MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Edit: Small

Tinh Thần nhìn bóng lưng anh, thấy vành tai anh nóng đỏ lên, hóa ra vẫn có hiệu quả.

Nhưng cho dù anh có xao lòng động tình, thì vẫn lạnh lùng chống đỡ, căn bản không cho cô một chút cơ hội.

Làm thế nào để phá được?

Làm thể nào để Mộ Đình Tiêu luân hãm, yêu cô giống đời trước vậy, yêu đến tận sâu trong xương tủy.

Tinh Thần đi đến phía sau Mộ Đình Tiêu, nhìn dáng người thon dài đĩnh bạt. Cắn cắn cánh môi, lấy hết can đảm dang tay ôm lấy anh, gắt gao ôm lấy vòng eo mạnh mẽ có lực của anh.

Sống lưng Mộ Đình Tiêu căng chặt, ấm áp sau lưng phủ lên, mềm mại tỏa ra mùi hương dịu nhẹ. Vốn đã tâm viên ý mã*, lại bởi vì Tinh Thần chủ động, thân thể càng khô nóng khó nhịn.

*Tâm viên ý mã: chỉ tâm con người luôn dao động không yên, từ đó, có câu nói: "Tâm viên bất định, ý mã nan truy" (nghĩa rằng: tâm vượn không định, ý ngựa khó theo). Theo wikipedia.

Tim anh đập cực nhanh, lòng bàn tay nắm chặt rịn ra mồ hôi. Nỗ lực kìm nén bởi hành động của cô, chịu đựng tới cực điểm, thậm chí thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc.

Anh không bài xích cô, trong lòng rất muốn gần gũi với cô, anh viết rõ cảm giác của bản thân đối với cô không giống với những phụ nữ khác.

Mộ Đình Tiêu chưa từng thân cận qua với phụ nữ khác, nếu đổi thành người khác, đã sớm bị anh ném xuống dưới lầu.

Anh chán ghét bị người xa lạ đụng vào, đặc biệt là phụ nữ.

Tinh Thần ôm ước chừng mười giây, giọng Mộ Đình Tiêu mang theo khàn khàn khó nhịn, nói: "Buông ra."

Giờ mới nói buông ra, có phải quá muộn hay không.

Ngẩng đầu, thấy vành tai đỏ như máu kia của anh, Tinh Thần cười nói: "Mộ Đình Tiêu, anh làm bạn trai em chứ?"

"Tống Tinh Thần, cô buông tay ra."

Tinh Thần đem mặt dán lên lưng anh, ôm càng chặt.

Chơi xấu nói: "Em không bỏ." Lần đầu tiên cùng anh ấy có khoảng cách gần như vậy, nếu buông tay, về sau cô không được tới gần anh thì làm sao bây giờ?

"Trừ phi anh đồng ý làm bạn trai em."

"Tống Tinh Thần, hiện tại cô mới 17 tuổi, là học sinh cao trung, tôi sẽ không yêu đương với trẻ vị thành niên."

"Em rất nhanh sẽ tròn 18 tuổi."

"Không được!" 

"Này, anh nói chút đạo lý đi, mấy tháng nữa em mới tròn mười tám, đến lúc đó anh có bạn gái thì em phải làm sao giờ? Hơn nữa ông nội giận em, em còn đang nháo bỏ nhà trốn đi đó. Giờ em không có chỗ đi, anh không thu lưu em, người xấu ở ngoài nhiều như vậy, em gặp phải nguy hiểm thì làm sao giờ?"

Mộ Đình Tiêu ngửa đầu, hít sâu.

Khi cô oán trời oán đất, lại không thấy nửa phần sợ hãi nào. Qua hôm nay, trong thành phố S còn có ai dám đắc tội với cô? Nhìn thấy cô đều sẽ chuyển qua đường vòng mà đi, sợ bị cô bám lấy thân bại danh liệt.

Giọng anh trầm thấp: "Buông ra, Tống Tinh Thần!"

Hai mắt Tinh Thần cười híp lại, hôn một cái ở sau lưng anh, phát hiện anh thật sự tức giận, rất không tình nguyện mà buông tay ra.

Tinh Thần nhẹ buông tay, Mộ Đình Tiêu lập tức kéo dài khoảng cách với cô, không dám đang nhìn cô. Sợ sau khi quay người sẽ nhìn thấy làn da trắng nõn như sứ, hai tay mượt mà, còn có vòng một miêu tả sinh động.

Nghĩ đến đây, hô hấp anh trở nên dồn dập, thở ra khí nóng.

"Đem quần áo mặc vào......"

Tinh Thần: "......"

Nhặt lễ phục ở trên đất lên, khoác lên người.

Chờ tiếng ma sát mặc quần áo sau lưng dừng lại, Mộ Đình Tiêu quay đầu, thấy cô mặc chỉnh tề, lại xoay người đi đến cửa.

Mở cửa ra, Tiểu Quan bị đánh gục trên đất, mặt Sở Vân biến sắc, vẫn chưa phục, muốn một mình đấu với Đàm Quân Trạch lần nữa.

Tiểu Đào không chút hình tượng mà ngồi khoanh chân dưới đất, lục tìm trong laptop rất lâu, mới từ trong bộ phận bảo mật nào đó tìm được thông tin cá nhân của Đàm Quân Trạch.

"Đàm Quân Trạch, nam, hai mươi tám tuổi, người của thành phố phía Tây, 21 tuổi tốt nghiệp trường cảnh sát, 22 tuổi tiến vào đội phòng chống ma túy biên giới, tiến hành công việc phòng chống ma túy biên giới....."

"Ồ, thì ra là đội trưởng phòng chống ma túy, nhìn không ra anh mới hai mươi tám tuổi, tôi còn tưởng rằng khoảng năm mấy. Chẳng lẽ là hoá trang, cũng đúng, công việc trước đây của anh phải giữ bí mật."

Đàm Quân Trạch không để ý tới nàng, giương mắt lên lập tức nhìn thấy Mộ Đình Tiêu đang đứng ở cửa, một thân lễ phục dáng người cao ráo, tuổi không lớn, khí chất kiêu căng cao quý, nổi bật phi phàm.

Người này, xuất thân không bình thường, không giàu thì sang.

Thấy Tinh Thần đứng ở phía sau anh ta, Nghiêm Quân Trạch khoác ba lô lên: "Tống tiểu thư."

"Sở Vân cùng Tiểu Quan tìm anh đánh nhau?"

"So tài vài chiêu, thân thủ của hai anh chàng này cũng không tồi."

Thấy thái tử gia ra, Sở Vân nâng Tiểu Quan dưới đất dậy, nghiêm trang đứng thẳng sát góc tường đứng, cả hai đều cúi đầu.

Quá mất mặt!

Hai đánh một cũng không thắng được, bọn họ chính cận vệ do thái tử gia tầng tầng tuyển chọn ra, thật sự không còn mặt mũi nhìn thái tử gia.

Con ngươi Mộ Đình Tiêu lạnh lùng quét qua hai người.

Hai người không tự tin gọi: "Thái tử gia!"

Khuôn mặt Mộ Đình Tiêu lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ, không khí quanh thân đông lại, ép thấp xuống làm người ta ngạt thở, hai người cúi đầu thấp xuống đến ngực.

"Thật có triển vọng, hai đánh một còn thua."

Hai người nhất thời không chỗ dung thân, Tiểu Quan da mặt mỏng, mặt đã hồng lên.

Mộ Đình Tiêu quay đầu nhìn Tinh Thần, phân phó Tiểu Đào: "Đưa cô ấy đến Nam Uyển."

Nam Uyển, là  chỗ ở của Mộ Đình Tiêu ở thành phố S?

Vừa rồi nghiêm trang từ chối cô, thế nào cũng không chịu thu lưu. Giờ ngược lại đi sắp xếp cho cô đến chỗ ở của anh ở thành phố S, người này thật là kỳ cục, vừa rồi đồng ý với cô thì khó vậy sao?

Tiểu Đào nói: "Tam tiểu thư, còn có vị Đàm đại ca này nữa, mời."

Tinh Thần cùng Đàm Quân Trạch rời khỏi khách sạn, lên xe trước, quay đầu lại không thấy Mộ Đình Tiêu đi ra, cô nhíu mày hỏi: "Tiểu Đào, Mộ Đình Tiêu vì sao không đi cùng nhau."

"Hừm, chắc Thái Tử gia còn có việc."

"Còn có việc gì, chẳng lẽ anh ấy có chuyện gạt tôi?"

"Tiểu Đào không biết, thái tử gia làm việc luôn luôn không cho phép người khác hỏi nhiều, tam tiểu thư lên xe đi."

Tinh Thần: "......"

......

Tới Nam Uyển, Tiểu Đào đem sách ôn thi cao trung của Tinh Thần từ biệt thự Nam Hồ đưa đến Nam Uyển, khoảng cách giữa hai bên cũng không xa, chỉ mất mười mấy phút đi xe.

Tinh Thần bước vào giai đoạn chạy nước rút của ôn thi cuối cùng, thi đại học cô nhất định phải nắm lấy, vì chứng minh danh tiếng của mình, cũng bởi vì thái độ không rõ của ông nội với cô, trong lòng nghẹn một trận khó chịu.

Cô muốn để ông nội nhìn thật rõ, ở Tống gia ai có tương lai nhất, ai đáng để ông trọng dụng nhất.

Còn nữa, thi vào đại học Đế Đô, mới có thể cùng trường với Mộ Đình Tiêu, mà kẻ thù trọn đời của cô - Lâm Giai Vi cũng học ở Đế Đại.

Lâm Giai Vi, giờ đây nhẩm đến cái tên này, con ngươi cô lạnh băng, đáy lòng tràn đầy hận ý hủy trời diệt đất, khí tràng cả người đều thay đổi.

Bị cắt đứt gân tay gân chân, mặt bị dao rạch, cuối cùng sống sờ sờ bị kéo chết trên đường cao tốc...... Từng cảnh thoáng như ngày hôm qua rõ ràng trước mắt.

Lâm Giai Vi, cô cần phải sống thật tốt, chẳng bao lâu nữa, cuộc sống địa ngục của cô bắt đầu rồi.

Tôi đã chờ không kịp.

......

Hôm sau là ngày thi đại học, cô cho rằng Mộ Đình Tiêu sẽ tự mình đưa cô đến trường. Dù sao cũng là thi đại học, ngày quan trọng nhất trong đời.

Ngoài cửa Nam Uyển, Tiểu Đào không thấy, lại thấy ông nội Tống cùng Tưởng Huân đứng ở cửa.

Vừa thấy ông nội Tống, Tinh Thần sắc mặt không tốt lắm, phân phó Đàm ca: "Đi gọi xe ở gần đây."

Đàm ca còn chưa đáp lại, ông nội Tống đã nói: "Gọi xe cái gì, tiểu Tưởng mở cửa."

Tưởng Huân mở cửa xe ra: "Tam tiểu thư, mời."

Tinh Thần không nhúc nhích.

"Thế nào, còn phải để ông mời cháu lên xe?"

Tinh Thần lạnh nhạt liếc nhìn ông nội Tống một cái, không lên xe như cũ, đưa mắt ra hiệu với Đàm ca.

Đàm Quân Trạch lấy điện thoại gọi dịch vụ taxi, rất nhanh xe đã dừng trước cửa Nam Uyển.

Tinh Thần cùng Đàm Quân Trạch lên xe đến trường, để lại ông nội Tống cùng Tưởng Huân tại chỗ. 

Ông nội Tống tức giận buồn bực nói: "Cậu xem đi, nó là thái độ gì. Đích thân tôi đến đón nó, nó một câu cũng không nói mà đã đi, phản hết rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi