MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Edit: Small

Dương Như không nghĩ tới Tống Tinh Nhật sẽ phủi sạch nhanh như vậy, sạch sẽ như vậy.

Dương gia mặc kệ bà, Tống Húc hận thấu xương bà.

Hiện tại, tất cả hy vọng của bà đều gửi hết vào trên người Tống Tinh Nhật. Tinh Nhật là minh tinh, sẽ rất khó xử, nhưng dù sao bà cũng là mẹ ruột của cô, sẽ không trơ mắt nhìn bà ngồi tù đến chết. 

Sẽ nghĩ cách cứu bà ngoài.

Nhưng mà ngày ngóng đêm mong, cái gì cũng chưa thấy được, ngược lại lại nhìn thấy tiểu tạp chủng này đến nói cho bà, Tinh Nhật đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà, phòng làm việc cũng đã đưa ra thông cáo.

"Mẹ, mẹ chắc hẳn sẽ thông cảm với chị cả, chị ấy ở giới giải trí cũng không dễ dàng, bao nhiêu đối thủ cạnh tranh luôn nhìn chằm chằm vào chị, chờ nắm được nhược điểm của chị ấy, lăng xê bôi đen chị. Chị có thể đứng vững đến bây giờ, trở thành thần tượng hot nhất, rất không dễ dàng."

Dương Như lạnh mặt giận dữ nói: "Mày tới nơi này chỉ là nói cho ta những thứ này, mày có lòng tốt như vậy?" 

Đuôi mắt Tinh Thần hơi cong, môi mỉm cười: "Đương nhiên là không có lòng tốt như vậy, nhìn bà nghèo túng, trong lòng tôi súng sướng nói không nên lời. Bình thường tôi cũng không có sở tích gì, chỉ là thích nhất bỏ đá xuống giếng, để bà biến thành bộ dáng này, nói như thế nào tôi cũng có công lao, tôi là đến xem thành quả tôi làm ra như thế nào."

Dương Như lập tức giận dữ, tay nắm thành quyền, đập xuống bàn.

"Mày, Tống Tinh Thần, mày đừng quá kiêu ngạo."

"Mẹ nói sai rồi, tôi trước nay đều kiêu ngạo vậy đó."

"Tinh Nhật sẽ không bỏ qua cho mày."

"Mẹ lại sai rồi, những lời này hẳn phải là tôi nói, là tôi sẽ không bỏ qua Tống Tinh Nhật. Địa vị hiện giờ của cô ta, thật đúng là cho rằng lên trời? Cho rằng tôi không có biện pháp? No no, bà sai rồi, vị trí cô ta càng cao, tôi càng có khiêu chiến."

"Bà nghĩ xem, đem một minh tinh thần tượng đông đảo người hâm mộ cao cao tại thượng, vạch xé ra, biến thành thanh danh hỗn loạn, là con chuột chạy qua đường bị mọi người đòi đánh, có phải rất có cảm giác thành tựu hay không, ta luôn luôn thích khiêu chiến có yêu cầu cao." 

"Nói cho bà cùng Tống Tinh Nguyệt, Tống Tinh Nguyệt là loại ngu ngốc, tôi không cần động tay, chính cô ta cũng có thể tìm đường chết cho bản thân. Còn bà thì không giống nhau, kéo bà xuống ngựa, có tính khiêu chiến hơn rất nhiều. Tôi còn nghĩ bà khó đối phó, nhưng lại là...bà lăn qua lộn lại cũng chỉ có những thủ đoạn bịp bợm đó, nhàm chán là tôi rất thất vọng."

"Nói thế nào cũng ẩn núp ở Tống gia hai mươi mấy năm, mà chỉ với một đoạn video là có thể đem bà ném vào tù. Ai da, thật quá không cẩn thận."

Hơi thở Dương Như rất nặng, liều mạng nhẫn nhịn lửa giận.

Nhưng Tống Tinh Thần lần lượt dùng từ ngữ khiêu khích, làm lửa giận của bà nhịn đến đỉnh điểm, khống chế không được, lập tức bộc phát.

"Câm miệng, Tống Tinh Thần mày câm miệng cho tao......"

Hôm nay, bà ở trong tù, là bà thua!

Là một kẻ thất bại, Tống Tinh Thần nhục nhã bà,...... Bà đều phải nhịn, không thể phản bác.

Nhưng, bà cam tâm sao?

Bà không cam tâm, hết thảy xảy ra quá nhanh, nhanh đến độ làm bà không kịp chuẩn bị, ngay cả phản kháng cũng chưa kịp đã bị tòa án tuyên án tử hình. Từ thái thái của gia tộc đứng đầu thành phố S Tống gia phong quang vô hạn, trở thành tù nhân.

Bà cực không cam lòng!

"Tống Tinh Thần, hôm nay mày tới nơi này là vì nhục nhã tao?" 

"Đương nhiên không phải, tôi là muốn nói cho mẹ, kế tiếp tôi phải đối phó Tống Tinh Nhật, nên phải nói cho bà một tiếng, đừng quá khổ sở. Thật ra Tống Tinh Nhật so với bà càng đáng chết hơn, nhưng cô ta là minh tinh lớn, sau lưng có đoàn đội, có rất nhiều kim chủ, càng khó đối phó. Cho nên... phải từ từ đi."

"Mày câm miệng cho tao, mày không phải là đối thủ của Tinh Nhật."

"Khó nói nha, mẹ đừng quá tự tin, sau lưng Tống Tinh Nhật có người, sau lưng tôi cũng có. Tôi một chút cũng không lo lắng đấu không lại cô ta, chỉ có thể làm mẹ chịu ủy khuất, ở trong ngục giam còn phải lo lắng vì nữ minh tinh đã đoạn tuyệt mẹ con với mình."

Người sau lưng cô ta.....

Dương Như nghĩ đến Mộ Đình Tiêu, một khi có Mộ gia nhúng tay, mặc kệ Tinh Nhật có bối cảnh hùng hậu cỡ nào, đều không phải đối thủ của Mộ gia, thê gia đúng đầu Đế Đô, hào môn tồn tại hơn trăm năm.

Tinh Nhật sao có thể đấu được.

"Tống Tinh Thần, mày rốt cuộc muốn làm gì, vì sao phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt mẹ con chúng tao, vì sao?"

Tinh Thần thu lại tươi cười, trong mắt một mảnh lạnh băng.

"Mẹ muốn biết? Địa vị của tôi ở Tống gia rất khó xử, từ năm tuổi bà đã bắt đầu muốn gài tôi vào chỗ chết, hiện giờ tôi lớn lên, các ngươi càng không thể để tôi sống tốt. Cho nên... ngay từ đầu, chúng ta đã được định rằng, không phải bà chết thì là tôi mất mạng."

"Nhưng mà Tinh Nhật rất ít ở nhà, trước kia ở nhà nó đều là luyện múa, luyện nhạc cụ, căn bản không đắc tội qua mày." 

"Mẹ, tôi là người rất mang thù, một chút việc nhỏ tôi có thể nhớ cả đời. Hôm nay tôi sẽ nói đơn giản cho bà, sở dĩ đem bà vào nơi này là bởi vì Tống Tinh Nhật, cô ta mới là kẻ địch cuối cùng của tôi, đối phó bà cũng hoàn toàn là bởi vì cô ta. Hiện tại cô ta chưa đắc tội tôi, nhưng khó đảm bảo rằng sau này sẽ không, tôi làm như vậy chỉ là phòng bị trước khi chưa xảy ra......"

"Mày, đồ điên này, Tinh Nhật có chỗ nào đắc tội qua mà."

"Có nha!"

Đời trước, khiến cô bị lăng nhục ở ngay trong buổi tiệc sinh nhật, sau khi gả cho Mộ Lệ Sâm, đẩy cô xuống cầu thang khiến đứa con đã thành hình của cô không còn, còn thiết kế cô, làm cô bị cướp đi cổ phần tập đoàn Mộ Thị trong tay.....

Thù hận giữa bọn cô, rất sâu.

Sâu hơn biển, lớn hơn trời, nếu không phải cô chết chính là tôi sống.

Không có cách nào cùng sống!

Liếc nhìn thời gian trên tường, sắp đến hai mươi phút rồi, cô đứng lên, cười dịu dàng nói: "Mẹ, tôi cần phải trở về. Bà cứ ở trong tù chờ tin tốt của tôi đi, tôi nhất định sẽ làm cô ta thân bại danh liệt, càng thảm hơn so với bà."

Cô thu lại tươi cười, mặt mày lạnh lùng, xoay người ra cửa.

Mới vừa đi hai bước, Dương Như ở phía sau cô hét lớn: "Vì sao, vì sao mày muốn làm vậy với bọn tao, bọn tao rốt cuộc đã làm gì khiến mày hận thấu xương."

Tinh Thần dừng chân, quay đầu lại, giữa môi răng cười lạnh: "Không có nhân, thì sao có quả, tôi làm như vậy, đều là nhân quả báo ứng thôi. Bà cứ coi như là đời trước mấy người nợ tôi, kiếp này tôi tới thu nợ."

Cho nên, đời này...... Một là khiến bọn họ chết trước, hai là bị bọn họ làm chết.

"Đồ điên, Tống Tinh Thần, mày là đồ điên trả thù xã hội, bệnh tâm thần...... Mày nhất định không được chết tử tế."

Không được chết tử tế sao?

Cô không để tâm, đời này chỉ cần Mộ Đình Tiêu sống thật tốt là đủ rồi. Còn phần cô, sẽ kéo tất cả mọi kẻ thù của mình xuống địa ngục, dù có ngọc nát đá tan, cô cũng không ngại.

Cuộc sống đau thương đen tối nhất cũng đã đi qua, còn có cái gì đáng để sợ nữa chứ.

......

Hôm sau.

Sau hôm bôn ba tàu xe mệt mỏi để đi gặp Dương Như, nên đã dậy trễ, tỉnh lại đã 10 giờ rưỡi. Theo thói quen mở TV xem tin tức, lại thấy khung cảnh quen thuộc.

Vô số phóng viên vây quanh lối vào tổ trạch, đèn flash chụp loạn bên trong.

Tinh Thần nói thầm: "Ông già lại làm ra tin tức to gì đây, phóng viên cũng đã tới cửa."

Trong hình, Trần Văn đến đón ông nội Tống đi làm, xe từ bên trong mở ra tới, bởi vì phóng viên quá nhiều, làm phá hỏng cửa xe của ông.

Ông nội Tống mở cửa sổ xe ra, phá lệ vậy mà không tức giận, còn cười ha hả không khép miệng được, lần lượt cho phóng viên lì xì.

Hả, mặt trời mọc đằng Tây à, ông già thật sự càng ngày càng điệu cao, xe bị chặn lại còn cho lì xì.

Ông nội Tống nói với phóng viên: "Cháu gái mấy ngày nay không ở nhà, không có cách nào nhận phỏng vấn của các vị. Nhưng Tống gia sẽ làm một buổi tiệc học lên long trọng, đến lúc đó mong các vị phóng viên tới dự,"

Tiệc học lên?

Cô đã quên, hôm nay ra là ngày công bố điểm thi đại học.

Tinh Thần mở máy lên, bên trong có vô số cuộc gọi nhỡ, càn quét điện thoại.

Tin nhắn từng cái từng cái hiện lên, tin nhắn nhận được đầu tiên là từ phó hiệu trưởng. 

"Sao lại không nghe điện thoại? Chúc mừng em, là trạng nguyên khoa học tự nhiên thành phố S, tổng điểm đại học đạt tối đa 750 điểm, không thiếu một điểm, oanh động cả nước."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi