MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Nhìn đến đây, Tinh Thần cười lạnh khóe môi nhếch lên một độ cong rất nhỏ. Đấu đi, nháo loạn hết lên đi, bọn họ càng đấu hăng, lưỡng bại câu thương, ông nội mới hoàn toàn chết tâm với bọn họ.

Hai người kia đều ích kỷ như nhau, chưa bao giờ vì Tống gia, vì ông nội mà nghĩ.

Tống Húc chỉ quan tâm bản thân phong lưu trác táng, không quan tâm chuyện gì Tống gia. Cho dù ngày mai xí nghiệp Tống thị có phải đóng cửa, thì vẫn không thể cản hắn đi tìm phụ nữ để hoan ái mua vui.

Dã tâm Dương Như rất lớn, chỉ vì cái lợi trước mắt, mà bà muốn năm trong tay tập đoàn Tống Thị, nhưng khi nắm được rồi sẽ có thể kinh doanh được tốt không?

Sẽ không!

Chẳng qua cũng chỉ là thói hư vinh của bà ta, vì muốn đứng cao hơn các quý phụ một bậc, lòng tự trọng không cho phép người khác đứng ở phía trên bà.

Sau khi lòng hư vinh được thỏa mãn, nghe đủ các lời khen tặng, hoàn toàn nổi bật hơn người....

Rồi sẽ giống như đời trước vậy, bà ta lấy tập đoàn Tống Thị đưa cho Tống Tinh Nguyệt làm của hồi môn, rồi sau đó lại bị Âu Dương thị nuốt hết toàn bộ. Bao nhiêu tâm huyết của bao thế hệ Tống gia, cứ như vậy đổ sông đổ bể.

Còn có khả năng bà ta sẽ đưa cho Kim Thanh Hoa.

Kim Thanh Hoa vì muốn phát triển chuỗi bệnh viện của hắn, sẽ bán đi tập đoàn Tống Thị.

Nếu bọn họ không thể quản lý và kinh doanh tốt tập đoàn Tống Thị, chi bằng cứ giao cho cô. Trong tương lai cô nhất định sẽ đem tập đoàn Tống Thị  trở thành công ty đứng đầu cả nước.

......

Trong phòng, Tống Húc  sau khi biết Dương Như đem 8% cổ phần đó bán đi, hắn cực kì tức giận chạy ra khỏi phòng.

Tinh Thần nói: "Tìm người theo dõi ông ta."

Tiểu Đào: "Vâng tam tiểu thư, sẽ có người theo dõi sát sao."

Tinh Thần hỏi: "Dương Như đã rời khỏi khách sạn?"

"Đúng vậy."

Hiện giờ cách buổi tiệc còn hai tiếng, cho nên bà sẽ trở về tham gia, Tinh Thần coi như khá hiểu với tính cách Dương Như.

Đó là thời khắc tập đoàn Tống Thị tỏa sáng, làm sao bà ta có thể vắng mặt. 

Chỉ cần bà ta vừa xuất hiện, Tống Húc tuyệt đối sẽ không buông tha cho bà ta.

Đến lúc đó, trò hay sẽ được mở ra!

Tinh Thần nhìn thời gian, đã 10 rưỡi, còn nửa giờ nữa ông nội sẽ đi tìm cô.

Cô quay người chuẩn bị mở cửa phòng, Tiểu Đào ở phía sau hì hì cười: "Tam tiểu thư, thái tử gia cũng ở khách sạn đó."

Mộ Đình Tiêu, cô đương nhiên biết, vừa rồi còn nhìn thấy anh.

"Cơ hội tốt như vậy, tiểu thư không đi tìm thái tử gia bồi dưỡng tăng thêm chút tình cảm sao?"

Lá gan Tiểu Đào ngày càng lớn, ăn nói không chút lựa lời.

Cái gì cũng dám nói.

Tinh Thần xoay người trừng Tiểu Đào một cái, tức giận nói: "Tôi còn chưa thành niên!"

Tiểu Đào lấy ra một tấm thẻ, cười tủm tỉm quơ qua quơ lại với Tinh Thần: "Chị biết ngài ấy ở phòng nào, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nói không chừng sẽ bén lên tia lửa nha. Tam tiểu thư, hiếm khi có cơ hội như này, em phải nắm nó thật chắc đó."

Nhìn thấy thẻ phòng, Tinh Thần có chút động tâm, cô cũng muốn kéo gần khoảng cách với Mộ Đình Tiêu hơn một ít.

Khổ nỗi người nọ thật sự quá cao lãnh, ngày thường ngồi cùng, cũng chỉ câu được câu không rồi không nói gì thêm. Nếu là trò chuyện ở trong phòng, nói không chừng....

"Được, tôi đi!"

Tiểu Đào đưa thẻ phòng cho cô: "Ừm, đừng củi khô nổi lửa thật."

"Mộ Đình Tiêu vẫn luôn để chị tùy ý nói những lời này?"

Cô còn chưa đủ mười tám, cái gì mà củi khô nổi lửa, nói cũng quá mức rồi.

Thật như cho rằng bọn họ sẽ phát sinh cái gì đó....

"Hì hì, trước mặt thái tử gia đương nhiên chị không dám nói như vậy. Đi thôi tam tiểu thư, em vẫn là người đầu tiên được ngài ấy coi trọng, hơn nữa chị cũng rất thích em, thái rử gia cũng đã đến tuổi yêu đương rồi. Cố lên, chị tin tưởng em!"

Tinh Thần nhận lấy thẻ phòng, trên thẻ có ghi là phòng 8 tầng 5.

Vậy tìm theo tên phòng đi.

......

Đi ra căn phòng dành cho khách, chỗ cô đàn đứng là tầng ba 3. Vốn muốn đi bằng thang máy, lại phát hiện khoảng cách có chút xa, mà đi cầu thang bộ lại rất gần.

Tinh Thần đi lên bằng cầu thang bộ.

Đi đến cuối cầu thang, vừa chuẩn bị duỗi tay đẩy cửa ra, lại nghe thấy ở mặt trái cửa có tiếng động truyền ra, tay cô nhanh chóng dừng lại.

Khách sạn có nhiều phòng dành cho khách như vậy, vậy mà vẫn muốn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ở cầu thang.

Cô vừa định xoay người rời đi, đột nhiên khi tầm mắt lướt qua khe cửa, lại thấy một vạt váy màu vàng tươi ở trên mặt đất.

Màng vàng tươi, là màu lễ phục hôm nay Tống Tinh Nguyệt mặc.

Loại màu sắc này vẫn luôn là màu Tống Tinh Nguyệt thích nhất, bởi vì ở trong đám người đó là màu bắt mắt nhất, có thể làm làm người ta chỉ cần nhìn qua cũng sẽ nhớ kỹ.

Tinh Thần hé cửa ra khoảng 30 centimet, thấy Tống Tinh Nguyệt đang cùng một người đàn ông....

Người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, diện mạo cũng tính là anh tuấn, nhưng khí chất cùng tướng mạo lại không so với Âu Dương Phúc Thụy.

Thân hình gầy gò, da vàng, quầng thâm ở mắt rất đậm. Vừa nhìn liền biết là người hay thức khuya, và chơi ma túy trong hộp đêm.

Những người đàn ông như vậy là những người hay lăng nhăng, cũng như rất dễ mắc bệnh.

Cô vẫn có chút hiểu Tống Tinh Nguyệt, kiêu ngạo ương ngạnh không coi ai ra gì, ba năm cao trung vẫn luôn yêu thầm Âu Dương Phúc Thụy. Làm sao có thể trở nên tùy tiện như vậy, mà còn cùng một cây ATM nhỏ làm loại chuyện đó ở cửa cầu thang.

Chẳng lẽ là tìm kiếm kíƈɦ ŧɦíƈɦ?

Thân phận hai người cũng không phải không có khả năng tìm một căn phòng nào đó.

Cách thời gian từ buổi tiệc sinh nhật Dương Như mới qua bao lâu, Tống Tinh Nguyệt đã đắm mình trụy lạc như vậy.

Không, có lẽ là do sự việc phát sinh trong buổi tiệc sinh nhật Dương Như đã mở ra một cách cửa lớn dẫn đến một thế giới mới cho cô ta. Làm cô cảm thấy thì ra thế giới vẫn còn có những chuyện vui sướng như vậy, khiến cô ta trầm mê.

Cho nên, hiện tại cô ta đang trầm mê trong đó, càng lún sâu vào, bất kể thời gian hay địa điểm, đối phương dù có là ai, chỉ cần cảm thấy có thể vui sướng là được.

Tinh Thần cảm thấy quyết sách của ông nội rất chính xác,  để cô ta sửa họ sau đó đuổi cô ta đi, quyết không cho phép cô ta mang họ Tống.

Hành động tự chà đạp chính mình như này, thật sự quá mất mặt, quá làm mất thể diện của người Tống gia.

Tống gia ở thành phố S tốt xấu gì cũng là thế gia trăm năm, tổ tiên đều là quan văn, gia giáo khắc nghiệt. Đến thế hệ của Tống Húc thì càng ngày càng kém, bại hoại gia tộc.

Tinh Thần thờ ơ quan sát vài giây, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, mở camera lên, đứng ở sau cửa chụp ảnh hai người.

Tống Tinh Nguyệt cùng cây ATM nhỏ đều đứng đưa lưng về phía cô, nên không có phát hiện ra cô.

Váy dài của Tống Tinh Nguyệt trượt xuống đất, để lộ bờ lưng trắng nõn, đùi đẹp thon dài....

Hai người cuồng nhiệt hôn đến quên trời quên đất, không chú ý tới cánh cửa sau lưng đã mở ra, và Tống Tinh Thần đang chụp ảnh bọn họ.

Chụp mười mấy phút, thẳng đến khi lượng pin nhắc nhở, Tinh Thần mới vừa lòng cất lại.

Khóe miệng cô cười lạnh.

Tống Tinh Nguyệt đã thật sự hoàn toàn trở thành đồ bỏ đi, chỉ với những chứng cứ này trong tay Tinh Thần. Mà cô ta vẫn muốn tiến vào giới giải trí, muốn đạt đến vị trí minh tinh như Tống Tinh Nhật.

Chỉ có mơ mộng hão huyền.

Thu lại danh hiệu học bá, chặt đứt hy vọng tẩy trắng của cô ta, chuyện của Dương Như đã bại lộ. Cô ta sẽ rất nhanh bị ông nội đuổi đi, cho dù Tống Tinh Nhật có cứu vớt, ký kết hợp đồng, bồi dưỡng cô ta.....

Tinh Thần sẽ không để cô ta có bất kỳ cơ hội ngóc đầu trở lại nào, bị dính liền với 2 đoạn video đen trên đầu, cô ta vĩnh viễn không bao giờ tẩy trắng được, nó sẽ bám theo dai dẳng như một cái bóng với cô ta cả đời, cũng đủ khiến cô ta phải tiếng xấu muôn đời.

Trở mình, đấu với cô?

Không đời nào!

Nhìn thời gian đã sắp đến 11 giờ, cô rời đi cũng đã một tiếng, ông nội mà không thấy cô sẽ lo lắng.

Tinh Thần đi theo đường cũ quay người rời đi, đi đến đại sảnh tìm kiếm ông nội Tống.

......

Trong phòng 8 tầng 5. 

Mộ Đình Tiêu đoan chính ngồi trên sô pha trong phòng, lễ phục màu đen được đặt chế thủ công của Italy tôn lên thân hình thon dài đĩnh đạc của anh. Mái tóc cố ý vuốt lên, lộ ra cái trán đầy đặn mịn màng, chiếc mũi cao hoàn hảo càng làm cho khuôn mặt băng lạnh như ngọc tăng thêm vài phần nhu hòa.

Cùng khí chất tôn quý lạnh nhạt của anh, khó có thể đến gần.

Anh nâng cổ tay nhìn thời gian, đã 11 giờ rưỡi, Tống Tinh Thần vẫn chưa đi lên.

Suốt một giờ! Từ khi anh sinh ra đến bây giờ, cô là người duy nhất khiến anh phải chờ suốt một giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi