Nhưng nếu là người khác hãm hại cô, vậy không phải do cô rồi.

Cô sẽ diễn vai người bị hại thật tốt, chủ động chờ Dương Như ra tay.

Sở Vân khen ngợi: "Tống tiểu thư quả nhiên thật thông minh. Đúng rồi, còn có một chuyện muốn nói với tiểu thư."

"A, là chuyện gì vậy. Sở Vân tiên sinh, mời nói."

Sở Vân thoải mái cười nói: "Ai nha, không cần gọi tôi là tiên sinh đâu, nghe thật xấu hổ."

Sở Vân nhìn vào kính chiếu hậu, thấy khuôn mặt lạnh lùng của thái tử gia nhiễm thêm tia  tức giận. Hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp.

Giọng điệu cũng thay đổi, nghiêm túc nói: "Mấy ngày nay Tống Húc đều không về nhà, vẫn luôn qua đêm ở bên ngoài."

"Đúng không?"

Kiếp trước, trong khoảng thời gian này cô vẫn đang nghèo túng ăn xin ở đầu đường, còn mắc bệnh trầm cảm. Cho nên tình hình Tống trạch như thế nào, cô hoàn toàn không biết gì cả.

"Tôi đã tra được Tống Húc bao dưỡng tiểu tam ở ngoài, là tiếp tân của tập đoàn Tống thị, vừa mới tốt nghiệp đại học, hiện tại đang mang thai năm tháng. Theo kết quả siêu âm, cái thai này là con trai."

Mắt Tinh Thần sáng lên: "Là con trai?"

Tống gia chỉ có 3 cô con gái, ông nội từng rất buồn phiền.

Tống Húc không biết cố gắng, khi còn trẻ lại là một công tử bột, không học vấn không nghề nghiệp, ăn chơi đàng điếm, khiến ông nội cực kì tức giận.

Không có cách nào bởi vì hắn là con trai duy nhất của ông nội, cũng may Dương Như có năng lực hỗ trợ ít nhiều trong việc kinh doanh.

Hơn nữa Tống Tinh Nhật mười sáu tuổi gia nhập giới giải trí, từ một bộ phim mà thành danh. Ông nội cũng thư thái hơn, chỉ cần cháu gái có chí tiến thủ, ông cũng không cần phải yêu cầu có tôn tử gì nữa.

Nhưng Tống Húc không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy ba hắn không kỳ vọng nhiều đối với hắn, hận rèn sắt không thành thép, nhất định là do hắn chưa có con trai. Nếu có con trai, tập đoàn Tống thị nhất định sẽ nằm trong tay hắn.

Tống Húc rất cố chấp với chuyện có con trai.

"Ở tuần thứ 21 có thể nhìn ra giới tính, tôi đã lấy được ảnh."

Khám ở thai ở bệnh viện dưới trướng tập đoàn Mộ thị, tất nhiên những thông tin các nhân và tình trạng cơ thể của tiểu tam đó, bọn họ nắm rõ như lòng bàn tay.

"Rất tốt, nếu có thể đem chuyện này cho Dương Như biết......"

"Tôi sẽ cho người đi làm."

"Được."

Vợ chồng bọn họ trở mặt, những chuyện phía sau sẽ tiến triển thuận lợi rất nhiều.

Lấy địa vị của Dương Như ở Tống gia, nếu biết Tống Húc đang nuôi dưỡng tiểu tam, còn  mang thai một đứa con trai. Bà ta nhất định sẽ không nhân nhượng.

Bà ta sẽ nổi trận lôi đình, đánh đập tiểu tam ngay trên đường, khiến cô ta bị sinh non, và còn sẽ thiến đi gốc rễ của Tống Húc.

Hai người hoàn toàn có thể nháo đến cạch mặt nhau.

Nếu Tống Húc biết bản thân đã đội mũ xanh tận mười tám năm, cỏ mọc trên đầu dài hơn cả thảo nguyên Hulunbuir, hắn còn không phải tức đến ngất luôn sao.

Khi đó, không cần cô động thủ, Tống Húc cũng sẽ đuổi Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt đi/ Nhưng với điều kiện Tống Tinh Nhật nhất định không thể nhúng tay.

"Tống Tinh Nguyệt trong khoảng thời gian này......" Tinh Thần hỏi.

Sở Vân nói: "Tống tiểu thư xin hãy yên tâm, cô ta đang đi đóng phim ở trên một ngọn núi tuyết. Thời tiết bên kia rất xấu, sẽ không thể nào về nhanh được," 

Mộ Đình Tiêu đột nhiên lên tiếng ngăn lại: "Đủ rồi, Tống Tinh Thần đêm qua cô vừa trải qua một cuộc tiểu phẫu, buổi chiều còn đi học, Những cái đó đáng để cô quên đi thân thể mình như vậy hay sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi